"Trấn Nam công chúa mời tới Tán Hoa lâu sao? Lại còn có yến hội với Ngọc Kinh thành đệ nhất tài nữ Tô Mộc nữa, rồi thảo luận mọi sự huyền bí, nói về văn chương nữa chứ….”.
Nghe thấy lời mời này của công chúa, mày Hồng Dịch hơi nhíu lại, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kì diệu, mà cái cảm giác này chính là từ danh “Ngọc Kinh thành đệ nhất tài nữ” tạo ra.
“ Mẫu thân mười tám năm trước cũng là Ngọc Kinh đệ nhất tài nữ nhưng cái đó thì có lợi ích gì chứ? Chẳng phải chỉ là một ‘Tiện tịch’ sao! Sau khi lập gia đình thì ngay cả đến một bình dân cũng không bằng!”
Nhìn tờ giấy mời, trong lòng Hồng Dịch dâng lên một nỗi phiền muộn vô hạn, thậm chí còn xen lẫn một chút phẫn nộ không tên.
Hồng Dịch cũng không hiểu sự phẫn nộ này từ đâu mà đến. Chỉ biết đại khái rằng cảm giác đó là do những bất công mà mẫu thân mình gặp phải trong cuộc đời.
“ Tham gia hay là không tham gia đây? Đi tới những nơi này, nếu mà để phụ thân biết được thì hậu quả thật khó lường. Nhưng mà ta nợ Lạc Vân một cái nhân tình nên nếu từ chối tới yến hội của nàng thì thật không thỏa đáng cho lắm. Thôi, mặc kệ nó, dù sao thân ta cũng thiếu nợ nhiều rồi nên đi một chuyến cũng tốt, tới để xem xem đến cùng thì Ngọc Kinh thành đệ nhất tài nữ có tướng mạo, khí chất như thế nào.”
Gia quy của Võ Ôn hầu rất nghiêm khắc, con cháu trong gia tộc là nghiêm cấm tới những nơi trăng gió như vậy. Mặc dù căn bản là chẳng thể cấm nổi họ nhưng một khi nếu để Hồng Huyền Có biết được thì sẽ phải hứng chịu những trận đòn không ngớt. Song Hồng Dịch hiện tại dù sao thì đã trở thành một người chẳng hề có quy củ gì rồi cho nên hắn bèn hạ quyết tâm tới yến hội.
Kì thật hắn cũng biết rằng, bản thân tới Tán Hoa lâu không phải là để tìm gió tìm trăng, không phải là để quen biết được với tài nữ mỹ nhân mà quan trọng hơn hết là để gợi lên những kí ức về mẫu thân.
- Ngươi trở về bẩm lại với công chúa, ta chuẩn bị một chút rồi sẽ đi ngựa tới ngay.
Hồng Dịch nhận lấy tờ giấy mời, thu nó vào trong ống tay áo rồi đứng dậy sửa sang lại quần áo. Bên ngoài khoác một bộ cẩm y bằng tơ lụa mới may, thay một đôi Bạc Để Lộc Bì Khoái ngoa(có thể là tên một loại giày) mới, rồi sửa quần áo thật chỉnh tề thì hắn mới rời khỏi cửa.
Hắn hiện tại có tiền nên một thân trang phục cũng rất tinh xảo nhưng lại không hề hào nhoáng, toát ra vẻ tiêu chuẩn của một bậc sĩ phu công tử.
Đây là bộ y phục mà hắn làm trước cho mình để sau khi đỗ cử nhân để mặc. Nhưng vì tham gia yến hội của công chúa mà trong lòng hắn lại có ý đến đó để tưởng nhớ tới mẫu thân nên không thể ăn mặc tạm bợ được.
Nhìn Hồng Dịch cầm thiếp mời ra khỏi nhà, Hồng Ngọc cùng Hoàng Ngọc trao đổi với nhau bằng ánh mắt sau đó một người vội vàng đi tới hướng chính phủ, hiển nhiên là đi để báo với Triệu phu nhân.
Tán Hoa lâu nằm tại mặt đông của Ngọc kinh thành, được xưng là lâu mà chẳng phải là lâu, rộng mấy chục mẫu, thuần một màu ngọc bích, gồm năm tầng lầu trùng điệp nhau, trước cửa lại có hộ vệ ăn mặc khá sáng sủa, còn sâu vào phía trong cửa là một phòng khách rộng lớn.
Trước cửa có rất nhiều những cỗ xe ngựa lộng lẫy, lại có một cỗ kiệu lớn màu xanh cùng cỗ kiệu nhỏ hơn được sơn son thiếc vàng… dưới sự chỉ dẫn của những người hộ vệ canh cửa, tất cả những thứ đó đều được sắp xếp rất có thứ tự, không hề có chút lộn xộn nào.
Trang trí cùng với khí thế như vây đủ có thể làm cho những người dân bình thường hay thậm chí là cả những kẻ Tiểu phú thông thường đều phải nhìn mà chùn bước.
Quả thực là mỗi một lần tới chỗ này tiêu tiền thì ít nhất cũng phải mất mấy trăm lượng bạc. Đây đúng là một nơi điển hình để phung phí tiền của. Nhưng mà ai bảo Tán Hoa lâu là Ngọc Kinh đệ nhất đại thanh lâu chứ?
Hồng Dịch nhìn một loạt lầu gác sâu sắc tinh xảo, nhìn Nha trướng (*) màu phán hồng lúc ẩn lúc hiện trên nóc những căn lầu, lại còn có một mùi hương thoang thoảng như có như không nữa. Còn chưa bước vào cửa hắn đã cảm giác được ‘Nhuyễn ngọc ôn hương’ và cả những âm thanh lả lướt. Tất cả đều làm cho người ta thật muốn phạm tội mà. ( Câu này khó dịch quá)
“ Tán Hoa lâu mặc dù là thanh lâu nhưng toàn bộ đều là những người trong sạch, chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Những người con gái bên trong đó, mỗi người đều tinh thông Cầm, Kỳ, Thi, Họa, thơ từ ca phú, đều là những vưu vật kinh tài tuyệt diễm. Vì vậy, các vương công quý tộc, văn võ đại thần rồi cả những sĩ đại phu tại Ngọc Kinh muốn tổ chức yến hội thì đều không tiếc vung tiền mời những người Thanh quan đó xuất hiện. Cho nên Tán Hoa lâu tuy là một nơi trăng gió tao nha nhưng lại hoàn toàn khác với những thanh lâu chuyên làm lợi bằng việc buôn da bán thịt khác.”
Hồng Dịch biết việc kinh doanh của Tán Hoa lâu này, đó là một nơi Phong nguyệt tao nhã, không hề tiến hành những việc buôn da bán thịt để tìm kiếm sinh ý. Nhưng những chốn như vậy thì việc kiếm tiền còn nhiều hơn so với việc những thanh lâu mua bán da thịt khác.
Trong Ngọc kinh thành, một ít những vương công quý tộc, những sĩ đại phu rồi cả văn võ đại thần nhàn tản chẳng có việc gì làm thì thường cứ cách ba đến năm ngày lại kêu bằng hữu đến tổ chức một buổi yến tiệc nho nhỏ để hoặc uống rươu tìm vui, hoặc nói chuyện đàm luận về thơ văn, hoặc lại tới để thưởng thức thơ họa….
Vì vậy trong những lúc thế này thì cần phải có một nữ nhân làm bạn bên cạnh thì mới có vẻ là phong lưu, nhất là cần những nữ nhân tao nhã, thanh lịch. Đương nhiên, nha hoàn, tiểu thiếp rồi cả mụ ‘cọp’ chính thất trong nhà kia nữa đều không thể thích hợp. Mà thích hợp nhất chính là những người Thanh quan đó.
Mỗi một lần có yến hội mà muốn mời một người Thanh quan thì coi như bét nhất cũng phải mất mấy trăm lượng bạc tới hơn ngàn lượng là chẳng đáng làm lạ cả, càng không nói tới là việc mời Ngọc Kinh thành đệ nhất tài nữ.
Đương nhiên trong Võ Ôn hầu phủ chưa bao giờ tổ chức loại yến hội như vậy. Thậm chí Hồng Huyền Cơ trên triều còn mấy lần dâng tấu đề nghị triều đình cấm những nơi phong nguyệt như Tán Hoa lâu để đề phòng chúng làm náo loạn chốn quan trường. Nhưng mà những tấu chương này đều gặp phải những sự phản đối mãnh liệt. Huống hồ chi thanh lâu như Tán Hoa lâu này hằng năm đều đóng cho triều đình số thuế rất lớn nên càng vấp phải những một quan hệ rắc rối phức tạp. Vì vậy cho dù là nhân vật có khuynh hướng vua-dân như Võ Ôn hầu cũng không thể làm được gì.
Hồng Dịch tới trước cửa Tán Hoa lâu lập tức liền có hai người hầu tới chào đón, đem hắn từ trên xuống dưới đánh giá lại một phen. Bình thường những người tới Tán Hoa lâu đều ngồi kiệu, đi xe ngựa mà tới chú những người đi bộ tới như Hồng Dịch thì hình như là chẳng có ai cả. Nhưng mà Hồng Dịch lại ăn mặc rất sáng sủa, lại có khí chất của người đọc sách nên những kẻ hầu này cũng không dám bảo hắn rời đi. Song lúc hắn đem thiếp mời của Trấn Nam công chúa ra thì sắc mặt hai người lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Sau khi Hồng Dịch thưởng cho mỗi người hai lượng bạc thì mắt của hai người này đều cười híp lại, lưng cong xuống vội vàng đem Hồng Dịch mời vào trong.
“ Dù đi đâu cũng phải chú ý một chút tới luật lệ ở nơi đó.”
Mặc dù trên người Hồng Dịch hắn cũng có mấy trăm lượng bạc nhưng mà thoáng cái đã mất tận bốn lượng bạc nên trong lòng cũng có chút đau đớn. Song hắn rất rõ đạo lý rằng nơi nào cũng đều phải có quy tắc của nơi đó. Quy tắc khi tới Tán Hoa lâu là việc vung tiền như rác nên việc phải thưởng là phải thưởng, keo kiệt cũng không được, nếu không sẽ có rất nhiều những chướng ngại nho nhỏ đang chờ ngươi.
Bên trong là rất nhiều hành lang, đình đài lầu các, hoa viên hồ nước, lại còn có rất nhiều phòng, sự sắp đặt này làm cho Tán Hoa lâu so với các nhà đại hộ thì rộng rãi hơn rất nhiều.
Qua bảy tám ngã rẽ thì một tòa khách sảnh rộng rãi hiện ra trước mắt hắn. Tòa sảnh này trông rất giống với chính viện của các nhà giàu có, đều có lầu các sáng ngời, sân thì rộng lớn, còn tụ tập không ít những người trẻ tuổi.
Hồng Dịch đảo mắt một cái liền nhìn thấy ngay một công tử đẹp trai, tay cầm cây quạt giấy, hông đeo ngọc bội. Đó chính là Lạc Vân. Lúc này nàng đang bị những Vương công công tử như chúng tinh phủng nguyệt(**) vây vào giữa.
- Tô Mộc tiểu thư tại sao tới giờ còn không ra? Chúng ta đã đợi một canh giờ rồi.
- Hôm nay là Trấn Nam công chúa mời nàng, chẳng lẽ Tô Mộc cô nương còn ra vẻ tự cao tự đại sao?
-
Lúc này, đám con cháu của những Vương công đều làm ầm cả nên. Mấy nữ tử xinh đẹp hầu hạ bên cạnh còn cả mầy người hộ vệ nữa đều tiếp lời:
- Tô Mộc cô nương đang tiếp kiến một vị khách quan trọng. Nàng sẽ lập tức tới ngay.
- Khách nào trọng yếu, chẳng lẽ so với Trấn Nam công chúa còn trọng yếu hơn sao? Đi, chúng ta phải đi xem một chút.
Đám người này hò hét.
- Các ngươi quá ầm ĩ rồi đấy. Không phải Đại Kiền luôn chú ý tới vẻ văn nhã sao?
Lạc Vân đem cây quạt giơ lên lắc đầu nói. Lập tức những người này liền an tĩnh trở lại. Đồng thời khi nàng thấy Hồng Dịch, hai mắt liền sáng lên, nhanh chóng chạy tới đón.
Cùng lúc đó.
Trong một gian phòng yên tĩnh của tòa nhà cao năm tầng tại mặt đông của Tán Hoa lâu. Một trang quốc sắc thiên hương, một nữ tử tựa hồ như toát ra tiên khí phiêu đật, đang ngồi yên lặng tại nơi ấy. Mà đối diện với nàng là một người tuổi độ trung niên mặc hoa phục Cẩm y. Người đó chính là Hồng Huyền Cơ.
(*) Nha trướng: Nơi nhô ra tại cạnh của những mái nhà thời xưa.( Hổng biết giải thích ra sao nữa).
(*)(*)Chúng tinh phủng nguyệt: Những ngôi sao quanh mặt trăng.
Mong các bạn giúp sức để đẩy nhanh tốc độ của truyện.