Ninh Lan bất đắc dĩ đi sang một góc phòng “ôn chuyện” với ông chủ Lưu. Dù sao người ta cũng đã cho cậu mượn tiền trong lúc khó khăn, tuy sau đó phương thức đòi nợ không mấy tử tế, nhưng cậu vẫn sống nguyên vẹn đến giờ, tính ra cũng có thể coi hắn là ân nhân của Ninh Lan.
Ông chủ Lưu nhìn cậu một lượt như đang định giá một món hàng: “Tiểu Lan Lan bây giờ ghê gớm rồi, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.”
Ninh Lan thật sự không biết nói gì với cách dùng từ của ông ta, chỉ khách khí đáp: “Ông chủ Lưu nói đùa rồi, tôi không đủ tư cách để so sánh với ngài đây.”
Nghe được lời này, ông chủ Lưu vô cùng sảng khoái, ôm bụng cười to: “Mấy minh tinh nhỏ các cậu, người nào người đấy đều khéo miệng thật.”
“Đâu có đâu có, cũng chỉ để kiếm ăn thôi.” Ninh Lan chân thành nói.
Hai người nói thêm vài câu. Người đàn ông to lớn đứng sau ông chủ Lưu nhìn thấy Ninh Lan thì khó chịu, bực mình “hừ” một tiếng đầy thô lỗ. Ông chủ Lưu trừng mắt trách hắn: “Thái độ gì thế? Giờ Tiểu Lan Lan đã có chỗ dựa vững chắc rồi, sau này gặp mặt phải lễ độ, biết chưa.”
Ninh Lan tiếp tục khiêm tốn: “Nào có nào có.”
Phương pháp tốt nhất để ứng phó với loại nhà giàu mới nổi cực kỳ sĩ diện này là phải tỏ ra yếu thế, thỏa mãn lòng hư vinh không đáy của bọn họ.
Ông chủ Lưu tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật sự không có sao?”
Ninh Lan nhanh chóng suy ngẫm ẩn ý trong lời nói của ông ta, cậu sợ mang tới phiền phức cho Tùy Ý, phủ nhận: “Đương nhiên là không có rồi, nếu không tôi còn ở đây hát nhảy làm chi?”
Đôi mắt nhỏ của ông chủ Lưu sáng lên: “Ai nha, tôi biết mà, nhân phẩm của Lan Lan nhà chúng ta tốt thế, sao có thể… Ha ha.” Nói xong, ông ta chà tay: “Nói thật, lần đó cậu không tới tìm tôi, tôi có hơi thất vọng đấy.”
Ninh Lan hoảng hốt đến biến sắc, cậu không ngờ ông chủ Lưu còn nhớ tới chuyện này.
“Gần đây tôi mới bao một cô gái, đanh đá lắm, chậc.” Ông chủ Lưu chỉ bó hoa hồng mà người to cao đứng sau đang ôm: “Cô nàng bắt tôi phải mang hoa tới cho bằng được để giữ thể diện, tùy hứng lắm, không thể khiến người ta bớt lo. Ai da, cậu nói có phải không?”
Ninh Lan lau mồ hôi trán, gật đầu phụ họa.
Ông chủ Lưu tiến lên một bước, hạ giọng, mờ ám nói: “Cậu nói xem, sao trước đây tôi lại không phát hiện Tiểu Lan Lan cậu đáng yêu vậy nhỉ?”
Ninh Lan lùi về phía sau một bước, nụ cười trên mặt dần tan biến, thay bằng vẻ tức giận. Hiện giờ ngoài Tùy Ý, cậu không nợ bất kỳ ai, không cần tiếp tục nhẫn nhục. Cậu trầm giọng nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin phép đi trước, ông chủ Lưu cũng đang bận.” Nói xong, cậu xoay người định rời đi.
Nào ngờ, ông chủ Lưu vô lại túm chặt tay cậu kéo về: “Ấy ấy ấy, tôi còn chưa nói xong, đừng đi vội.”
Ninh Lan đang định giãy dụa, tay còn lại bỗng được nắm chặt. Cậu bị kéo về phía ngược lại với ông chủ Lưu, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: “Vào trong luôn đi.”
Là Tùy Ý.
Đầu Ninh Lan như nổ tung, cậu cảm thấy ông trời muốn trêu ngươi mình nên mới để Tùy Ý bắt gặp tình huống khó xử như vậy.
“Ồ, đây không phải là…” Đầu lưỡi ông chủ Lưu như đang bị thắt nút, nhưng ông ta không dám gọi tên Tùy Ý ra. Nhà họ Tùy là một trong những gia tộc danh giá bậc nhất thủ đô, loại nhà giàu mới nổi như ông ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bọn họ. Ông chủ Lưu cảm thấy chàng trai trẻ trước mắt rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.
Ở bên này, Tùy Ý kéo Ninh Lan ra phía sau, đến khi rẽ vào một góc vắng người mới thả tay Ninh Lan ra.
Ninh Lan bị cái nắm tay không nặng không nhẹ của người nọ làm đau, cậu xoa cổ tay, nhìn hắn: “Sao cậu hung dữ thế?”
Ninh Lan nói lời này để làm nũng với Tùy Ý, mong hắn cảm thấy đau lòng rồi tặng cậu một cái ôm hoặc hôn một cái cũng tốt. Từ lúc lỡ miệng hỏi hắn chuyện đàn violin cho đến giờ, Tùy Ý đều không để ý đến cậu. Đêm qua, Ninh Lan mặc kệ nguy cơ không thể trèo xuống để bò lên giường trên, nhưng Tùy Ý cũng chỉ hôn cậu cho có lệ, sau đó nhảy xuống đón cậu rồi quay lại giường trên ngủ.
Cậu không biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ biết vắt óc tìm mọi cách lấy lòng, không dám quá thân thiết, sợ hắn chán ghét, cũng không dám quá xa cách, sợ hắn quên sự tồn tại của bản thân.
Ninh Lan cho rằng Tùy Ý sẽ nguôi giận, tuy hắn chưa từng nói nhưng Ninh Lan biết hắn dễ mềm lòng nhất trước dáng vẻ bị thương lại ngoan ngoãn nhận sai này của cậu.
Nào ngờ thái độ của Tùy Ý không hề thay đổi, hắn lạnh lùng hỏi: “Còn cần bao nhiêu tiền nữa?”
Ninh Lan sửng sốt: “Sao cơ?”
Thật ra Ninh Lan đã đoán đúng, tâm trạng của Tùy Ý mấy ngày nay rất tệ, nhưng nguyên nhân không phải ở cậu.
Mấy ngày vừa qua, hôm nào Tùy Ý cũng nhận được điện thoại của bố. Hắn dập máy, bố hắn sẽ gọi lại, hắn bật chế độ không làm phiền, bố hắn lại nhắn tin báo rằng thầy hắn bị ốm, đang nằm tại bệnh viện XX. Dù bố hắn đã nhắn số giường và địa chỉ, nhưng hắn không định nhìn. Duyên phận thầy trò giữa hắn và người kia đã chấm dứt từ khi đối phương chen vào gia đình ba người nhà hắn. Đối phương đã phụ sự tin tưởng của hắn. Để cắt đứt quan hệ với bọn họ, hắn đã đi tới bước đường này, hiện giờ không thể quay đầu.
Nhưng có vẻ những chuyện tồi tệ luôn xảy ra cùng một lúc. Kỷ Chi Nam cũng đang nằm viện. Người nọ rất nhát gan, khi còn bé, thấy mình nhảy xuống nước bơi cũng phải che mắt gọi người tới cứu, giờ chịu đả kích lớn như thế mà công ty vẫn sắp xếp công việc, không cho nghỉ ngơi?
Hai chuyện này luẩn quẩn trong đầu Tùy Ý, khiến hắn tập trung vào việc khác để quên đi cũng không được.
Đã vậy, Ninh Lan còn khiến hắn thêm bận lòng. Không phải đã nói là hết nợ rồi sao? Sao còn dây dưa với một lão già có ý đồ quấy rồi mình?
“Tôi hỏi cậu, còn cần bao nhiêu tiền.” Tùy Ý trầm giọng lặp lại từng chữ.
Ninh Lan vẫn mơ hồ, cậu ngập ngừng nói: “Tôi… Tôi không cần tiền.”
Ninh Lan như bị dội nước lạnh vào đầu, chẳng khác nào bị xử tử công khai.
Đúng vậy, cầm nhiều tiền của người ta như thế mà còn bảo mình không cần tiền, khác gì kỹ nữ muốn lập đền thờ trinh tiết?
Không cần tiền? Không cần tiền còn bò lên giường hắn, tốn bao nhiêu công sức quyến rũ hắn làm gì?
Tùy Ý thấy mặt cậu tái nhợt, không hiểu sao cảm thấy gai mắt, bỏ lại câu “nửa tiếng nữa tập hợp” rồi quay người bỏ đi.
Ninh Lan đứng tại chỗ hồi lâu, đến khi chuông điện thoại trong túi vang lên, cậu mới hoàn hồn. Vừa nhấc máy, mẹ cậu Triệu Cẩm San đã la lớn nói mình gặp tai nạn phải nằm viện, cần mấy chục ngàn, không nhanh sẽ chết ở đây mất. Ninh Lan chỉ im lặng nghe, đến khi tiếng gào của bà ngừng lại mới lặng lẽ dập máy.
Đây là lần thứ ba trong tháng mẹ cậu gặp tai nạn phải nhập viện, xem ra gần đây tình hình an toàn giao thông ở quê không ổn lắm thì phải.
Cậu men theo lối đi, quay về trong vô thức. Lúc đi ngang qua phòng nghỉ của Kỷ Chi Nam, cậu bỗng mơ màng dừng lại.
Lúc này bên trong đang có người, quay phim đã đặt máy móc ngay trước cửa để tiến hành quay chụp. Kỷ Chi Nam tươi cười thân thiện ngồi đằng kia nhận phỏng vấn của phóng viên. Dạo gần đây, các fan nhận xét cậu giống Kỷ Chi Nam, cậu không thích bị so sánh với người khác, cũng không thích cách nói như vậy nên có phần mâu thuẫn trong việc tiếp cận người nọ.
Nhưng Ninh Lan vẫn nhớ rõ mục đích tới đây, cậu muốn xin chữ ký của Kỷ Chi Nam làm quà sinh nhật cho Tùy Ý.
Có lẽ Tùy Ý chưa bao giờ mong chờ cậu chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn đâu nhỉ? Ninh Lan hoảng hốt suy nghĩ, rốt cuộc cậu là gì với Tùy Ý? Vật nuôi sao? Có cần tận tâm đến vậy không?
Như lời Tùy Ý vừa nói, cậu chỉ muốn đòi tiền thôi, sao phải tặng cậu nhiều thứ đến vậy?
Cậu có đủ những thói hư tật xấu của con người, gió chiều nào theo chiều nấy, lòng tham không đáy, được voi lại đòi tiên. Thế mà cậu còn kỳ vọng, còn mộng mơ phơi bày tình cảm trong lòng cho Tùy Ý biết. Nhưng tại sao hắn không tránh né, không từ chối, ngược lại càng cho cậu nhiều hơn, hơn cả phạm vi và giới hạn bình thường?
“Như vậy, chúng ta sẽ bắt đầu phần phỏng vấn tiếp theo.” Phóng viên bên trong nhìn kịch bản, nói: “Đây là câu hỏi của một bạn nữ có nickname “Cô gái biết bay”, bạn nữ này muốn hỏi không biết thầy Kỷ có tên lúc nhỏ không?”
Có vẻ tâm trạng của Kỷ Chi Nam không tệ, cậu cười nói: “Có, mọi người thường gọi tôi là Nam Nam hoặc Tiểu Nam.” Dừng một lát, cậu nói thêm: “Thật ra tôi còn có một biệt danh không ai biết, chính là Kỷ Tinh.”
“Tinh? Tinh nghĩa là “mới” sao?”
“Không phải, là tinh tinh…” (*)
(*) Tinh ở đây là ngôi sao.
Quay phim đứng bên ngoài bất ngờ nói xen vào: “Tạm dừng một chút, đoạn vừa xong chưa quay được, chúng ta quay lại đoạn đó.”
Phóng viên xua tay: “Không sao, tôi đã ghi lại rồi, mở máy quay tiếp đi. Thời gian có hạn, chương trình sắp bắt đầu rồi… Được rồi, chúng ta tiếp tục, câu hỏi tiếp theo…”
Ninh Lan đứng ở cửa nhưng lại như chẳng nghe lọt bất kỳ điều gì. Đầu cậu rối tung, mờ mịt luống cuống đưa tay sờ chiếc khuyên trên tai.
Tinh, sao, tinh, sao… Khuyên tai có hình ngôi sao.
Ngôi sao.
Cậu nhớ Tùy Ý xem bộ phim điện ảnh kia hai lần, đều chỉ xem mỗi đoạn của Kỷ Chi Nam.
Cả phản ứng gần như phát điên của Tùy Ý khi Kỷ Chi Nam rơi xuống nước, đến mức tay mình chảy nhiều máu như vậy cũng không biết.
Hóa ra đôi khuyên tai này vốn không dành cho cậu, bảo sao chúng lại được giấu bên trong vali. Chắc Tùy Ý cũng không ngờ sẽ bị cậu lấy ra.
Ninh Lan đột nhiên cảm thấy bản thân không chỉ sở hữu một trái tim mù quáng mà đến cả hai mắt cũng đui mù.
Tùy Ý có điểm nào giống một người theo đuổi thần tượng chứ. Hắn già đời, dũng cảm, quả quyết, luôn khẳng định mình không thần tượng bất kỳ ai. Hắn đã nói không có, vậy chắc chắn là không.
Chẳng ai hiểu rõ cái loại tâm trạng muốn đến gần nhưng lại không dám này hơn Ninh Lan. Đây sao có thể là quan hệ giữa fan và thần tượng được chứ?
Ninh Lan hít một hơi thật sâu, lỗ tai sưng viêm, nhiễm trùng bắt đầu nhâm nhẩm đau.
Những đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu, xâu chuỗi thành một câu chuyện hợp lý. Cậu bỗng nhớ tới một tháng trước, sau một tiết mục hát live, Vương Băng Dương ngồi trong xe đọc bình luận cho mọi người nghe, có fan đã nói: “Bộ trang phục xuyên thấu của Bubble Lan thật giống bộ mà thầy Kỷ từng mặc, khuôn mặt cũng giống nữa chứ, nhất là đôi mắt.” Lúc ấy cậu rất khó chịu, nói “sao tôi lại giống thầy Kỷ được”, sau đó còn quay sang hỏi Tùy Ý: “Nhóm trưởng nói xem có giống không?”
Lúc ấy Tùy Ý đã phản ứng ra sao nhỉ? Hắn nhìn mặt cậu, mở miệng, cổ hơi cử động. Đèn trong xe quá mờ, Ninh Lan không thấy rõ hắn gật hay lắc, chỉ nhìn thấy sương mù dày đặc ẩn giấu những điều khó nói giăng kín đôi mắt hắn. Cảnh tượng đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, rồi biến mất như chưa từng có.
Nhưng Ninh Lan nhớ rất kỹ ánh mắt hắn, hơn nữa cậu còn ngẫm nghĩ về nó rất lâu, coi nó như một minh chứng chứng tỏ cậu là một sự tồn tại đặc biệt với Tùy Ý, thậm chí hắn còn thích cậu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ninh Lan cảm thấy có trí nhớ tốt là một điều tồi tệ.
… Cậu vẫn không tin.
Ninh Lan run run mở trình duyệt trên di động, nhập ba chữ “Kỷ Chi Nam” vào ô tìm kiếm. Những con số hiện lên ở dòng sinh nhật như lưỡi đao rơi xuống đầu Ninh Lan.
18 tháng 3, 0318, mật khẩu thẻ ngân hàng của hắn là 990318, năm sinh của Tùy Ý, ngày sinh của Kỷ Chi Nam.
Trước đó không lâu, Ninh Lan cũng đã lén đổi tất cả mật khẩu của mình thành 940109, hành động đó mang theo tâm tư không dám nói thành lời.
Năm sinh của tôi, ngày sinh của cậu, tôi khắc ghi hình bóng cậu vào sinh mệnh của tôi.
Trong mối quan hệ này, cậu luôn hèn mọn, sợ hãi, lại ngang bướng kiếm tìm chứng cứ, lưu lại dấu ấn không thể xóa nhòa ở nơi người khác không thấy, khờ dại cho rằng đó là lãng mạn.
Nhưng lãng mạn phải đi cùng sự ấm áp, ngọt ngào, chứ không phải mang theo những vụn băng sắc nhọn và lạnh giá len lỏi vào mạch máu rồi hóa thành vô số lưỡi dao đâm thẳng vào tim cậu như hiện giờ.