Gió nhẹ ban chiều thổi qua khuôn mặt, mang lại cảm giác mát mẻ.
Gió đầu thu hơi lạnh, người người đi trên đường đều mặc áo khoác, vội vàng tìm chỗ trú trước khi mưa rơi.
Tùy An và bạn học đứng ở trạm xe buýt chờ xe, qua một hồi lâu rồi mà vẫn chưa thấy xe tới, ba mẹ bạn học đã lái xe tới đón cô ấy, Tùy An khéo léo từ chối ý tốt của ba mẹ bạn học, đứng ở trạm tiếp tục chờ xe.
Mưa từ từ rơi xuống, Tùy An lùi bước lại, hôm nay cô đi giày đế mỏng, không thể để dính nước được.
Nhìn mưa càng lúc càng lớn, Tùy An hơi rầu rĩ, cô mở điện thoại, từ lúc chú nhỏ nhắn tin cho cô đến giờ đã gần 30 phút rồi.
Tùy An thở dài, biết ngay là chú nhỏ không đáng tin mà.
Mưa rơi ào ào, người đi đường càng ngày càng ít.
Tùy An trú ở trạm xe, vô tình nhìn thấy một cặp cha con đang đi trong mưa, cô nhìn một lúc lâu mới rời mắt đi, đôi mi dài rũ xuống, che giấu vẻ chua xót.
Qua mấy phút nữa, có ánh đèn chiếu lên người cô, Tùy An vô thức đưa tay lên che.
“Cộp cộp cộp…”
Là tiếng giày da giẫm lên mặt đất, từ xa đến gần.”
Tùy An ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng dưới chiếc ô màu đen, cô hơi sửng sốt.
Giang Hằng đứng dưới ô, nở một nụ cười với Tùy An, dù vậy vẫn không thể xua tan vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt anh.
Anh nói, “Cháu là An An đúng không? Chú là bạn tốt của chú nhỏ cháu, tên là Giang Hằng.”
Tùy An đã nghe chú nhỏ Tùy Miểu nhắc đến Giang Hằng rồi, cô mím đôi môi tái nhợt, hỏi, “Chú nhỏ đâu ạ?”
Giang Hằng cười, nói: “Chú nhỏ cháu có việc, nhờ chú đến đây đón cháu.”
Nói tới đây, anh hơi áy náy, “Ngại quá, chú tạm thời có chút việc nên tới muộn.”
Tùy An bất ngờ nhìn Giang Hằng.
Cô còn tưởng Giang Hằng rất kiêu căng, thì ra anh cũng sẽ nói xin lỗi…
Giang Hằng đưa dù đến trước mặt Tùy An, dịu dàng nói, “Lại đây đi.”
Tùy An hơi do dự, nhưng vẫn cất bước đi về phía trước.
Quả nhiên, cô vừa mới bước một bước đã biết không ổn rồi, giày của cô đã bị ngấm nước.
Mãi đến khi lên xe, Tùy An cũng không nói gì.
Giang Hằng thu dù lại, khởi động xe, nhìn động tác của Tùy An qua kính chiếu hậu, anh hơi dừng lại, lấy áo gió ở bên cạnh, đưa cho cô gái nhỏ.
Anh nhìn phía trước, xoay vô lăng, giọng nói đều đều: “Áo của cháu ướt rồi, mặc áo của chú đi, tránh bị cảm lạnh.”
Thấy vẻ mặt Tùy An do dự, Giang Hằng lại nói, “Nghe lời.”
Tùy An nghe vậy, không còn cách nào khác đành cởi áo đồng phục của mình ra, đồng phục Nhị Trung tuy đẹp, nhưng chất lượng không tốt, lại còn màu trắng, gặp mưa xong dính hết lên người.
Sắc mặt cô đỏ ửng, vội vàng mặc áo khoác gió của Giang Hằng vào, may là cô mặc thêm một cái áo ba lỗ ở trong, cũng không đến mức lộ hàng.
Áo khoác gió của Giang Hằng có mùi gỗ nhàn nhạt, rất thoải mái.
Tùy An hơi tò mò, lén lút liếc trộm Giang Hằng ngồi trên ghế lái, từ trong miệng chú nhỏ, cô biết không ít chuyện về Giang Hằng, Giang Hằng máu lạnh vô cảm, không có tình người, chú nhỏ của cô nói vậy.
Nhưng…
Tùy An nhìn phía sau Giang Hằng, không thể không thừa nhận, có vài người chỉ cần lộ cái gáy ra thôi cũng thấy đẹp.
Giang Hằng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy cô gái nhỏ vẫn luôn quan sát mình, anh không khỏi bất ngờ.
Nghe bạn tốt Tùy Miểu nói, cháu gái của cậu ta sống nội tâm, lá gan nhỏ, lúc tới đón người, cậu ta còn cố ý dặn anh đừng có dọa cô gái nhỏ.
Anh không khỏi cười nhạo, anh đã chăm sóc cô gái nhỏ từ lâu, sao lại không hiểu tính cô chứ?
Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô gái nhỏ cúi đầu xuống, chẳng biết Giang Hằng nghĩ tới điều gì, ánh mắt nặng nề.
Một lát sau, Giang Hằng chớp mắt, tập trung lái xe.
Tùy An ở Nhã Tuyết Tiểu Trúc, cách trường Nhất Trung ở thành phố Nam không xa, nhưng cũng mất gần 20 phút đi xe.
Nhã Tuyết Tiểu Trúc là một trong những hạng mục do công ty Giang Hằng khai thác, tất nhiên bảo vệ cũng phải biết ông chủ lớn này, không nói hai lời lập tức để anh vào.
Tùy An hơi mất tự nhiên giật giật chân, giày cô bị ướt, chân ngâm nước lâu nên hơi khó chịu.
Mãi cho đến khi xuống xe, Giang Hằng mới biết giày Tùy An ướt, anh hơi nhíu mày, ánh mắt có phần bất mãn.
Đứng trước Giang Hằng cao 1m8, Tùy An giống như một đứa bé.
Chẳng lẽ không phải đứa bé sao?
Năm nay Giang Hằng 27 tuổi, Tùy An 18 tuổi, gọi là chú cũng hợp lý.
Giang Hằng nhấp đôi môi mỏng, hỏi Tùy An, “Vì sao giày ướt mà không nói với chú?”
Tùy An cúi đầu, để tóc xõa trên vai, dáng người mảnh khảnh, gầy yếu trước Giang Hằng cao to trông có vẻ yếu đuối.
Giang Hằng chưa nói gì, ánh mắt nhìn Tùy An đầy phức tạp, một lát sau, anh ngồi xổm xuống, giọng nói khiến người ta không phân biệt được anh đang vui hay giận, “Cởi giày ra đi.”
Tùy An ngoan ngoãn cởi giày, sau đó ngoan ngoãn nằm trên tấm lưng rộng lớn của Giang Hằng.
“Chú đang tức giận sao? Cháu xin lỗi.”
Tay Giang Hằng ôm chân cô gái nhỏ, nghe vậy, thấp giọng hỏi: “Tùy Miểu đối với cháu không tốt à?”
Tùy An không biết vì sao chủ đề lại chuyển sang chú nhỏ, cô cúi đầu nói không ạ.
Giang Hằng không hỏi tiếp, anh không hiểu nổi tại sao tính tình cô gái nhỏ Tùy Miểu vô cùng cưng chiều lại mềm mại đến thế.
Người đàn ông cao lớn công một cô gái nhỏ mảnh khảnh đi trong mưa, chiếc dù màu đen dường như ngăn cách hết thảy, Tùy An ngẩn ngơ nhìn cái gáy của Giang Hằng.
Một lát sau, Tùy An mới chớp mắt, cô cắn môi dưới, khuôn mặt ửng hồng.
Cái người tên Giang Hằng này kỳ quái thật, vì sao lại hỏi cô chuyện này, không phải chú ấy là bạn tốt của chú nhỏ sao?
Tùy An vừa thấy kỳ lạ vừa bất an nghĩ.
Giang Hằng không biết Tùy An nghĩ gì trong lòng, anh cõng cô gái nhỏ trên lưng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là nhẹ.
Dường như trên người cô không có lạng thịt nào vậy, rất gầy.
Cũng không biết Tùy Miểu nuôi thế nào nữa.
Đến đại sảnh, Giang Hằng vẫn không buông Tùy An ra, cô hơi bất an hất hất chân, ai dè bị Giang Hằng mắng.
Giang Hằng: “Cháu động đậy làm gì thế?”
Có lẽ cảm nhận được giọng mình hơi lớn, anh lại nói: “Cẩn thận ngã bây giờ.”
Vì vậy, Tùy An chỉ có thể thấp thỏm nằm trên lưng Giang Hằng.
Nhân viên công tác trong sảnh lớn thấy vậy, vội chạy tới hỏi Giang Hằng có cần giúp gì không.
Giang Hằng hơi hất cằm, nói: “Cô gái nhỏ, đưa dù cho cậu ta đi.”
Giang Hằng gọi “cô gái nhỏ” khiến Tùy An hơi xấu hổ, cô vội đưa dù cho nhân viên công tác.
Nhân viên công tác định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt Giang Hằng cản lại, thấy Giang Hằng cõng cô gái nhỏ rời đi, một lát sau, nhân viên công tác mới nói, “Không ngờ sếp Giang lại chu đáo đến vậy, có năng lực bạn trai đấy.”
Một đồng nghiệp bên cạnh nói, “Đừng nói nữa, cô bé đó không phải bạn gái sếp Giang đâu.”
Nhân viên công tác hỏi: “Tại sao?”
Đồng nghiệp nói, “Cô bé đó là cháu gái sếp Tùy, năm nay mới học lớp 12.”
“Nếu để sếp Tùy nghe thấy, cậu cẩn thận bị đánh đó, sếp Tùy coi cô bé như con gái ruột mà nuôi nấng đấy.”
Mấy câu này nói sau khi Tùy An và Giang bước vào thang máy, nên hai người không nghe thấy gì.
Tùy An được Giang Hằng cõng cả đoạn đường.
Lúc Tùy An mở cửa lớn, chú nhỏ Tùy Miểu lập tức vọt ra ngoài phòng.
Tùy Miểu cười toe toét, “Quai Quai của chú, chao ôi, Quai Quai à, cháu bị làm sao thế?”
Nghe thấy tiếng Tùy Miểu, Tùy An theo bản năng thở phào một hơi, sau đó cô thẹn quá hóa giận, nói: “Chú nhỏ, chú không cần gọi biệt danh của cháu đâu.”
Tùy Miểu đỡ Tùy An từ trên lưng Giang Hằng xuống, thấy Tùy An cầm giày, anh ta tưởng chân cô bị thương, Tùy An phải giải thích mãi, Tùy Miểu mới tin Tùy An không bị thương.
Tùy An xỏ dép lê xong, cúi đầu nói cảm ơn với Giang Hằng đang rót nước, sau đó vội vàng lên lầu.
Giang Hằng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ vội vàng lên lầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tùy Miểu ngồi trên sofa, nói với Giang Hằng, “Người anh em, cảm ơn cậu nhé.”
Giang Hằng uống nửa ly nước mới mở miệng, “Tùy Miểu, có phải cậu đối xử với cô gái nhỏ không tốt không?”
“Cô gái nhỏ?” Tùy Miểu sửng sốt một lát mới hiểu Giang Hằng đang nói ai, “Sao lại nói vậy?”
Giang Hằng ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, “Lúc ở trên xe, giày của cô gái nhỏ bị ướt, vậy mà không dám hé răng, cậu nuôi nấng kiểu gì thế?”
“Tính tình cô gái nhỏ như vậy, sau này đi làm sẽ chịu nhiều uất ức, chẳng lẽ cậu không rõ sao?”
Đối với lời chỉ trích của Giang Hằng, Tùy Miểu không có gi để nói, anh ta xòe tay, nói với Giang Hằng, “Sếp Giang à, có phải cậu chưa từng soi gương không?”
Giang Hằng “hừ” một tiếng, ý không cần nói cũng biết.
Tùy Miểu: “Tính tình Quai Quai đúng là mềm mại thật, nhưng ở trước mặt mình, thật ra con bé rất nghịch ngợm, nhất định là do cậu quá nghiêm khắc, cho nên Quai Quai mới sợ cậu.”
Giang Hằng nhíu mày, “Cô bé sợ mình?”
Tùy Miểu không tỏ rõ ý kiến, “Không thì sao?”
Hiển nhiên Giang Hằng không thích nghe Tùy Miểu nói vậy, nhưng sự thật quá rõ ràng, cháu gái nhà người ta sợ anh thật.
Sau khi ý thức được chuyện này, Giang Hằng thở dài, ngửa ra sofa, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt trầm xuống.
Tùy Miểu thấy thế, nói với Giang Hằng, “Cậu rời đi lâu như vậy, lúc trước Quai Quai lại mắc bệnh, không nhớ cậu cũng là chuyện bình thường.”
Tuy Tùy Miểu nói vậy, nhưng cô gái nhỏ mình dốc lòng nuôi nấng lại sợ mình, điều này khiến Giang Hằng rất bực bội.
Không khí trong phòng khách dần dần trở nên trầm lắng, Tùy Miểu liếc Giang Hằng, xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm tối.
Một mình Giang Hằng ở lại phòng khách, ngón tay anh ấn nhẹ lên bàn trà, mí mắt khẽ khép lại, không biết đang nghĩ gì.
Lúc Tuy An thay quần áo xong đi xuống thì nhìn thấy hình ảnh này.
Không thể phủ nhận, con người Giang Hằng thật sự ưu việt.
Không giống vẻ đa tình của chú nhỏ Tùy Miểu, phong cách của Giang Hằng thiên về lạnh lùng, kiên quyết, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng tự nhiên, sống mũi cao, thẳng.
Giờ phút này, anh ngồi dựa trên sofa, ánh đèn trong phòng khách chiếu sáng cả khuôn mặt anh, giống như một bức tranh sơn dầu vậy.
Giang Hằng là chủ tịch Giang thị, phần lớn thời gian đều mặc vest đi giày da.
Anh mặc một bộ vest màu đen, khiến anh càng thêm đẹp trai.
Tóc được vuốt gọn, để lộ cái trán trắng nõn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Hằng mở mắt ra, nhìn về phía cầu thang, ánh mắt hời hợt khiến anh trông lạnh lùng hơn.
Thấy Tùy An đi tới, Giang Hằng che giấu vẻ ưu tư trong mắt, mỉm cười bắt chuyện với cô gái nhỏ.