“Này, nhóc con, ngươi làm gì nằm ở đây một mình? Vừa rồi, ngươi có thấy một đứa con gái nào đi ngang qua hay không?”
Đi đến bên cạnh Triệu Vũ cách chừng năm sáu bước chân, thân hình của tên cung tiễn thủ hơi dừng lại. Trên tay của hắn cầm theo một thanh kiếm dài, đâm về phía Triệu Vũ kêu gọi.
Lúc này, Triệu Vũ biết mình không thể nào giả vờ nằm ngủ được nữa. Hắn nhất thời đưa tay lên dụi mắt, sau khi nhìn thấy thanh kiếm của tên thợ săn đâm về phía mình, lập tức bị dọa sợ, suýt chút nữa là đã nhảy dựng lên.
“Các ngươi… các ngươi là ai? Ta… ta không có làm gì hết, xin các người làm ơn hãy buông tha cho ta đi!”
Nhìn bộ dáng sợ hãi của Triệu Vũ, trong lòng của tên cung tiễn thủ không khỏi cười lạnh một tiếng. Trên khuôn mặt của hắn, tức thì lộ ra một nụ cười tà ác, dọa người.
“Khặc khặc khặc! Nhóc con, chớ có ở đó mà giả vờ hồ đồ với ta. Mau nói rõ ràng cho ta biết, có phải vừa rồi đã có một đứa nô lệ chạy ngang qua đây? Ngươi giấu nó ở đâu? Mau mau khai báo, để ta còn mở cho ngươi một con đường sống!”
Vừa nói chuyện, tên này vừa đâm kiếm lên trên người của Triệu Vũ, bộ dáng hung ác, vô cùng đáng sợ.
Triệu Vũ thật sự sợ hãi, thân hình còn run lên bần bật, ánh mắt không dám nhìn tên cung tiễn thủ một cái, chỉ lén lút nhìn về phía những tên thợ săn còn lại một cách hoảng hốt: “Ta… ta thật sự không biết gì hết! Cái gì mà nô lệ với không nộ lệ chứ, ta… ta từ lúc đi vào rừng đến bây giờ, ngay cả một con thú cũng không thấy, nô lệ của các người ta làm sao thấy được?”
Nghe được câu trả lời của Triệu Vũ, sắc mặt của tên cung tiễn thủ càng thêm hung ác. Hắn cố tình dí sát mũi kiếm vào trước ngực của Triệu Vũ, sau đó mới gằn giọng nói: “Nhóc con, rượu mời không uống ngươi muốn uống rượu phạt phải không? Vừa rồi người của ta đã ngửi ra được, trên người của ngươi có mùi vị của nô lệ mà chúng ta đuổi bắt. Đứa nô lệ này, đã lấy trộm của bọn ta rất nhiều tiền vàng. Nếu như ngươi còn dám bao che cho nó, hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Nếu như không phải lúc nhìn thấy Lộ Thiến trong tình trạng hầu như khỏa thân, nghe xong những lời này của hắn, Triệu Vũ có lẽ đã tin đến mấy phần.
“Các người… các người làm sao lại ngang ngược như vậy? Ta… ta thật sự không thấy ai hết. Các người… các người hãy buông tha cho ta đi, ta cầu xin các người đấy!”
Trước tình thế bất lợi, Triệu Vũ chỉ có thể cố gắng cúi thấp đầu xuống, hướng về phía đám thợ săn để cầu xin bọn họ bỏ qua cho mình.
Nhưng tên cung tiễn thủ trước mặt, lại không có ý định buông tha cho Triệu Vũ. Mũi kiếm ở trên tay của hắn lúc này đã đâm tới, khoét trên người của Triệu Vũ một cái lỗ máu.
“Nhóc con, chớ có giở trò ở trước mặt ta! Nói mau, con tiện tì kia trốn ở chỗ nào?”
“A!!!”
Bị một nhát kiếm đâm vào ngực, Triệu Vũ đau đến nghiến răng nghiến lợi, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh thét to. Nhưng tuyệt nhiên, tên cung tiễn thủ này lại không lưu tình, hắn còn tỏ ra thêm hung ác.
“Hừ, để ta nhìn xem, ngươi có thể chịu đựng được đến bao lâu!”
Tên này vừa nói vừa vung kiếm lên hướng về phía cánh tay mặt của Triệu Vũ chặt xuống, ý định đem cánh tay phải của Triệu Vũ phế bỏ.
Nhưng Triệu Vũ đâu có ngu ngốc như vậy. Vừa rồi hắn nhẫn nhịn, chẳng qua chỉ là đang cố tình kéo dài thời gian, để thăm dò xem thực lực của đám thợ săn này mạnh tới cỡ nào. Với lại, hắn cũng không chắc bên ngoài còn có nhóm người nào khác hay không. Bây giờ đã xác định được bọn họ không có đồng bọn, Mạc Vũ tất nhiên là không buông tha, hắn muốn để đám người này đều lưu lại ở đây.
Đặc biệt là tên Lang Nhân kia, hắn đã ngửi được mùi trên người của Lộ Thiến. Một khi để cho tên này chạy thoát, phiền phức của mấy người bọn họ tuyệt đối không thể chấm dứt được. Vì vậy, mục tiêu mà Triệu Vũ muốn tiêu diệt nhất, chính là tên Lang Nhân trong đội ngũ của đám thợ săn này. Đồng thời, tên cung tiễn thủ trước mặt cũng là đối tượng mà Triệu Vũ muốn thu thập ngay lúc này.
Không biết có phải là giác quan của Lang Nhân vốn rất nhạy cảm hay không. Lúc này, tên Lang Nhân đang đứng bên trong đội ngũ của đám thợ săn, đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái.
Mà thân hình của Triệu Vũ lúc này, không biết từ lúc nào cũng đã đứng thẳng lên, trên tay còn nắm lấy một quả cầu lửa, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn về phía tên cung tiễn thủ trước mặt.
“Ngươi chớ có ép ta!”
“Cẩn thận!”
Ngay lúc này, tên đội trưởng trong đám thợ săn cũng nhận ra sự bất thường, trong miệng của hắn không khỏi hốt hoảng hô to lên một tiếng, muốn cảnh báo cho đồng đội của mình.
Nhưng động tác của Triệu Vũ đã chuẩn bị từ lâu. Hắn làm sao có thể để cho tên cung tiễn thủ này chạy thoát. Huống hồ, cái tên cung tiễn thủ này cũng quá độc ác đi, chỉ là tra hỏi một chút đã lưu lại trên người của Triệu Vũ một cái lỗ thủng.
Không những thế, tên này còn có ý định xuất thủ, đem cánh tay của Triệu Vũ chém xuống. Đối mặt với một kẻ hung ác như vậy, Triệu Vũ làm sao có thể buông tha cho được?
“Ngươi đi chết đi!”
Mũi kiếm trên tay của tên cung tiễn thủ lúc này đã vung xuống, hắn ta mặc dù không biết Triệu Vũ vì sao có thể triệu hồi ra hỏa cầu mà không hề đọc lấy chú ngữ. Nhưng hắn cũng là người hung ác, biết Triệu Vũ muốn lấy tính mạng mình.
Thế nên, lúc này hắn muốn trực tiếp vung kiếm lên đem cánh tay sử dụng hỏa cầu của Triệu Vũ chém xuống. Làm như thế, không những bản thân có thể thoát được một kiếp này, thậm chí hắn còn có thể thành công xả giận trong lòng.
Nhưng cũng vào lúc này, từ phía sau lưng của đám thợ săn, bỗng nhiên vang lên một tiếng long ngâm. Thân hình của Tiểu Long không biết từ lúc nào đã lao ra ngoài, trong miệng của nó phun ra một ngọn lửa màu đỏ rực, hỏa cầu cháy hừng hực, khiến cho đám thợ săn đều bị kinh sợ đến hết hồn.
Rống!
“Chết!”
Một kiếm của tên cung tiễn thủ vừa lúc chém xuống, hỏa cầu trên tay của Triệu Vũ cũng vừa vặn được ném ra ngoài.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, thanh kiếm của tên cung tiễn thủ đã chém xuống, nhưng cánh tay của Triệu Vũ vần còn nguyên vẹn. Chỉ có điều, trên bả vai của hắn đã lưu lại một vết thương đẫm máu. Mà hỏa cầu trên tay Triệu Vũ cũng bay ra ngoài, đem thân hình của tên cung tiễn thủ đốt cháy.
“A, cứu ta… mau cứu ta… nóng quá… nóng quá…”
Trong tiếng la hét thảm thiết của tên cung tiễn thủ, Triệu Vũ nhanh tay đoạt lấy thanh kiếm ở trên tay hắn, rồi thân hình nhảy lên cao, đem lưỡi kiếm từ phía sau lưng, đâm xuyên qua cổ họng của hắn.
Tuy rằng kẻ này thật sự rất đáng ghét, nhưng Triệu Vũ cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng tra tấn tàn nhẫn như vậy. Thế nhưng, Triệu Vũ lại không phát hiện ra rằng, lúc tên cung tiễn thủ này bị giết chết, trên người của hắn xông lên một luồng khói đen, sau đó bay vào bên trong cơ thể của Triệu Vũ.
Sau khi đem tên cung tiễn thủ giết chết, mục tiêu tiếp theo của Triệu Vũ chính là tên Lang Nhân kia. Còn đám thợ săn còn lại, Triệu Vũ giao cho Tiểu Long xử lý. Dù sao, đám thợ săn này đã mất đi một tên cung tiễn thủ, trong đội ngũ cũng không có pháp sư có thể công kích từ xa. Mà Tiểu Long ngoài việc có long hỏa vô cùng lợi hại, thì nó còn có lợi thế bay lượn trên không trung. Đám thợ săn muốn đả thương được nó, chuyện này hầu như không có khả năng.
Trừ phi, trong bọn họ có người đạt đến thánh cấp, mượn nhờ linh lực trong cơ thể để phi hành trên không trung. Hoặc là, trên người bọn chúng còn có thú cưỡi phi hành. Còn không, đối mặt với Tiểu Long, đám người này chỉ có thể bỏ trốn hoặc chịu chết mà thôi.
“A, làm sao lại có ma thú xuất hiện ở đây? Đây là sinh vật gì vậy? Làm sao cảm giác nó rất giống với loài rồng trong truyền thuyết như vậy?”
Trong đội ngũ của đám thợ săn, không biết có tên nào đó đã nhận ra được hình dạng của Tiểu Long, trên miệng không nhịn được mà phát ra âm thanh hoảng hốt.
Tên đội trưởng nghe thấy như vậy, trong lòng cũng trở nên kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn tức thì tỏa sáng, trên miệng không nhịn được mà cười lớn một trận.
“Ha ha ha, đây đúng là một đầu Long tộc, huyết mạch lại rất thuần chủng. Chúng ta phát tài rồi, thật sự là phát tài rồi! Ha ha ha!”
Nghe được tiếng cuồng tiếu của hắn, trong lòng Triệu Vũ càng thêm gấp gáp, trầm mặc. Hắn biết, thân phận của Tiểu Long lúc này đã bị người khác nhận ra rồi.
“Nhanh lên, đem bọn họ tiêu diệt, không được phép nương tay!”
Thông qua huyết mạch tương liên, Triệu Vũ vừa đuổi theo tên Lang Nhân đang chạy trốn, vừa đưa ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Long nhanh chóng động thủ.
Lĩnh hội được ý tứ của Triệu Vũ, trong miệng của Tiểu Long càng thêm ra sức, long hỏa liên tục hướng về phía đám thợ săn phun ra ngoài.
“A a, không được rồi, không được rồi! Đội trưởng, mau gọi cứu viện thôi. Con rồng nhỏ này quá lợi hại, chúng ta không có công kích viễn trình, không thể nào đả thương được nó!”
Đám thợ săn sau một hồi bị Tiểu Long chèn ép, rốt cuộc cũng có người không nhịn được mà hô lên.
“Chết tiệt!”
Triệu Vũ còn đang đuổi theo tên Lang Nhân, nghe thấy tiếng kêu này, hắn liền thầm hô không ổn, vội vàng bỏ qua cho tên Lang Nhân chạy trốn. Sau đó lao về phía Tiểu Long, ra hiệu: “Tăng tốc, nhanh chóng tiêu diệt bọn họ!”
Vù!
Nghe được tiếng cuồng phong vang lên trên đầu, trong lòng Triệu Vũ không khỏi cảm thấy kinh hoảng. Hắn thật sự không nghĩ tới, tốc độ và sức lực của tên này lại mạnh đến như vậy. So với tên cung tiễn thủ vừa rồi, phải mạnh hơn không ít.
Trong lúc Triệu Vũ dự định làm ra tránh né, thì phía sau lưng của hắn, đột nhiên vang lên một tiếng rống giận, làm cho sống lưng của Triệu Vũ nhịn không được mà lạnh toát lên.