Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh

Chương 13: Công việc



Dương Trì than thở, đáp:" Công ty chúng ta mỗi năm sẽ tổ chức 3 kỳ thi giữa các bộ phận trong 10 tầng đầu. Kiểu như là.. xem xét nhân viên mới nhận việc có trình độ và kinh nghiệm như thế nào đó mà."

Mọi người đều thở dài, tối sầm mặt gục ngã. Chị quản lý vừa thông báo xong cũng liền rời đi ngay có vẻ như đang bận một việc gì đó, trước khi đi còn liếc nhìn Sở Anh bằng ánh mắt hung dữ khiến cô giật mình. Ai cũng ỉu xìu không có tinh thần làm việc nữa, không khí trong tổ cũng trầm lặng bất thường. Sở Anh liền thắc mắc, hỏi nhỏ Duy Hạ:" Anh..em tưởng chỉ là xem xét bình thường, làm gì mà vẻ mặt mọi người có vẻ nghiêm trọng vậy!"

" Nghiêm trọng lắm đó em. Một phần là cả ba kỳ thi trong một năm này sẽ quyết định bộ phận đó có được thăng cấp hay không? Hừm...mà anh thì mới làm có 2 năm ở bộ phận này thôi, nhưng mà còn có người làm đến 5 năm, 10 năm rồi cũng chưa được thăng cấp lên tầng làm việc mới. "

" Vậy thì dự án này hẳn là quan trọng lắm nhỉ? Bởi nó quyết định xác xuất làm việc mỗi người đến đâu và có khả năng như thế nào.", cô đáp.

" Thì nó quyết định sự sống còn mà. Nhưng quả thực lần này có vẻ hơi căng rồi thì phải, dù là nhân viên mới hay nhân viên cũ nếu mà trong bản thảo dự án lần này mà không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đuổi việc mất. Anh cũng cảm thấy rén lắm đây."

" Bộ phận kinh doanh của chúng ta năm nào cũng đều có thiếu xót và bị chỉ trích rất nặng nề. Có người vì không chịu được nổi lên đã bỏ việc rồi. Hzz..chắc lần này chúng ta lại phải tăng ca rồi đây. Đúng là cơn ác mộng khủng khiếp.."

" Cảm ơn anh đã giải thích cho em.."

" Ài..ài.. không có gì đâu!"

Sở Anh trở về vị trí của mình rồi chống cằm, thẩn người nghĩ ngợi: đúng là không cái gì là dễ dàng cả. Muốn tồn tại lâu dài có lẽ sẽ phải cần thủ đoạn nhưng mà đó là người khác nói chứ bản thân mình sẽ đi lên bằng thực lực..

Cùng lúc đó, bộ phận kinh doanh có thêm nhân viên mới. Đó là một thiếu niên trẻ trung, nhỏ hơn Sở Anh 2 tuổi ( 19 tuổi), một thực tập sinh thử việc ở công ty khoảng chừng 2 tháng là sẽ quay về trường thì phải. Cậu ta tên Cửu Mặc, tính tình hoà đồng, hoạt bát,một người hướng ngoại luôn cười một cách vô tri với tất cả mọi người. Theo cô nhìn nhận là một con người với vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng.

__

Sau ngày hôm đó, mọi người trong công ty đều vô cùng bận rộn với dự án của bộ phận mình. Mặt khác, tại bộ phận kinh doanh họ đang tụm lại lập ra phương hướng chiến lược cho bản thảo dự án lần này.

" Bộ phận chúng ta sẽ cần một đổi trưởng đứng đầu dẫn dắt đưa ra các phương án và hướng đi đúng đắn nhất. " - Duy Hạ



Một người khoảng chừng 35 tuổi, tự tin vỗ ngực chỉ điểm bản thân, nói to:" Tôi muốn cử bản thân. Mọi người ở đây hầu như là lính mới ít kinh nghiệm, tôi đã làm ở đây được 8 năm rồi. Và đương nhiên độ hiểu biết cũng sẽ thông thạo hơn." - Kim Khải

Một người khác cũng chen vào và đưa ra ý kiến, nhìn khá nhỏ tuổi dường như chỉ lớn hơn Sở Anh một, hai tuổi thôi. Cậu ta chỉnh lại gọng kính, hướng ánh mắt về phía mọi người, vô cùng kiên quyết nói:" Ở đây cần chất lượng chứ không phải số lượng. Nếu anh khẳng định bản thân có kinh nghiệm hiểu biết lâu năm hơn thì anh cần phải chứng minh rằng anh đủ tư cách xứng đáng với vị trí đó." - An Đào ( con trai)

Kim Khải nắm chặt tay, tức giận đến nỗi tối sầm mặt khi bị một đứa nhóc trẻ tuổi hơn phản đam đến nỗi không thể thốt lên câu nào đáp trả, quát tháo:" Cậu nghĩ mình là ai chứ! Đừng tưởng nhỏ tuổi hơn tôi mà ông đây không dám làm gì cậu nhé.."

An Đào nhếch mép, cười khẩy, liếc nhìn Kim Khải giọng nói có chút khiêu khích:" Vậy thì cứ thử.."

" Mày cũng chưa chắc tài giỏi hơn ai đâu mà nói.."

An Đào thở dài, nhàn nhạt nói:" Tôi đâu có nói mình tài giỏi hơn người khác... Lớn mà không có khôn sao.."

" Mày nói cái gì?"

Vừa may thay, mọi người kịp cản Kim Khải lại không thì sẽ xảy ra xung đột đánh nhau to. Dương Trì bất lực, vò đầu lại, chống tay lên đầu nói:" Lúc nào cũng xảy ra mẫu thuẫn quan điểm. Chúng ta đều là người chung thuyền, tại sao cứ phải đấu đã lẫn nhau vậy hả?"

" Cậu ấy nói đúng đó. Chúng ta nên bình tĩnh giải quyết vấn đề với nhau, không thể vì chút chuyện nhỏ mà đem lại hậu quả không đáng có được.", Duy Hạ thuận theo tiếp lời.

" Chuyện bầu đội trưởng để sau đi. Vấn đề bây giờ là chúng ta còn một tháng nữa cho dự án lần này. Ai có ý tưởng gì thì cứ nói ra nhé. Cùng nhau đưa ra ý tưởng sẽ dễ dàng hơn là một cá nhân phải thực hiện."- Dương Trì.

Mọi người cùng đưa ra ý tưởng của cá nhân sau đó được Sở Anh tổng hợp lại vào một cuốn sổ. Cô theo dõi và ghi lại rất chăm chú không bỏ sót từng câu, từng chữ của mọi người.

Để đưa ra phương án phát triển đáp ứng nhu cầu thị yếu của thị trường hiện nay mỗi người cần phải đưa ra những quan điểm thiết thực và phân tích, sáng tạo nhất có thể để áp dụng thực tiễn vào xu hướng mà mọi người đang hướng tới. Chỉ cần tổng hợp quan điểm của từng người từ đó sẽ đưa ra kết luận chung.

Nhưng mà theo mình thấy, ý kiến của mỗi người đều chỉ nhìn nhận vào mặt tích cực và điểm lợi của vấn đề chứ chưa hề nói điểm mặt tiêu cực, điểm hại có thể ảnh hưởng từ nhiều phương diện và mang lại hiệu quả không đáng có của nó. ~ suy nghĩ của Sở Anh.



***

Thông qua camera giám sát của công ty, Tề Chu đang chăm chú quan sát vào màn hình lớn. Không phải vì cậu quan tâm đến nhân viên của mình nên mới theo dõi một cách sát sao như vậy, mà người duy nhất cậu nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ chính là Sở Anh, cô bé đang chăm chỉ tập trung làm việc.

Em ấy giống như một con mèo ngoan chăm chỉ vậy. Hì hì.. dáng vẻ này của em ấy đúng là chưa bao giờ mình nhìn thấy..

Rồi cậu tủm tỉm cười một mình khiến cho cậu trở lý Tử Ân bên cạnh hoang mang trợn tròn mắt nhìn mà sởn gái ốc đến nỗi nổi cả da gà.

Điên rồi! Dạo này hình như hắn bị tâm thần phân liệt hay sao mà thỉnh thoảng lại cười một mình như vậy? Bệnh có vẻ nghiêm trọng lắm rối đó.

" Hửm??..", một ngọn lửa ghen tuông bừng cháy xung quanh Tề Chu, cậu cắn môi nghiến răng, đôi mắt rực lửa nhìn màn hình cảm biến như khiến nó sắp vỡ vụn.

" Cửu Mặc...thằng nhóc chán sống này!!"

Tề Chu đã thấy gì mà khiến cậu tức giận như vậy! Đó là qua camera tại chỗ ngồi làm việc của Sở Anh. Cửu Mặc đang đứng sát gần Sở Anh cười nói cái gì đó với cô.

Tề Chu không quan tâm hai người đang nói gì mà cậu chỉ cay rằng tên nhóc Cửu Mặc đó vì cố tình khiêu khích mà dám giở trò trước mặt cậu.

Cửu Mặc nhìn vào camera rồi cười khẩy, cúi người xuống sát với phần đầu của Sở Anh, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:" Chị Sở Anh, em có chút không hiểu phần này lắm! Chị giải thích cho em được không?"

" Ồ! Được..------------ Chốt lại.

Ý tưởng và kinh nghiệm hình thành trong tiềm thức của mỗi con người đều theo quá trình cố gắng của họ đến đâu. Để có nền tảng về mảng thiết kế, lập trình cậu cần phải có kiến thức chuyên môn và lối đi sáng tạo đã qua đào tạo... Hiểu chứ?"

" Vậy sao? Em hiểu rồi!..Cảm ơn ch.ị.", cậu ngẩng đầu cười đắc thắng như thể đang muốn hơn thua với Tề Chu.