Anh đứng trước cửa khu nhà trọ, thở dài lấy can đảm, tiến lên một bước, anh lùi lại một bước. Đi vòng vo một lúc, anh vò đầu, định hét lên một tiếng nhưng lại không dám. Tới lui một hồi, anh nhìn điện thoại rồi nhìn khu nhà trọ. Anh nhắn cho Aoki cách đây năm phút, hẹn chị đi dạo để tạo cho chị một bất ngờ và chị đồng ý. Mua cho chị một bó hoa, anh mất bình tĩnh nên đến sớm hơn và chờ chị.
– Aaa… Cái đầu của tôi … – anh ôm đầu thì thầm – Tự nhiên mình bị làm sao thế này?
– Nee~ Anh không sao chứ? – giọng chị vang lên nhẹ nhàng khiến anh giật mình. Mất hình tượng quá!
– Ah! Chào buổi … – anh quay lại, ngay người nhìn chị.
– Eto~ Sao vậy? – chị đứng trước mặt anh.
– Không … Không có gì! Ta đi thôi! – anh nói, đánh trống lảng.
Chị mặc một cái váy trắng phồng dài đến gần đầu gối ở dưới, ở trên là một lớp áo phẳng với tay áo dài, bó sát vào người để lộ ra đường cong và vòng eo thon của chị. Tóc để xoã, mặt mộc, đi đôi giày trắng nhìn giống ma … Ý nhầm … Thiên thần tái giá.
Anh lái xe đến một chỗ ngoài đồng cỏ vắng, tối hu rồi nắm tay mời cô ra. Vỗ tay nhẹ, ánh đèn vàng, xanh nước biển mờ ảo hiện lên. Chị vốn dĩ không thích ma nhưng nhìn thấy cái gì khác thường thị vẫn thích thú và quên béng cả chuyện ma quỷ. Anh kéo chị ra giữa đồng cỏ, im lặng rồi thở lấy một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt chị, đôi mắt vẫn đang sáng lên vì ngạc nhiên và hạnh phúc chứ chẳng màng gì đến anh. Nhìn cô quá dễ thương dưới đánh đèn xanh, anh mém xịt máu mũi. Nhưng cố không để mất hình tượng anh cuối cùng cũng nói được.
– Cho tôi một cơ hội nhé! – anh nói, chị quay đầu sang nhìn anh – Tôi thích cô!
Aoki-senpei POV*
Tôi ngây người nhìn người con trai trước mặt. Anh ấy nói gì cơ? Cho anh ấy một cơ hội vì anh ấy … thích tôi? Trời ạ … Tình huống này thật khó xử. Không phải là tôi không thích anh ấy, chỉ là tôi không rõ phải làm gì. Tôi không biết được tình cảm của mình dành cho anh ấy, thậm chí còn không biết gì ngoại trừ một điều anh ấy là một nhà kinh doanh thành đạt, nổi tiếng. Tôi ngập ngừng giây lát rồi gật đầu. Thôi thì thử một lần xem sao, nếu được thì tiếp tục, không thì thôi. Đằng nào thì thời gian còn lại để ở đây của tôi cũng rất ngắn, nếu ra mắt bố mẹ được, tôi hi vọng có thể từ bỏ cái mai mối vớ vẩn của họ.
Tác giả POV*
– Hey! Qua bên này đi! – nó hứng khởi – Mà chỗ đó cũng tuyệt quá! Sao chị không có gì là ngạc nhiên vậy?
Nó chạy hết chỗ này qua chỗ khác, nhìn hết đền thờ rồi khu mua sắm, kéo cô, Chi, chị Aoki, anh Quân và Huy đi mòng mòng khắp nơi khắp chốn. Nó hào hứng đến nỗi quên mất bộ mặt đang mệt thẫn thờ của mọi người vì bị lôi đi khắp nơi đã đến ít nhất một lần trong đời và không có gì thay đổi ngoại trừ giá cả (tất nhiên là ngoại trừ Chi).
Đúng, một tháng trôi qua nhanh chóng, mọi người cùng nhau qua Nhật trong kì nghỉ hè cùng anh và Aoki-senpei. Nhắc đến hai người này, tình cảm của họ tiến triển tốt hơn, ba mẹ chị Aoki có vẻ ưng ý và mong chờ đám cưới, không chừng đang muốn có cháu bồng. Đúng có voi đòi tiên. Nó đã mua được một mảnh đất vừa ý và bắt đầu kế hoạch xay nhà và tiệm bánh, nhóc và nhỏ cũng thư giãn hơn một chút vì kế hoạch đám cưới đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ ngày cưới.
– Đến đây lần thứ hai rồi … Còn gì ngạc nhiên ngoại trừ việc giá cả tăng cao? – cô chán nản đi đến bên cạnh nó.
– Hê? Rõ ràng là mình chưa đi ngang qua đây cả ngày mà! Vả lại, giá cả tăng nhanh vậy à? – nó ngờ nghệch.
– Nói chuyện với em chỉ tổ mệt! Chia làm cặp đi cho gọn! – cô quay lưng nhìn mọi người – Huy đi với nó, Kyo, Mio, hai anh chị làm một cặp, em đi với Chi-chan!
– Bỏ cái “chan” đi dùm cái! Nghe trẻ con thấy mồ! – Chi trề môi nhìn cô.
– Sao cũng được! Bái bai mọi người! Đi thôi Chi-CHAN! – cô nói, cố tình nhấn mạnh chữ “chan” ở cuối để trêu con bạn.
– Im giùm cái đê má! – Chi nhăn mặt.
– Tia! – một tiếng hét vang lên giữa đám đông đông đúc khiến mọi người hướng mắt về phía cô.
– Cái … – chưa dứt lời thì cô bị một lực đẩy mạnh làm ngã xuống đất.
– Hitori Desuki* nhớ cậu lắm lắm lắm đấy! – một cô gái nói tiếng Nhật nhảy chồm chồm lên người cô.
– Cô ấy nói cái gì cơ? – Chi ngơ ngác.
– Yumi! Thả người ta ra đi … Chắc không phải Ti … Ồ … – một cậu con trai tóc đỏ hung xới tung nhìn tôi – … Giống thật! A … Xin lỗi … Cậu tên gì?
– Thy … – cô trả lời.
– Bao cậu một chầu kem chuộc lỗi, đồng ý chứ? – cậu ta hỏi, cụt đầu thiếu đuôi, chẳng nên chẳng rằng.
– Chắc được! – cô nhún vai.
– Phong tục của họ à? – Chi hỏi bằng tiếng Việt vì không biết nói tiếng Nhật.
– Không, chỉ là sắp có trò vui thôi! Mà cũng không chừng … – cô nói rồi bỏ lửng câu nói ở đó.
—————————————
(*) Hitori Desuki: Hitoride (ひとりで) nghĩa là một mình, Suki (すき) là thích, thông tin về Hitori Desuki sẽ được kể vào chap sau!