Đuổi Theo Gió

Chương 8



Không tính là ấm ức?

Tùy An rất muốn cười, tuổi của bác Vương cũng có thể làm ba cô đấy, gả cho một người đáng tuổi ba mình mà kêu không tính là ấm ức ư?

Sau khi bình tĩnh lại, Tùy An cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, cô nói với bà Tùy, “Nểu gả cho bác Vương tốt đến vậy thì sao bà không gả Tùy Tĩnh đi?”

Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của bà Tùy, Tùy An mỉm cười, “Trời đã tối rồi, cháu không giữ bà lại nữa, bà đi thong thả, cháu không tiến.”

Nói xong, Tùy An đeo cặp sách đi lên tầng 2.

Bà Tùy không dám tin nhìn Tùy An, bà ta không ngờ, cô cháu gái hướng nội, mềm yếu này sẽ phản bác bà ta, lại còn châm chọc bà ta nữa.

Bà Tùy cả đời vốn kiêu ngạo, tự phụ, giờ lại không kìm được cơn giận của mình, bà ta đứng lên, chỉnh lại tà áo sườn xám, nhìn bóng lưng đang bước lên cầu thang, nói, “Tao đến không phải để hỏi ý của mày, chỉ báo cho mày một tiếng vậy thôi.”

“Ngày mai nhà họ Vương sẽ cử người tới bàn bạc chuyện kết hôn, mày đồng ý cũng được, không đồng ý cũng chả sao, tóm lại chuyện này đã quyết định xong rồi.”

Bà Tùy nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tùy An, cười lạnh, “Tùy An, tao nghĩ mày là một đứa thông minh, Tùy Miểu nuôi mày lâu như vậy, mày nỡ để nó vất vả đi xã giao khắp nơi vậy sao?”

Bà Tùy nói xong lập tức rời khỏi Nhã Tuyết Tiểu Trúc.

Trên chiếc xe hơi màu đen bên ngoài, bà Tùy đưa tay xoa ấn đường, mệt mỏi hỏi tài xế, “Tùy Miểu đến đâu rồi?”

Tài xế trả lời, “Chắc cậu chủ đã đến Anh rồi ạ.”

Bà Tùy thấp giọng nỉ non, “Nước Anh à…”

Sau đó nói với tài xế, “Ông cho người canh chừng ở đây, để ý con bé kia, đừng để nó chạy mất.”

Tài xế do dự hỏi, “Bà chủ, nếu cậu chủ biết được chuyện này thì không hay lắm ạ.”

Bà Tùy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn nhìn tài xế, “Chuyện này không cần để nó biết, đứa nhỏ Tùy Miểu này, tính tình nhu nhước, dễ mềm lòng, tôi không thể trơ mắt để nó tươi cười với người ta rồi lại để người ta chà đạp nó được.”

Thấy vẻ do dự của tài xế, lát sau, bà Tùy hỏi, “Lão Lý, ông làm cho nhà họ Tùy bao nhiêu năm rồi?”

Tài xế nói, “Mười năm ạ.”

Bà Tùy: “Rất tốt, sau khi thực hiện chuyện này, tôi sẽ cho ông một trăm vạn.”

Đối mặt với số tiền này, rất ít ai có thể kiên định với ranh giới cuối cùng của bản thân.

Quả nhiên, không quá vài giây, tài xế đã đồng ý mệnh lệnh của bà Tùy.

Nhưng tài xế vẫn hơi lo lắng, ông ta nói với bà Tùy, “Bà chủ, Tùy An có chút quan hệ với nhà họ Giang, chúng ta làm vậy liệu có đắc tội với nhà họ Giang không?”

Bà Tùy nhíu mày, “Có quan hệ với người nào nhà họ Giang?”

Tài xế lắc đầu nói không biết.

Bà Tùy xua tay, “Chỉ cần người đó không phải Giang Hằng thì không đáng nhắc đến.”

“Haiz, nếu Giang Hằng có thể giúp chúng ta một tay thì tôi đã không phải nghĩ ra kế này.” Bà Tùy thở dài, “Lão Lý, về nhà đi.”

Tài xế nuốt mấy câu định nói lại, ông ta muốn nói từng thấy Tùy Miểu và Giang Hằng ăn tối với nhau.

Nhưng đó chỉ là ăn tối, cũng không phải là quan hệ thân thiết, vì thế ông ta không nói nữa, khởi động xe quay về nhà cũ.

Đêm tối rất dễ khiến cảm xúc của con người phóng đại.

Sau khi bà Tùy rời đi, Tùy An ngồi tựa vào cửa sổ, suy nghĩ đến thất thần.

Lời bà Tùy nói cứ không ngừng lặp lại trong đầu cô, tiếng của bà ta vô cùng sắc bén, cay nghiệt.

Một trận gió lùa qua, cả người Tùy An run run, cô thấy hơi lạnh.

Không chỉ cơ thể lạnh, mà trái tim cô cũng rất lạnh.

Qua một lúc lâu, Tùy An lấy điện thoại ra gọi cho Tùy Miểu.

Nhưng mãi đến khi điện thoại tự ngắt máy, bên kia vẫn không kết nối được.

Tùy An lấy hết can đảm gọi thêm lần nữa, lần này kết nối được, là một người phụ nữ nghe máy.

Người phụ nữ đó nũng nịu hỏi, “Ai vậy?”

Tùy An đang định nói thì tiếng của chú nhỏ Tùy Miểu ở bên kia vang lên, Tùy Miểu nói, “Cúp đi, chắc là cuộc gọi lừa đảo thôi.”

Người phụ nữ cười, cúp máy.

Từ lúc kết nối đến lúc cúp máy còn chưa đến nữa phút.



Trong nửa phút đó, Tùy An đã hết sạch hy vọng, cô không còn hy vọng gì ở Tùy Miểu nữa.

Cô ôm đầu gối nghĩ, có lẽ cô nên rời khỏi nhà họ Tùy, đến một nơi không ai biết để sống.

Chú nhỏ đã có cuộc sống mới, những người khác thì coi cô như bậc thềm để giải quyết hoàn cảnh khó khăn.

Nước mắt cô lặng lẽ chảy xuống, rơi trên đất.

Gió ban đêm rất lạnh, giờ khắc này Tùy An mới biết, cái gì gọi là tuyệt vọng.

Cô cứ mở to mắt đến lúc trời sáng, sau đó nhanh chóng thu dọn dồ đạc của mình.

Tiền mừng tuổi từ bé đến lớn Tùy An vẫn giữ gìn cẩn thẩn, cả có tiền chú nhỏ và các vị trưởng bối cho nữa.

Tùy An không mang theo một đồng nào.

Lúc ba mẹ còn sống đã để lại cho cô một số tài sản lớn, cô vẫn chưa từng động tới, cô gọi cho ngân hàng kiểm tra số tiền, số tiền này cũng đủ để cô ăn no mặc ấm cả đời.

Thu dọn đồ đạc cũng mất gần ba tiếng đồng hồ.

Tùy An kéo vali, nhìn căn nhà vô cùng quen thuộc, cô xoay người, kiên quyết đẩy cửa rời đi.

Sau khi lên xe rời khỏi Nhã Tuyết Tiểu Trúc, Tùy An khóc.

Tài xế taxi tưởng Tùy An trốn nhà đi, suýt nữa đưa cô đến Cục Cảnh Sát.

Tùy An giải thích bản thân phải đi học, không nỡ xa người nhà nên mới khóc, chứ không phải trốn nhà đi.

Nhìn vẻ mặt thật thà của Tùy An, tài xế tin thật.

Trên đường, tài xế nói với Tùy An, “Bác cũng có một đứa con gái lớn như cháu, haiz, không biết lúc con bé rời nhà đi học có khóc nhè giống cháu không nữa…”

Nghe tài xế lải nhải, tim Tùy An đau nhói.

Nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ không ngừng lui về sau, lúc rời ánh mắt đi, cô vô tình nhìn thấy bóng người trên cửa sổ xe, lúc này mới kinh ngạc nhận ra mình đã trưởng thành rồi.

Tài xế đưa Tùy An đến khách sạn, lại dặn dò cô, nói cô là con gái, buổi tối đừng ra ngoài một mình, không an toàn.

Sau đó lại khuyên Tùy An nhanh chóng liên hệ với ba mẹ, người thân, một mình cô sống ở ngoài cũng không an toàn.

Tùy An cảm ơn ý tốt của tài xế, kéo vali vào cửa lớn của khách sạn.

Sau khi vào phòng, Tùy An dùng thẻ khóa cửa lại.

Cô mở vali ra, lấy chăn gối mình mang theo.

Nhìn chiếc chăn màu xanh lúc và cái gối quen thuộc, lúc này Tùy An mới thả lỏng.

Cô ngồi trên giường khách sạn, bắt đầu suy nghĩ con đường sau này.

Cô định theo học con đường nghệ thuật, vốn muốn nói cho chú nhỏ biết trước khi khải giảng, nhưng bây giờ không cần nói nữa rồi.

Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Tùy An cảm thấy cô thích là tốt rồi.

Ba mẹ để lại tài sản cho cô, đủ để cô sống cả đời không cần lo nghĩ.

Ở trong phòng hồi lâu, Tùy An cảm thấy hơi đói.

Cô định gọi đồ ăn ngoài, lúc cô mở điện thoại ra xem, nhật ký cuộc gọi không có cuộc gọi nhỡ nào.

Trong lòng Tùy An rất khó chịu.

Xem ra vị trí của cô ở nhà họ Tùy có cũng được mà không có cũng chả sao.

Tùy An cười tự giễu, cô kéo rèm cửa ra, kinh ngạc phát hiện, thì ra bây giờ ngoài trời chỉ đang tờ mờ sáng.

Thảo nào vừa rồi tài xế taxi tưởng cô trốn nhà đi, vào giờ này, một cô gái hai mắt hồng hồng kéo theo vali đi ra ngoài thì đa số mọi người đều nghĩ vậy cả.

Tùy An ôm đầu gối ngồi trên bậu cửa sổ, ánh mắt xa xăm, đầu tựa lên cửa kính.

Cô nghĩ thầm, trốn đi thì phải có nhà mới chứ, nhưng cô không có nhà.

Sau khi cười chua xót, Tùy An điều chỉnh cảm xúc, lấy vở trong cặp ra làm bài tập.

Nếu đã quyết định đi trên con đường nghệ thuật, vậy thì cô phải nỗ lực tiến về phía trước.

Tùy An đăng ký một lớp vẽ tranh, đề bài mà thầy giáo đưa ra là động tâm.

Động tâm?



Tùy An không hiểu, sau khi hỏi thầy giáo, cô càng mơ màng hơn.

Thầy nói, “Ai cũng có thể vẽ, nhưng không phải ai cũng có tình cảm với môn vẽ, Tùy An, em rất có thiên phút, thầy tin em nhất định sẽ vẽ được thần thái của nhân vật, cố lên!”

Tùy An thở dài.

Thầy giáo nói, nếu cô không biết vẽ gì, vậy thì hãy vẽ chàng trai mà cô thích.

“Ở tuổi này của em chắc hẳn cũng thích ai đó rồi chứ? Đừng xấu hổ, đây là chuyện thường tình.”

Nghe thầy giáo nói xong, trong đầu Tùy An lập tức xuất hiện dáng vẻ của Giang Hằng.

Cô lấy tay bụm mặt, nhưng vẫn để lộ hai cái tai hồng hồng ở ngoài.

Vậy nên cô muốn vẽ Giang Hằng ư?

Tùy An hơi do dự.

Sau vài phút do dự, Tùy An đỏ mặt lấy giấy bút ra, đặt trên tủ đầu giường, cúi đầu gọt bút.

Trong quá trình gọt bút, cô lại suy nghĩ lung tung, suýt gọt vào tay, Tùy An vội bỏ dao xuống xem.

Có một vết cắt trên móng tay bên trái.

Tùy An thở dài, lúc tiếp tục, động tác của cô nhẹ nhàng hơn hẳn.

Bộ bút này là Tùy Miểu đưa.

Tùy An càng nghĩ càng thấy khó chịu, nước mắt rơi xuống trang giấy trắng, để lại một vệt nước.

Vì sao lại đối xử với cô như vậy, chỉ vì lợi ích của nhà họ Tùy mà coi cô như một công cụ, gả cô cho một người đàn ông đáng tuổi ba cô.

Tùy An thực sự không hiểu, vì sao họ lại nhẫn tâm như vậy.

Cả chú nhỏ Tùy Miểu nữa…

Lúc còn nhỏ, Tùy Miểu đối xử với cô rất tốt.

Nhưng mỗi lần Tùy Miểu gặp bà Tùy về, thái độ của anh ta rất tệ.

Một lần rồi hai lần, đến giờ, Tùy An đã hiểu ra toàn bộ, giữa cô và nhà họ Tùy có một tầng ngăn cách, sau này đến người lạ cũng không làm được.

Tùy An đã chuẩn bị tâm lý cho cục diện hôm nay từ lâu rồi.

Nhưng ngày này đến quá nhanh, khiến cô trở tay không kịp, rất khó chịu.

Gọt bút xong, Tùy An ngồi trước tủ đầu giường, khom lưng, cúi đầu, bắt đầu vẽ Giang Hằng.

Hơn một giờ sau, bản phác họa đã hoàn thành.

Tùy An dừng bút, nhìn nhân vật trên giấy, gương mặt đỏ lên.

Trong lòng cô, chú Giang thật sự dịu dàng như vậy sao?

Trên giấy, vẻ mặt Giang Hằng dịu dàng, tươi cười, cánh môi mỏng hồng hồng.

Dù bức tranh chưa hoàn thành, nhưng thần thái của người trong tranh vẫn được thể hiện rõ, chỉ cần thêm một ít chi tiết nữa là xong.

Tùy An vẽ Giang Hằng rất trôi chảy.

Bình thường vẽ những thứ khác, cô phải mất đến năm, sáu tiếng đồng hồ, nhưng vẽ Giang Hằng chỉ cần ba tiếng đầu hồ đã hoàn thành.

Tùy An cất bút, ngắm lại vài lần, cực kỳ hài lòng.

Cô vừa xoa tay, vừa tìm góc chụp, cô muốn cho Giang Hằng xem bức tranh này.

Sau vài phút gửi tin nhắn cho Giang Hằng, điện thoại trong tay Tùy An rung lên.

Cô vội cúi đầu xem.

Giang Hằng: Vẽ đẹp lắm, chú rất thích.

Giang Hằng: Công chúa nhỏ của chú muốn quà gì nào?