Tôi tỉnh dậy trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, có lẽ là phòng y tế. Tôi ngồi dậy, đầu vẫn còng hơi đau khiến tôi cảm thấy choáng. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Tại sao trên đầu tôi lại có cái cuộn băng trắng trắng này nữa?
– Chị! – nhỏ ngồi bên cạnh tôi lo lắng – Chị không sao chứ? Em đang lo muốn chết đây này!
– Có chuyện gì xảy ra à? – tôi nhìn nó hỏi.
– Chị bị ngã, đập đầu xuống cầu thang! – nhỏ trả lời, có vẻ thành thật – Mà sắp hết ngày rồi, em lên lớp chờ Kyo đây! Chị tự về kí túc xá được chứ?
– Ừ! – tôi gật đầu, xua tay cho nhỏ đi.
Chán quá, chẳng có việc gì để giết thời gian nên tôi gỡ cái băng trắng trên đầu còn it máu khô ra xem tình trạng nghiêm trọng tới cỡ nào. Và tất nhiên là một nỗi thất vọng không nhỏ dành cho tôi vì chỉ có một vết xước dài khoảng ba centimet mà tụi nó cứ làm ầm cả lên như thể bị cắt phanh thây không bằng. Tôi bỏ băng vào thùng rác, lấy ra một cái băng keo cá nhân và dán vào đầu. Cái vết này chắc chờ khoảng vài tiếng là khỏi, cùng lắm là ngày mai là hết! Hồi nhỏ tôi chạy, ngã riết nên quen!
Xách cặp ra khỏi phòng y tế, tôi từ từ lướt về phía kí túc xá, hi vọng căn phòng sẽ trống rỗng không có ai. Tôi ngồi xuống giường, lôi ra cái vali quen thuộc và mở nắp. Bộ đồ này … Cả cái mặt nạ này nữa … Cái mặt nạ ở trong giấc mơ tối hôm qua của tôi … Cả những gì mà nhóc với nhỏ nói … Cái đầu tôi như thể một trò chơi xếp hình, từng mảnh khớp vào từng vị trí và từ từ hiện ra một bức tranh hoàn toàn có ý nghĩa.
Tôi đẩy vali ngược về vị trí cũ của nó rồi loạng choạng đứng dậy. Có lẽ là những kí ức bị mất dần quay lại khiến tôi choáng. Tôi lò dò vào bếp, tìm cốc nước uống rồi ra ban công đứng, bất chợt cảm thấy người nhẹ tênh và mọi thứ tối dần.
– Hây! Chị tỉnh rồi à? – Huy nhìn tôi cười nhạt.
– Hể? Có chuyện gì xảy ra sao? – tôi nhìn Huy ngờ nghệch.
– Chiều hôm qua về, tự nhiên thấy chị nằm dài trên đất ngủ, gọi hoài chị không dậy! – nó ló đầu ra khỏi phòng tắm nhìn tôi.
– Mà cô cũng ngủ kinh thật, y như heo ấy! – hắn chui vào châm chọc tôi.
– Heo heo gì chứ? Chẳng thà anh so sánh tôi với con koala thì hơn! – tôi phụng phouj chui xuống giường – Mà mọi người tính ra ngoài à?
– À … Vâng … – nhóc từ bếp chui ra, gãi đầu – Chị chịu khó ở nhà một mình khoảng một tiếng được không?
– Ờ! Đi nhé! – tôi nhìn mọi người ra ngoài, vội vẫy tay tạm biệt.
– Có gì gọi em nha! – nó vẫy tay rồi mau chóng đi.
– Ừ!
Sau khi mọi người đi được năm phút, tôi vội vàng lao vào nhà tắm và chạy ra khỏi phòng với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
Tác giả POV*
Trước mặt tôi là bang Dark, thành viên nhóm đã ít hơn lần trước khoảng một phần mười. Để Thy ở nhà một mình nó có hơi lo ngại. Mà hành động của chị ấy là lạ khiến nó càng thêm lo.
– Muội muội! – một người lên tiếng – Đại tỉ chừng nào về?
– Phải rồi … – một người khác lên tiếng – Đại tỉ có sao không? Lẽ nào người bỏ thế giới ngầm rồi?
– Đại tỉ bỏ chúng ta thật sao, muội muội? – người khác hùa theo.
– Không thật ra là … – nhóc vội phân bua tìm lời giải thích cho chính đáng.
– Lí do thật như thế nào hả muội muội? Đại huynh? – mọi người bắt đầu ồn ào bàn tán.
– Mọi người … – nó cố gắng lớn giọng để đám đông bên dưới im lặng nhưng vô ích.
– CÂM MỒM HẾT! – một giọng nói vang lên làm mọi người im bặt, ngay cả nó và nhóc đều giật mình quay lại.
Sau tấm rèm đen mờ ảo, một cô gái mặc một cái váy da màu đen ngắn ngang đùi và một đôi vớ dài, dày màu đen chân đi bốt đen, gót thấp, tai đeo hai bông tai làm bằng hai viên đá đen tuyền bước ra, trên mặc là cái mặt nạ đen với bông hồng điểm ở góc.
– Đại tỉ? – mọi người đồng thanh, riêng nhóc với nó gọi cô là “tỉ tỉ”.
– Tỉ tỉ … – nó giật mình nhìn người con gái từ từ tiến lên phía trước – Lẽ nào …
– Chị hai chúng mày vừa đi vắng vài hôm mà đã có vấn đề rồi sao? – cô đi ngang qua mặt đàn em nói như hét – Bang Dark, chủ có việc bận vắng mặt vài hôm đã không khác gì gà mất đầu, chó mất chủ! Ai muốn đi thì đi, nhưng một khi đã đi thì đừng hòng quay lại, lúc đó có quỳ lạy chủ bang Dark cũng không nhận!
Mọi người im lặng, có vài đứa cúi đầu, có vài đứa loạt xoạt di chuyển. Cô chỉ đứng nhìn mọi thứ, mắt lạnh như băng.
– Chúng ta sẽ vào đấu trường sau có gì tính tiếp! Giải tán hết đi, đi cho khuất mắt ta trước khi ta lấy đầu các ngươi! – cô phẩy tay bực bội nói.
Đàn em của cô lui ra phía khán đài, tranh nhau chỗ ngồi tốt trong khu ghế dành cho bang Dark. Tất nhiên là vì số lượng có hạn mà đàn em bang Dark thì lại quá đông nên ai dành được chỗ thì ở lại xem, ai không tìm được chỗ trong khu ghế của họ thì ra quán bar nhậu, tám linh tinh. Muốn ở lại thì không ai cản, chỉ chịu khó đứng im làm cảnh là được. Cô quay lại, nhìn nhóc, nhìn nó một lúc rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
– Đi thôi! – cô nói, từ từ bước ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của cả nó lẫn nhóc.
Hai đứa nhìn cô rồi nhìn nhau, đầu chung một ý nghĩ: “Về rồi à? Từ khi nào thế?”
Đấu trường Dưới Lòng Đất, nhộn nhịp và đầy tiếng hò reo của mọi người. Từng vị chủ bang bước ra từ cửa ở khu ghế dành cho bang của họ đến khu ghế dành cho chủ bang, Black King và Dark Queen.
– Tia! Đã lâu rồi chưa gặp nàng, ta tưởng nàng bỏ thành phố Bóng Tối rồi chứ? – Dark Queen ngồi dậy cười với cô.
– Dark Queen! Thật vui khi gặp lại nàng, làm sao mà ta có thể bỏ đi cái thành phố mà ta đã bỏ bao nhiêu công sức vào giúp đỡ xây dựng được chứ? – cô cười nhạt, trả lời Dark Queen.
– Phải rồi … Chính nàng tự tay thiết kế một số công trình lớn ở dưới này, tiền đóng góp và người làm nàng cũng cho mượn không kém ai, nàng sẽ ngồi cạnh ta để tám chuyện lai rai trong trận đấu được chứ? – Dark Queen nhanh chóng kéo cô qua một bên.
– Có lẽ là sau trận đấu chăng? Chúng ta có thể đến sòng bài hay nơi nào đó để uống một vài li rượu – cô khéo léo từ chối nhưng vẫn gợi thêm ý kiến – vì ta đột nhiên cảm thấy trận đấu này sẽ rất hay, không nên bỏ lỡ!
– Ừm! Có lẽ là vậy! – Dark Queen gật đầu, từ từ để cô đi.