Dương Tổng, Anh Là Ánh Sáng Đời Em

Chương 16: Say đắm



Dương lão sư dừng lại, vì anh đã xoay người đinh bước đi nên Hạ Tố Mẫn chỉ thấy được bóng lưng của anh. Giọng nói của anh cất lên sau đây có phần lạnh lùng hơn so với lúc nãy với Lam Ngọc:

"Không nhận ra." Ba chữ tuông ra từ chiếc miệng ngọc ngà của anh hệt như ba con dao xoay chiều phóng thẳng vào người của Hạ Tố Mẫn vậy, cô chưa kịp làm rõ sự tình thì Dương lão sư đã tuyệt tình cất bước rời đi.

"Khoan đã, tôi..." Hạ Tố Mẫn đành cắn môi ôm cái ấm ức này vào bụng.

Lam Ngọc đứng bên cạnh chặt lưỡi lắc đầu lên tiếng: "Dương lão sư trước giờ lạnh lùng khó đoán, chị muốn bắt chuyện e là khó hơn lên trời. Trừ phi là học trò của lão sư, chứ không thôi còn lâu mới nói được câu thứ năm."



Học trò sao? Trong đầu Hạ Tố Mẫn liền xẹt qua vài tia thông suốt, cô nói: "Chị nhất định sẽ đăng ký học đàn piano của Dương lão sư."

Ngọn lửa nhiệt huyết cháy hừng hừng đang bùng lên sau lưng của chị họ mình làm cho Lam Ngọc được mở mang tầm mắt, cô cũng gật gật đầu khích lệ: "Được, chúc chị thành công. Em không quên nhắc chị một câu, ban đầu lớp học đàn piano của em là năm bạn và bây giờ chỉ còn lại một mình em. Giữ vững tin thần này nhé! Còn bây giờ thì chúng ta đi mua đồ về nấu lẩu thôi."

"Khoan đã." Hạ Tố Mẫn chặn lại bước chân của Lam Ngọc, nắm lấy tay cô và kéo đi hướng ngược lại: "Chị đoán là Dương lão sư đang có tiết, chúng ta lại xem cách thầy ấy dạy đàn như thế nào đi."

Lam Ngọc bất lực thở dài mà đi theo chị họ của mình, đối với cô đâu phải là lần đầu được xem Dương lão sư giảng bài mà chính là đã nghe đến mức phát chán, bài tập ở nhà thì chất cao như núi chưa hoàn thành xong.

Chỉ là đối với độ phấn khởi của Hạ Tố Mẫn, Lam Ngọc cũng đành bẽn lẽn đi theo sau. Dù sao ở cạnh Hạ Tố Mẫn đã nhiều năm, ít nhiều gì cũng hiểu rõ nếu không đồng ý theo quyết định của chị ấy thì chị ấy sẽ mè nheo lãi nhãi suốt thôi.



Vì cũng đang ở khoa âm nhạc nên quãng đường được rút ngắn lại bớt, việc tìm kiếm đúng chính xác phòng Dương lão sư đang dạy cũng không phải chuyện khó khăn. Đi qua cua quẹo hành lang được trồng nhiều cây bất diệp thơm ngào ngạt mùi hương thì liền thấy bóng dáng thấp thoáng của Dương lão sư đang đứng trên bục giảng thông qua cửa sổ phòng.

Trong lòng Hạ Tố Mẫn mừng như lễ hội, phải nói một điều rằng Dương lão sư kia như một sức hút khó cưỡng đối với cô, mỗi lần được nhìn thấy anh thì trên môi cô không nén được nụ cười. Lúc này Hạ Tố Mẫn đã say mê đến mức quên rằng cạnh bên mình còn có dẫn theo cô em gái họ Lam Ngọc, cô dứt khoác dùng tốc độ nhanh nhẹn xuyên qua hành lang để đến gần hơn với căn phòng trước mắt.

Lam Ngọc bị bỏ rơi bơ quơ đứng đó cũng không khỏi cảm thán, cô cũng mặc kệ không đi theo chị họ của mình nữa mà tìm một chiếc băng đá ngồi xuống quyết định chờ đợi.

Hạ Tố Mẫn đứng cạnh cửa sổ phòng, lần này tiếng đàn piano vang lên trong phòng không phải là bản nhạc Bagatelle - Beethoven cô say mê lần trước nữa mà lần này là bài Mariage D'amour - Paul De Senneville. Đây là bản nhạc piano tuy lạ mà cũng quen thuộc với biết bao người nghệ sĩ, đối với một người đam mê hội hoạ như Hạ Tố Mẫn đương nhiên sẽ không thể nào nhận ra bản nhạc bất hủ theo năm tháng này.

Riêng chỉ với một cảm xúc độc nhất khi mỗi nốt nhạc vang lên lọt vào tai cô là mỗi một sự rung động mất kiểm soát đang bủa quây tâm trí. Hạ Tố Mẫn đứng đó nhắm mắt lại, nốt nhạc có vội vã có gấp rút dần dần chạy khắp cơ thể như một dòng điện, đây chính là một loại cảm thụ đặc biệt nhất mà Hạ Tố Mẫn cô từng được nếm trãi.

Âm nhạc khác biệt hoàn toàn với hội hoạ, một con người đứng ngắm một bức tranh với tâm thế bình lặng như mặt nước hồ. Trái ngược với thứ cảm xúc lặng như tờ ấy, âm nhạc là một loại thụ cảm với con người có tâm hồn du dương mà không khỏi mộng tưởng. Thế nhưng một điểm chung của chúng chính là nghệ thuật.

Chúng đều là những nghệ thuật được điêu khắc nên.

Nhắm mắt lại, âm nhạc vang lên xâm nhập vào từng mỗi ngóc ngách của những lỗ chân lông mở ra một thế giới riêng biệt tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hạ Tố Mẫn là một điển hình như thế, thế giới phía sau đôi mắt đang nhắm nghiềng lại của cô là một bầu trời đầy những ánh sao chiếu lấp lánh. Bên dưới những ánh sao đó là bóng lưng của người đàn ông mù đang múa những ngón tay của mình trên những phím đàn piano sâu lắng.

Những nốt nhạc được ấn xuống, có nốt dùng lực mạnh và cũng có nốt dùng lực nhẹ. Sự luân phiên tưởng chừng như không ăn nhập đó lại mà có thể cho ra những âm vị xoay chuyển cảm xúc của một người. Những khúc ngắt nhịp đầy sự tính toán ấy lại hệt như mỗi nhịp thở của người đàn ông kia. Cô hoạ sĩ ấy nghe ra được có bao nhiêu loại cảm xúc trong bản nhạc ấy, và cũng nghe ra được những nốt nhạc vội vã không kịp nhịp thở của anh.