Ôn Noãn, bình thường hay ôm Nhạc Nhạc ngủ để con nhanh chìm vào giấc, nhưng không biết vì sao hôm nay, Nhạc Nhạc vừa nhắm mắt lại, cô bé lại bỗng mở mắt ra khi nghe tiếng Cố Thanh Hàn.
Ôn Noãn đáp: “Chưa ngủ.”
Cố Thanh Hàn liền đứng dậy, mở rương lấy chiếc chăn quân dụng anh dùng ngày xưa khi còn ở ký túc xá, rồi ôm ra ngoài.
Ôn Noãn nghe tiếng động nhẹ từ căn phòng bên cạnh, đoán rằng anh đang trải giường, nghĩ đến một chút chuyện có thể sẽ xảy ra sau đó, mặt cô không khỏi ửng đỏ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Nhạc Nhạc cũng ngủ say.
Cố Thanh Hàn không hỏi gì thêm, nhìn thấy con gái ngủ say, anh liền bế Nhạc Nhạc từ trên giường, ôm cô bé đi nhẹ nhàng sang phòng bên cạnh. Tiếng bước chân của anh rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy.