Có người hỏi anh ta làm sao vậy, Thành Nghiệp cười khổ, không nói gì.
Anh ta làm sao vậy ư?
Anh ta chỉ thấy đau lòng thay Tùy An.
Nếu cô gái nhỏ biết được thái độ của Giang Hằng, sợ là sẽ khóc òa mất.
Sau khi ra khỏi quán bar, Giang Hằng và trợ lí đặc biệt Lâm lập tức tới tỉnh B công tác.
Trong khoảng thời gian này, anh gần như không liên hệ với Tùy An.
Giang Hằng muốn dùng cách này làm Tùy An hết hy vọng.
Là một người đàn ông trưởng thành, Giang Hằng biết rõ tính cách của mình, anh không phải một người tốt.
Anh hy vọng cô gái nhỏ có thể tìm thấy một người tốt để bầu bạn suốt quãng đời còn lại.
Mà người này, không thể là anh được.
Giang Hằng nhíu mày, ngón tay thon dài kẹp một tâm card màu đã ố vàng.
Tấm card này đã cũ, viền thẻ đã nhạt màu.
Không biết qua bao lâu, Giang Hằng thở dài, đứng dậy đi tới phòng sách.
Tấm card được gìn giữ cẩn thận, lại bị niêm phong lần nữa, kể cả những đồ vật khác trong phòng, đều bị Giang Hằng niêm phong nơi sâu nhất trong ký ức mình.
Có lẽ, cô gái nhỏ hồn nhiên, ngây thơ trong trí nhớ của anh đã lạc lối trong dòng sông dài vô hạn, không thấy đường về.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên bàn làm việc,.
Trên trang bìa có hoa văn của một quyển sách nọ, viết mấy chữ rất to: Tặng cuốn nhật ký này cho anh Giang, phải giữ gìn cẩn thận đó.
____
Giang Hằng về thành phố Nam trước sinh nhật Tùy An một ngày.
Mùa đông ở thành phố Nam rất ít tuyết, nhưng năm nay tuyết lại rơi.
Trợ lý đặc biệt Lâm chà chà tay, nhìn bông tuyết rơi lả tả, cậu ta xúc động nói, “Tuyết năm nay rơi nhiều thật, dự báo thời tiết chuẩn phết.”
Giang Hằng ngồi sau, tựa lưng lên ghế, cũng không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ im lặng.
Ông chủ không nói gì, trợ lý đặc biệt Lâm cũng không dám nhiều lời, chỉ bâng quơ một câu rồi quay lại chuyện công việc.
Trợ lý đặc biệt Lâm nói, “Ông chủ, sếp Tùy muốn mời anh ăn một bữa cơm, đã mời mấy lần rồi, anh xem…”
Giang Hằng liếc trợ lý đặc biệt Lâm một cái, cậu ta vội nói, “Để tôi từ chối anh ta ngay lập tức.”
“Sau này, mấy việc nhỏ đó không cần báo cho tôi.” Giang Hằng xoa xoa ấn đường, bôn ba đường dài khiến anh hơi mệt, “Sau này không cần đối đãi đặc biệt với Tùy thị nữa, nên làm thế nào thì làm thế đó.”
Trợ lý đặc biệt Lâm muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Hằng, cậu ta vội nuốt xuống, im lặng khởi động xe.
Ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa, trên đường gần như không có người.
Giang Hằng kéo kéo cà vạt, mở điện thoại ra, ngày tháng hiển thị trên màn hình khiến anh hơi bực bội.
Anh ném điện thoại sang một bên, nói với trợ lý đặc biệt Lâm, “Lát nữa cậu bớt chút thời gian đi mua một món quà đi.”
Trợ lý đặc biệt Lâm nhanh chóng hiểu ra ý của Giang Hằng, cậu ta trêu ghẹo, “Ông chủ à, tôi cảm thấy anh nên đích thân đi mua quà.”
“Nếu Tùy biết anh đích thân đi mua chắc chắn sẽ rất vui.”
Trợ lý đặc biệt Lâm vừa dứt lời thì nhận ngay ánh mắt cảnh cáo của Giang Hằng, cậu ta vội đáp lời, nhưng trong lòng lại như suy nghĩ gì đó.
Lúc đến ngã rẽ, trợ lý đặc biệt vô xuống cầu vượt, chuẩn bị đi về Thính Tuyết Lâu.
Bỗng phía sau vang lên tiếng nói lạnh lùng, “Đến Sâm Nguyên.
Trợ lý đặc biệt Lâm vội xoay tay lái, nhưng đã lỡ xuống cầu mất rồi.
Cậu ta nuốt nước bọt, dè dặt hỏi, “Hay là, anh về nhà nghỉ ngơi trước rồi hẵng đến Sâm Nguyên ạ?”
Giang Hằng liếc trợ lý đặc biệt Lâm một cái, cười như không cười, suýt nữa khiến trợ lý đặc biệt Lâm xin tha.
“Không có lần sau đâu đấy.” Giang Hằng tựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trợ lý đặc biệt Lâm chột dạ quay đầu lại.
Thì ra sếp Giang biết cậu ta cố ý đi về phía Thính Tuyết Lâu.
Dọc đường đi, bởi vì chột dạ nên trợ lý đặc biệt Lâm không dám mở miệng nói gì.
Trên đường đi rất ít người, xe dọn tuyết và xe chở tuyết nối đuôi nhau.
Thời tiết lạnh thế này, được ở nhà thì thoải mái biết bao, trợ lý đặc biệt Lâm nghĩ.
Mãi đến lúc về Thính Tuyết Lâu, Giang Hằng cũng không nói gì.
Chiếc xe Maybach màu đen đi xuống hầm, trợ lý đặc biệt Lâm bung ô cho Giang Hằng.
Giang Hằng nói với trợ lý đặc biệt Lâm, “Cậu nói với đám ăn hại kia, mau chóng tìm được chỗ tài liệu gốc, nếu không…”
Anh cười lạnh, “Thì lập tức cút đi cho tôi.”
Trợ lý đặc biệt Lâm không ngừng đáp lại, đứng tại chỗ nhìn Giang Hằng đi vào Thính Tuyết Lâu.
Bóng dáng Giang Hằng cao lớn, anh giơ tay, nhấc chân, hay thở thôi cũng khiến người ta mê chết đi được.
Trợ lý đặc biệt Lâm quay về công ty, mấy đơn vị liên quan đang cười đùa trước quầy lễ tân, không hề để lời cảnh cáo của Giang Hằng vào lòng.
Trợ lý đặc biệt Lâm cười lạnh, sau khi truyền đạt lại lời của Giang Hằng, thấy mấy tên độn há hốc mồm, cậu ta bước vào thang máy, mặc kệ đám người phía sau.
“Mẹ kiếp! Không phải cậu nói nhất định Giang Hằng sẽ không nhìn ra sơ hở sao?”
“Sao tôi biết được anh ta không có việc gì làm quay sang kiểm tra tài liệu chứ, lại còn là mấy tài liệu không quan trọng…”
“Được rồi, Giang Hằng sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chúng ta tính xem làm thế nào bây giờ.”
“Giang Thành, chuyện này cậu đầu têu đấy, cậu không thể mặc kệ anh em của cậu được.”
“Đúng vậy, cậu và Giang Hằng cùng họ, dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng không bạc đãi cậu, nhưng chúng tôi thì khác, mấy người chúng tôi tin cậu nên mới cùng nhau làm chuyện này.”
Giang Thành liếc mấy tên giám đốc tai to mặt lớn kia, đầu óc loạn hết cả lên.
Anh ta nghe vậy tức giận nói, “Các cậu muốn tôi làm thế nào đây?”
“Xóa bỏ rõ ràng không phải là chuyện có thể làm, hay là các cậu đi cầu xin Giang Hằng đi, đừng điều chúng tôi đến công ty con, cậu cũng biết hoàn cảnh ở công ty con rồi đó, đâu có thoải mái bằng công ty mẹ.”
“Các cậu là người một nhà, tôi không tin Giang Hằng không nể mặt người em trai như cậu.”
Giang Thành nhất thời không cách nào thoát nổi, anh ta đen mặt nói, “Các cậu giỏi lắm, các cậu đã tính kế từ trước rồi chứ gì?”
“Tính kế gì chứ, lúc cậu nhờ chúng tôi làm giả tài liều chả lẽ cậu không tính kế chúng tôi chắc?”
Hơn nữa, chúng tôi đã đưa gần hết chỗ tài liệu bị rò rỉ cho cậu rồi, còn gì? Cho nên, trong chuyện này, nếu phải phân chia trách nhiệm thì cậu mới là người phải phụ trách đấy.”
Mặt Giang Thanh đen như than, sau một lúc lâu, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi biết rồi, để tôi kêu tiểu Vũ tới.”
“Ha ha thật à, tiểu Vũ đã ra tay, tôi không tin Giang Hằng không rung động.”
“Dù cậu chủ Giang cao tay, dù tiểu Vũ không thành công, chúng ta cũng có thể thuê người chụp lén rồi hất nước bẩn lên người Giang Hằng, cuối năm, lúc họp các cổ đông, chúng ta sẽ ngáng chân cậu ta, thật tuyệt quá đi!”
Giang Thành lấy điện thoại ra gọi cho tiểu Vũ.
“Được rồi, đi thôi, chắc chắn chúng ta sẽ nắm được điểm yếu của Giang Hằng.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, cậu Giang, có cần tìm tài liệu gốc nữa không?”
“Tìm cái đầu cậu ấy, dù sao công ty này cũng không phải của chúng ta, cần gì lao tâm khổ tứ vì tên Giang Hằng kìa chứ?”
Anh ta nói, “Đi thôi, chúng ta đến quán bar mới mở uống vài ly.”
Giờ phút này, Giang Hằng đang ở Thính Tuyết Lâu, không hề hay biết mấy người Giang Thành đang ủ mưu.
Anh đứng ngoài cửa nhìn Tùy An đang leo thang để lau chùi, cô cũng mở to mắt nhìn anh, Tùy An là người đầu tiên phát hiện ra anh.
Người đàn ông cao lớn cầm chiếc ô màu đen, Tùy An chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ai.
Nỗi lo sợ bất an suốt nửa tháng qua dần tiêu tan.
Bảo mẫu đang giữ thang, thấy cô vội vàng xuống, bà lên tiếng nhắc nhở, “Ôi này, con từ từ thôi, chỗ này đất không phẳng, con cứ từ từ thôi.”
Tùy An vừa đáp lời vừa đi xuống.
“Cạch”, cửa lớn bỗng mở ra.
Tùy An và Giang Hằng vừa đẩy cửa bước vào nhìn nhau chằm chằm.
Giang Hằng vẫn lạnh lùng như vậy, anh mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, khoác áo lông màu đen dài đến đầu gối, chiếc quần tây trang tôn lên đôi chân hoàn mỹ của anh.
Trái tim Tùy An đập nhanh hơn, chân vừa chạm xuống đất, mấy giây sau, cô nhanh chân chạy về phía trước, cách Giang Hằng khoảng hai, ba bước thì dừng lại.
Tùy An thở dốc, cô cố gắng ổn định hơi thở của mình, hít sau vài cái, cô ngẩng đầu, tươi cười chào hỏi Giang Hằng.
“Chú Giang.”
Khoảng cách gần như vậy khiến Tùy An ngửi được mùi hương nhạt nhạt trên người Giang Hằng.
Giang Hằng bình tĩnh nhìn Tùy An, trong biệt thự rất ấm, Tùy An chỉ mặc một chiếc áo lông vàng nhạt, và chiếc quần màu đen, càng tôn lên vẻ trẻ trung của cô.
Tùy An thấy tuyết bám trên người Giang Hằng, vội chạy vào trong lấy khăn để anh lau.
Giang Hằng cởi áo khoác, treo lên giá, anh nhận lấy khăn, nói cảm ơn với Tùy An.
Gò má Tùy An đỏ ửng, nói không cần khách sao ạ.
Giang Hằng cúi đầu nhìn Tùy An, không biết có phải anh ảo giác không mà thấy Tùy An gầy đi rồi.
Anh vừa lau tóc, vừa nói nhỏ, “Gầy.”
Tùy An sửng sốt, sau đó nở nụ cười, “Bảo mẫu cũng nói cháu gầy đi, có lẽ là gầy thật.”