Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 36: Sắc thú



Tỉnh nha.

Thanh Dật trừng lớn mắt, cậu không nghe lầm chứ?

Tại sao cảm giác lời nói của chủ tử có ẩn ý? Còn có hơi ghen ghét?

Nhất định Thanh Dật bị váng đầu, cậu mới xuất hiện ảo giác.

Chủ tử nhà cậu sao phải ghen ghét? Đối tượng còn là một con tiểu súc sinh?

Hiện tại, tình cảm Phượng Cửu Mộc đối với tiểu thú không khỏi có chút đặc biệt. Nó là địa linh, ở bên cạnh hắn, lại còn hôn hắn. Sự thân mật giữa nó và Phượng Cửu Mộc không thể so sánh với bất kỳ ai, đối với Phượng Cửu Mộc mà nói đây chính là loại tồn tại đặc biệt.

Tính cách sạch sẽ của hắn, sẽ không cho phép "đồ vật" của mình bị người khác chạm vào.

Tiểu thú cũng đâu phải vật vô tri vô giác, nó hương phấn như vậy cũng là bị Phượng Cửu Mộc làm hại a! Nếu hắn không đem nó ôm gần mụ yêu tinh Sở Uyển Nhược kia, nó sẽ hít hương thơm kia được chắc?

Giờ phút này, tiểu thú không biết túi thơm của Sở Uyển Nhược lợi hại ra sao? Nó càng không biết, vào lúc phát tác nó còn không biết rằng nó hôn vào miệng Phượng Cửu Mộc.

Đêm đến, mọi thứ chìm trong yên tĩnh.

Tiểu thú ngủ bên cạnh Phượng Cửu Mộc xuất hiện khác thường, chân nó gãi lên lông trên người, hô hấp dồn dập. Dường như muốn tránh thoát những trói buộc trên người, để xua tan cái khô nóng đang bùng phát kia.

Bùi Thủy còn đang trong giấc mộng, ý thức mơ hồ. Nàng không biết sao lại khó chịu như vậy, bản thân lại không biết mình muốn gì?

Nàng liếm lên miệng khô khốc, yết hầu giống như bị lửa đốt, nóng đến nỗi sắp lan ra toàn thân.

Bùi Thủy theo bản năng tới gần Phượng Cửu Mộc, ống tay áo hắn có hương thơm thanh thuần, tựa như gió lạnh trên hồ băng thổi tới, có thể xua đi khô nóng trong người nó. Bốn chân Bùi Thủy ôm lấy cánh tay Phượng Cửu Mộc, cái mũi nho nhỏ không ngừng ngửi mùi hương trên người hắn.

Phượng Cửu Mộc ngủ không sâu, động tĩnh rất nhỏ cũng sẽ làm hắn tĩnh. Động tĩnh của tiểu thú lớn như vậy, từ sớm hắn đã tỉnh lại.

Không có ánh nến chiếu sáng, trong phòng chỉ là một mảnh đen. Mắt đen Phượng Cửu Mộc lóe sáng như sao trời, đem bộ dạng tiểu thú, thu vào trong mắt không sót gì.

Phượng Cửu Mộc vừa nhìn thấy liền ghét bỏ. Lúc tiểu thú vươn đầu lưỡi định liếm cánh tay hắn, Phượng Cửu Mộc không thể nhịn được nữa lung lay cánh tay, đem nó hắt sang một bên.

Tiểu thú này coi hắn là gì? Đối tượng dùng để giải khát sao?

Khi hắn không ở đây, Thanh Loan cũng có thể trở thành đối tượng giải khát, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành đối tượng giải khát của nó.

Giường rất mềm, tiểu thú cho dù bị ném cũng không đau, lông nhung trên thân chạm vào giường nó từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn một mảnh đen thui, khô nóng trong cơ thể dần dần sôi trào, bên mũi là hương thơm lạnh lẽo dễ ngửi.

Bùi Thủy lại tới gần Phượng Cửu Mộc.

Cái mũi nho nhỏ hít lấy hít để, Phượng Cửu Mộc nhìn nhìn liền nhíu mày, Bùi Thủy lại giống như phát hiện ra thứ mới mẽ, sắc mị nhếch môi, miệng treo nước miếng vừa lòng cười.

Bùi Thủy híp mắt ôm chặt lấy cánh tay Phượng Cửu Mộc. Phượng Cửu Mộc tránh như tránh dịch, lui ra phía ngoài, Bùi Thủy ôm không được, nàng bất mãn đứng lên nhe răng trợn mắt, lộ ra biểu tình hung hãn, lại đi tìm hương thơm lạnh lẽo của Phượng Cửu Mộc.

Ngón tay bạch ngọc tinh tế duỗi ra, búng vào trán tiểu thú, làm nó bay ra. Dường như sợ chạm vào nhiều sẽ dính nước miếng và vi khuẩn của nó.

Giường Phượng Cửu Mộc có màn lụa được làm từ tơ tằm thượng đẳng, thân thể tiểu thú bay ra đụng vào màn lụa, lại bị dội trở về, không hề có cơ hội đến bên cạnh Phượng Cửu Mộc, cách hắn không xa lại bị búng bay về giường.

Bùi Thủy máu thú dâng trào đầy phấn khích, cái mũi ngửi ngửi xác định phương hướng, nàng đột nhiên nhào tới, Phượng Cửu Mộc đau đầu duỗi tay cản lại, đột nhiên nàng chui từ dưới cánh tay hắn bổ nhào vào ngực ôm chặt lấy cổ hắn, cái mũi nho nhỏ cham vào môi mỏng của hắn, đầu lưỡi ướt át liếm lên cằm hắn.

Mũi Bùi Thủy có chút ngứa, không ngừng phun ra nhiệt khí vào môi hắn. Toàn bộ hơi nước trên mũi Bùi Thủy đều phả vào môi hắn.

Phượng Cửu Mộc ngơ ngẩn, đòng tử đen như mực mất đi tiêu cự, có chút mờ mịt.

Cằm bị liếm lần nữa liền đem Phượng Cửu Mộc kéo về thực tại. Hắn đột nhiên đẩy ra đè trên người tiểu thú, không biết có phải tức giận hay không, gương mặt đẹp đẽ đỏ lên bất thường.

Bùi Thủy giống như đánh hăng không chịu lùi bước, một mực nhào tới, Phượng Cửu Mộc đành phải giơ bàn tay lên đẩy mặt tiểu thú đi.

Hắn đường đường là chiến vương, lại bị một con tiểu thú cơ khát hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi, con thú này thật sự giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn.

Hắn sao có thể chịu đựng được?

Thời điểm bàn tay rơi xuống, lướt qua gương mặt tiểu thú, không có một chút thương xót hắn đem tiểu thú bắt lấy ấn ở trên giường, không cho nó lại gần hắn. Lăn lộn một hồi hắn dứt khoát điểm huyệt nó, nhìn nó ở đó không thể động đậy, mắt háo sắc quay tròn nhìn lộ ra ủy khuất nhìn hắn, lại chọc cho Phượng Cửu Mộc cười to.

Xứng đáng.

Phượng Cửu Mộc làm để nó nằm yên đó, đôi tay nhàn nhã gối lên cái ót, thoải mái nhắm mắt lại.

Bùi Thủy lăn lộn đến bây giờ cũng đã mệt mỏi, hơn nữa nàng đã bị điểm huyệt, làm ầm ĩ cũng không thể động đây, khô nóng trong cơ thể dần dần biến mất, nàng buồn ngủ ngáp dài mơ màng muốn ngủ.

Không lâu sau.

Bùi Thủy đã ngủ, Phượng Cửu Mộc giải huyệt đạo cho nó, nhưng vì an toàn lúc sắp ngủ, Phượng Cửu Mộc lại điểm vao huyệt ngủ của nó.

Ngày tiếp theo.

Tiểu thú bị tiếng ồn ào đánh thức, ngoài cửa có người tự xưng "vi thần" rồi ngươi một lời ta một lời tranh chấp, âm thanh rất lớn hoàn toàn không màng đến nó đang ngủ.

Bùi Thủy rất tức giận, nàng muốn đuổi mấy người cứ xưng "vi thần" kia đi.

Nàng vừa mở cửa thú nhã vừa duỗi thẳng bốn chân, lại duỗi eo một cái, đầu lông xù từ trong "chăn" chui ra, vừa lộ đầu ra, nhìn thấy đau đầu tiên lại là một bàn tay tuyệt mỹ, nó xoay đầu, nhìn thoáng qua người ôm nó.

Thịnh thế mỹ nhan.

Chắn do Phượng Cửu Mộc ăn mặc triều phục, làm hắn có vẻ trang trọng lại phá lệ trắng tinh, độ cung trên môi hắn cũng rats đẹp nha!

Bùi Thủy đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên bị tay hắn đè đầu đẩy mạnh vào trong tay áo.

Bùi Thủy lắc lắc đầu, nàng không thích bị người khác ấn đầu, huống chi bàn tay hắn còn lớn như vậy, một chưởng là có thể đem đầu nó nắm ở lòng bàn tay, cảm giác bị người khống chế Bùi Thủy cảm thấy không tốt.

Phượng Cửu Mộc cũng không ép nó nữa, lúc buông đầu nó ra, ngón tay viết hai chữ trước mắt nó.

Ánh sáng không tốt, lúc hắn viết cũng không thông báo với nó, tiểu thú không biết hắn viết cái gì? Nó chỉ nhìn thấy một chữ cuối là.. Nháo.

Bùi Thủy lại nghe được "vi thần" nói chuyện, còn có một người tự xưng "Trẫm".

Bùi Thủy cả kinh, đã đoán ra Phượng Cửu Mộc đưa nó vào hoàng cung.

Ngọa tào.

Đây là hoàng cung!

Phượng Cửu Mộc xác định muốn nó nháo sao?

Đại náo hoàng cung a!

Không, đây là đại náo triều hội, so với đại náo hoàng cung còn ác liệt hơn.

Bùi Thủy tức khắc nhiệt huyết sôi trào.

Phượng Cửu Mộc, ta kính nể ngươi là một hán tử, ta liền nghe theo ngươi, đại náo triều hội.

Bùi Thủy lẳng lặng ghé vào cánh tay hắn, an phận bất động, Phượng Cửu Mộc cho rằng nó đã hiểu chữ hắn viết, trong mắt hiện lên kinh diễm. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu khen ngợi nó, lấy tay đỡ lấy nó, làm cho tiểu thú bò trong tay áo càng thoải mái hơn.