Sở Uyển Nhược nghĩ đến ánh mắt làm cho người khác sợ hãi của Phượng Cửu Mộc với những lời nói lạnh như băng kia, ả ủy khuất khóc lớn, oán giận nói: "Còn không phải bởi vì túi thơm mà mẫu thân đã cho con, nó không có giúp con được sự sủng ái của Mộc Vương, ngược lại còn đem con đẩy vào còn vạn kiếp bất phục. Hắn phát hiện ta túi thơm sau đó cầm túi thơm đi, nếu như hắn phát hiện ra bí mật của túi thơm, con thật sự không còn cơ hội nào bước chân vào Phượng phủ."
Nghĩ đến việc mình không thể trở về Phượng phủ sẽ bị tất cả mọi người chế giễu, Sở Uyển Nhược bỗng nhiên cảm thấy hận Sở phu nhân đã cho ả túi thơm, nếu không có túi thơm kia, ả vẫn là nữ chủ nhân Phượng phủ.
Làm sao lại lưu lạc ra nông nỗi như bây giờ?
Sở phu nhân thấy Sở Uyển Nhược mất đi lý trí, giơ lên tay tán mạnh vào mặt ả, tức giận nói: "Con câm miệng cho ta."
Sở Uyển Nhược bị đánh đến ngốc, mẫu thân chưa từng có đánh ả, càng không nói đến đánh nhẫn tâm như vậy.
Sở Uyển Nhược không dám khóc.
Sau khi Sở phu nhân đánh xong liền hối hận, hài tử dù sao cũng là miếng thịt rớt ra trên người bà, bà ta đối với nó có rất nhiều rất hy vọng, đứa nhỏ này cũng không phụ hu vọng của bà, vào được Phượng phủ.
Phượng Cửu Mộc tay cầm binh quyền, ở trong triều lại có thế lực rất lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám đắc tội Mộc Vương. Sở phu nhân trông cậy vào Sở Uyển Nhược sau khi được Phượng Cửu Mộc sủng ái có thể giúp đỡ hai ca ca của nó đứng vững trong triều.
Sở Uyển Nhược có hai người ca ca giỏi võ nhưng lại không có công huân chỉ có thể dựa vào quan hệ, một người làm chức thủ lĩnh trong cấm vệ quân, một người khác cơ trí hơn làm Binh Bộ Thị Lang.
Hai chức quan này nhìn vào tuy không nhỏ, nhưng hai người ca ca của Sở Uyển Nhược lại không thể phục chúng, một bước khó đi. Ngày thường luôn trở về càu nhàu, nói mình chỉ là thủ lĩnh rỗng, thị lang rỗng, còn không bằng một phó thủ lĩnh, Binh Bộ quyền thế đều bị Binh Bộ Thượng Thư khống chế, làm nghẹn khuất một kẻ Binh Bộ Thị Lang.
Sở phu nhân nghĩ đến hai người nhi tử của mình, quyết tâm nói với Sở Uyển Nhược: "Ta đã nói với con, cho dù gặp chuyện gì cũng phải thật bình tĩnh, con không giống những người đàn bà đanh đá ngoài kia, chỉ biết trách oán làm mọi chuyện càng thêm tồi tệ."
Sở Uyển Nhược cắn môi, nước mắt rơi xuống.
Sở phu nhân trách Sở Uyển Nhược không khôn khéo, tiến Phượng phủ lâu như vậy cũng không đem Phượng Cửu Mộc "bắt lấy", còn bởi vì một cái túi thơm bị đuổi ra Phượng phủ.
Nhìn Sở Uyển Nhược không ngừng rơi nước mắt, bà lại không đành lòng ôn nhu nói: "Đừng khóc, trước tiên con đem ngọn nguồn nói cho mẫu thân, mẫu thân giúp con nghĩ cách."
Phượng phủ.
Bùi Thủy vượt qua một đêm trên chiếc giường mềm mại. Thời điểm nàng tỉnh dậy tứ chi duỗi thẳng, eo lười hoạt động. Không gian trên giường rất lớn so với lồng sắt, vô cùng thoải mái.
Bùi Thủy mở to mắt ra không nhìn thấy Phượng Cửu Mộc, mà lại nhìn thấy một "lão già", nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt kì quái khó hiểu.
Bùi Thủy bị dọa sợ, lão già này từ đâu đến vậy?
"Tiểu gia hỏa ngươi đừng sợ, ta tới để xem bệnh cho ngươi." Khổng thái y lộ ra nụ cười hiền từ, hắn từ Thanh Dật chỗ biết được, tiểu gia hỏa này có thể nghe hiểu tiếng người.
Khổng thái y cảm thấy Thanh Dật đang phóng đại, ông tin động vật có linh tính, chẳng hạn như con chó có thể nghe hiểu mệnh lệnh đơn giản của von người, tiểu gia hỏa này nhiều nhất cũng giống như một con chó.
Bùi Thủy không biết trong lòng Khổng thái y đã nghĩ nó là chó. Nếu nàng biết, khẳng định sẽ thăm hỏi cả nhà Khổng thái y.
Bùi Thủy không thể để Khổng thái y xem bệnh, nếu lão già này trị hết bệnh cho nàng, làm sao có thể gây tai họa cho Phượng Cửu Mộc?
Khổng thái y cười tủm tỉm vươn đôi tay khô gầy già đời về tiểu thú.
Bùi Thủy nằm ngửa không nhúc nhích, thời điểm bàn tay Khổng thái y vươn tới, nàng bỗng nhiên nghiêng người móng vuốt bay nhanh cào lên mu bàn tay của Khổng thái y xuất hiện vết máu.
"Gừ.. Gừ.."
Lông tiểu thú dựng thẳng lên, giống như dã thú đang tức giận, trong miệng phát ra âm thanh quái dị cảnh cáo Khổng thái y.
Nàng không có địch ý với Khổng thái y, nhưng Phượng Cửu Mộc tên tra nam kia thì lại có, còn nhiều là đằng khác, ai trở ngại nàng gây tai họa cho Phượng Cửu Mộc người đó chính là kẻ địch của nàng.
Khổng thái y kinh ngạc rút tay về, máu trên miệng vết thương đã nhanh chóng chảy ra thấm vào cả lòng bàn tay.
"Tiểu súc sinh này giống hệt với chủ nhân của nó, không phải là người lương thiện gì."
Khổng thái y lấy dược và vải, băng bó lại vết thương của mình, miệng vết thương không sâu chỉ là có chút đau.
Sau khi Phượng Cửu Mộc vào triều, Khổng thái y liền muốn đi gặp tiểu thú, Thanh Loan nói Phượng Cửu Mộc đã phân phó qua, phải đợi tiểu thú tỉnh lại mới có thể bắt mạch cho nó.
Khổng thái y vẫn luôn ngồi chờ tiểu thú tỉnh lại, dùng gương mặt mặt hiền từ tươi cười chào đón nó.
Tiểu súc sinh lại cho ông một móng vuốt.
Thanh Loan bưng đồ ăn của tiểu thú tiến vào, nghe được lời Khổng thái y nói, mày cô nhíu lại: "Khổng thái y vẫn là không nên nói xấu sau lưng chủ tử nhà ta, ta sợ ta sẽ khống chế không được đưa ngài ra ngoài."
Nói dễ nghe là đưa ra ngoài, nói khó nghe, chính là đuổi ra ngoài.
Khổng thái y hừ hừ: "Ngươi không cần đưa lão phu cũng sẽ tự đi. Ngươi có đi cầu lão phu tới, lão phu cũng sẽ không tới."
Khổng thái y thở phì phì rời khỏi, thuận tiện ông còn cầm theo túi thơm buổi sáng Phượng Cửu Mộc đã giao cho ông.
Phượng Cửu Mộc hạ triều, hắn liền nhanh chóng trở lại Phượng phủ, Thanh Dật liền chạy tới bẩm báo có việc xảy ra.
Buổi sáng liệp ưng đi bắt bồ câu, bắt được một con bồ câu cái, đè ở dưới thân không ngừng làm ra hành đọng không thể miêu tả thành lời. So với trước đây tính tình nó càng hung hơn.
Liệp ưng không thích động vật chết.
Bồ câu cái bị "làm" chết, nó liền đổi con khác, sáu con bồ câu cái đều bị nó "làm" chết, lúc này nó mới ngừng lại.
Bồ câu bị bắt, bồ câu đực vô cùng phẫn nộ, bồ câu cái bị dọa, nhưng lại không dám cứu những con bồ câu được buông tha.
Phượng Cửu Mộc nhíu mày, hôm qua Thanh Dật cho nó ngửi mùi hương trên người Sở Uyển Nhược. Hôm nay liền điên cuồng giết chết sáu con bồ câu cái, vậy còn tiểu thú không ngừng ngửi túi thơm..
Phượng Cửu Mộc ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng hắn mím lại, đi nhanh về phòng.
Tiểu thú ở trong phòng trông rất tốt, không có ốm yếu, nhìn thấy Phượng Cửu Mộc trở về còn vẫy đuôi với hắn.
Tối hôm qua Phượng Cửu Mộc đem nó lên giường ngủ, nhìn thấy trên giường bị nó làm cho lộn xộn cả lên, hắn hơi nhíu mày nhưng cũng không có trách tội nó. Đi đến ôm nó vào trong lòng, cẩn thận nhìn một vòng, khí sắc tiểu thú trông bình thường, mắt thú không mơ hồ, ngón tay hắn di chuyển qua cổ nó, tiểu gia hỏa này liền nâng lên chân trước mềm mụp lên ấn vào lòng bàn tay đem tay hắn đẩy ra
Bùi Thủy tỏ vẻ không thích bị chạm vào cổ.
Nàng sẽ có cảm giác nguy hiểm.
Phượng Cửu Mộc không so đo với nó, ngón tay vuốt ve trên lưng nó, lẳng lặng nghe Thanh Loan bẩm báo những việc xảy ra trong phủ khi hắn vào triều.
Thanh Loan ngây ngẩn cả người, lúc Phượng Cửu Mộc vào triều rất sớm, không nói với cô về túi thơm, nhưng Thanh Dật có nói qua với cô, cô nghe xong cũng bỏ qua một bên không để ở trong lòng.
Thanh Loan nghĩ tới, túi thơm kia ở trong tay Khổng thái y. Lúc ông đi còn thuận tay cầm đi, không có để lại.
Sắc mặt Thanh Loan trở nên khó coi, khó trách Khổng thái y tàn nhẫn nói đi không sợ hãi. Túi thơm ở trên tay ông, Vương gia cũng sẽ chủ động đi tìm ông.
"Túi thơm ở trong tay Khổng thái y, nô tỳ lập tức tiến cung đem túi thơm về."
Thanh Loan muốn đi vào cung tìm Khổng thái y, Phượng Cửu Mộc lại lên tiếng ngăn cô.
Nếu Khổng thái y thích, vậy tạm thời đặt ở lão ta chỗ đó đi! Có lẽ không lâu nữa, Khổng thái y có thể chế ra giải dược, Phượng Cửu Mộc không sợ Khổng thái y không cho hắn giải dược.
Đều vì tiểu gia hỏa này.
Phượng Cửu Mộc nhớ đến những miêu tả của Thanh Dật về liệp ưng, hắn lại đau đầu.
Liệp ưng là con ưng đực do hắn nuôi ba năm, cũng là con ưng duy nhất ở Phượng phủ, không nuôi ưng cái bởi vì Phượng Cửu Mộc cảm thấy nuôi ưng cái rất phiền toái, có ưng đực ràng buộc, không thích hợp cùng hắn ra chiến trường.
Ưng không phải người, vừa hung mãnh vừa có linh tính, cũng chỉ có thể nghe hiểu mệnh lệnh đơn gian là, nó không giống những người chiến sĩ trên chiến trường, chỉ có thắng lợi mới có thể trở về, chỉ có chiến thắng địch nhân mới có thể lập chiến công, mới có thể thêm công tiến tước, cho người nhà cùng hậu nhân có được cuộc sống được nhiều người tôn trọng.
Súc sinh chính là súc sinh.
Không hề nghĩ được nhiều như vậy, cũng không cảm thấy thẹn tâm, phát tình liền làm trò trước mặt người khác, có thể "làm" chết sáu con bồ câu cái.
Phượng Cửu Mộc bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Thời điểm tiểu gia hỏa này phát tình cũng chỉ hôn hắn, si mê nhìn hắn, cho nên tiểu gia hỏa này là con cái sao?