Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh

Chương 27: Mấy người.. Chán sống rồi sao?



Tại bệnh viện, Tề Chu thở dài nhìn vào khoảng không mà lòng đầy trống trải, cậu chán nản lẩm bẩm:" Mồ…cũng được nửa tiếng rồi! Tại sao em ấy còn chưa tới nữa chứ. Chán chết mất…"

**

Ở một nơi khác, Tử Ân đang lái một chiếc ô tô sang trọng với màu chủ đạo là đen tuyền. Người ngồi bên cạnh cậu không ai khác là Sở Anh ( một tiếng trước cô đã được Tử Ân dẫn đi thay đổi trang phục đó là một bộ áo vest quần âu nữ). Ngồi trên xe, vẻ mặt cô đầy hồi hộp, hai tay đang run lẩy bẩy đan vào nhau, ngồi im thin thít vẩn vơ suy nghĩ điều gì đó.

Tử Ân ngồi bên phía ghế lái thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Sở Anh, mặc dù bản thân cậu không biết để cô thay thế Tề Chu có phải ý kiến sáng suốt không nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi một hợp đồng quan trọng đương nhiên phải cần chữ ký của chủ tịch. Mà bản thân cậu chỉ là thư ký quèn nếu một mình đi thì không phải họ sẽ nghĩ rằng công ty S&A không tôn trọng họ sao.

Cùng làm ăn hợp tác lâu năm chắc họ không còn lạ gì các gương mặt tiêu biểu trong công ty. Đã vậy thì cứ thử một lần, dù không phải chồng cũng là vợ đi thay, điều đó chứng tỏ quá là tôn trọng mối làm ăn lần này rồi. Nhiều lúc thấy bản thân thông minh phết. Hee…

Sở Anh quay sang nhìn Tử Ân, mấp máy miệng nhỏ giọng hỏi:" Vậy…tôi có cần phải làm gì không!"

Tử Ân cười trừ, giọng điệu đầy tự tin đáp:" Cô đây chỉ cần ký một bản hợp đồng, còn đâu mọi việc cứ để tôi lo. Dù họ có nói gì hay cố ý moi móc thông tin, hãy cứ trả lời không vì kể cả là đối tác nhưng họ cũng là đối thủ cạnh tranh. "

Sở Anh gật đầu nghe theo:" Tôi hiểu rồi."

Đi được một lúc thì tắc đường, khiến Tử Ân mất bình tĩnh, chau mày, một tay nắm chặt và một tay gõ liên tục vào phần tay lái. Cậu không ngừng nhìn vào chiếc đồng hồ thuộc thương hiệu Longines.

" Chết tiệt, sao lâu quá vậy! Chỉ còn 5 phút nữa thôi! "

Rồi Tử Ân cũng quay sang nhìn Sở Anh chợt nhận ra một điều hết sức quan trọng, liền hỏi cô:" Hà…hà… Thất lễ quá, tôi có thể hỏi cô đây tên gì không?"

" Tôi tên Mạn Tử Ân. Có vẻ chúng ta đã từng chạm mặt nhưng tôi chưa giới thiệu đàng hoàng vơi cô đây thì phải."

" Hửm…Tôi tên Sở Anh. "

Lạnh lùng thật đó…

Đôi mắt Tử Ân mấp máy, cảm giác khá ngượng ngùng khi cả hai không có điều gì để nói, thái độ lạnh nhạt của Sở Anh cũng khiến cậu phần nào ngầm hiểu ra cô vẫn còn có ác cảm với cậu vì chuyện cậu nỡ miệng nói điều không hay về Tề Chu.



“Hưm… Vậy chắc cô cũng 25, 26 tuổi rồi nhỉ? Tôi cũng tầm tuổi đó nên cứ xưng hô bình thường với tôi nhé.”

Sở thẩn người chống cằm nhìn ra phía cửa kính của xe, thẳng thừng tiếp lời:" Ưm. Có vẻ khiến anh thất vọng rồi. Tôi chỉ mới 20 tuổi thôi, chắc không thể xưng hô bình thường với anh được. "

Cô vừa dứt câu, Tử Ân cứng đơ người như tượng, há hốc mồm không thể tin nổi điều Sở Anh vừa nói.

Vãi đạn…20 tuổi. Tin được không? Nếu mà tính ra sếp cũng đã 27 rồi. Không lẽ tên đó lại thích kiểu ’ trâu già gặm cỏ non’ sao? Không ngờ luôn cái tên đó lại mặn mè như vậy.

Trong đầu cậu nhảy chữ, cố giữ bình tĩnh hỏi lại:" 20 tuổi thật sao…?? Vậy cô bé à, em còn đi học không."

"Việc học của tôi cũng đã hoàn thành khi còn đi du học. Không phải lần trước chúng ta gặp ở công ty rồi sao? "

" Ể?? Thì ra là nhân viên mới của công ty. "

Tử Ân rơi vào dòng trạng thái bản thân: Thảo nào thấy một tên không bao giờ quan tâm đến việc tuyển nhân sự của công ty lại đột nhiên…

Vừa định hỏi tiếp thì Sở Anh đã mở cửa xe rồi hiên ngang đi xuống, cô cụp đôi mắt đầy khó chịu nhìn thẳng về một hướng nào đó. Cậu thắc mắc tưởng rằng cô đang tức giận vì kẹt xe nên muốn rời đi, ánh mắt đầy hoang mang, nói:" Khoan… À, Sở Anh tiểu thư, cô định đi đâu vậy!"

Đúng lúc đó, đường cũng đã đi lại được nhưng xe vẫn xếp thành hàng nối đuôi nhau đi. Tiếng bíp còi inh ỏi liên tục của những chiếc xe xung quanh như thể những người lái chúng đang rất khó chịu, bởi vì sau chiếc oto của Tử Ân là một hàng những chiếc xe đang đợi cậu khởi động máy.

Thấy Tử Ân khó xử, cô liền nhanh chóng hối thúc cậu:" Tử Ân, anh đi trước đi. Em có chút việc sẽ theo sau. "

" Khoan…nhưng…"

‘bíp bíp × 10’ " Đi đi…Để người khác đợi lâu quá đấy!"

" Một người vì mọi người đê…"



Đó là tiếng thúc giục của mọi người xung quanh dường như họ cũng sắp sửa đến giới hạn rồi.

Sở Anh liền đóng cửa xe lại, gật đầu như thể bảo cậu hãy đi đi. Vì bất đắc dĩ nên Tử Ân đành phải nhìn cô hồi lâu rồi mới đi. Cậu không hiểu có chuyện gì mà khiến cô đột ngột muốn xuống xe, Tử Ân quay lại nhìn về hướng mà Sở Anh đang đi tới.

Cậu sửng sốt nghĩ: Sao hướng đi lại tiến tới đám người đằng kia chứ! Trời…cầu mong cô bé ấy đừng làm điều gì dại dột. Chết tiệt …không thể quay xe được!

Đó là một nhóm người du côn đang hành thích kẻ yếu. Ngồi trên xe, Sở Anh đã chứng kiến toàn bộ cảnh họ đang ức hiếp người quá đáng, không chấp nhận được sự hèn hạ của bọn họ và sự thờ ơ từ những xung quanh lên cô đã lấy hết dũng khí bước đến giải vây.

Một tên to con có những vết sẹo dày đặc trên mặt cùng với làn da ngăm, hắn đáng áp sáp đe doạ một anh tài xế mặc một bộ vest đen:" Này, anh bạn à! Xe của chúng tôi hỏng rồi, anh tính làm sao đây. "

Anh tài xế vẻ mặt đầy sợ hãi, mô hôi chảy thành dòng, cúi người xin lỗi liên tục nhưng hình như bọn chúng không có ý định bỏ qua vụ này.

" Xin lỗi các vị nhưng chúng tôi hiện không mang tiền trong người…có gì?", anh tài xế cúi gằm mặt nói.

Một tên khác xông xáo tới túm lấy cổ áo anh tài xế nâng lên cao khiến anh ấy nghẹt cổ ‘khặc khặc’, lưu manh nói:" Thôi tốt nhất không lòng vòng với nó xử cmn luôn đi. Tao ngứa tay lắm rồi đấy!"

Một người đàn bà đang hút dở điếu thuốc liền cười khẩy lên tiếng:" Ngu đần! Nếu không có tiền thì đổi lại cắm chiếc xe cho bọn tao. Coi như bọn tao sẽ rộng lòng tha thứ!"

Dù đã vô cùng khó chịu tại phần cổ đang bị túm chặt nhưng anh tài xế vẫn gượng run lẩy bẩy nói:" Không được…Thiếu gia tôi vẫn còn trong đó. Mấy người tốt nhất…đừng có giở trò!!"

" Haha…chết đến nơi rồi mà vẫn còn gào mồm à! Nhưng vì thế tao biết được một chuyện thú vị…"

" Tao để ý vừa nãy rồi! Đó là một thằng nhóc. Lợi dụng nó tống tiền gia đình, thế nào?", người phụ nữ liền thì thầm to nhỏ với hai người đàn ông.

" Được để tao lôi thằng nhóc đó ra đây. Tưởng nhà giàu mà bản thân cao quý lắm sao? Sống sung sướng quen rồi nên có chút chuyện mà im thin thít như một kẻ ruồi muỗi vậy."

Tên to con không chút thương tình lôi mạnh một cậu nhóc khoảng trừng 12 tuổi xuống. Hắn to tiếng quát tháo như thể muốn cậu nhóc run sợ mà gọi cho gia đình. Nhưng điều bất ngờ là cậu bé không hề hứng gì mà vẫn im lặng mảy mảy không quan tâm những gì đang diễn ra trước mặt.

Vì không doạ sợ nổi một tên nhóc nên tên to con hoá giận định chớp thời cơ đấm cậu nhóc thì may thay Sở Anh đã kịp giữ tay hắn lại. Ngữ điệu của cô lạnh lùng cùng với ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, nhìn thẳng vào lũ côn đồ, nói:" Mấy người chán sống rồi sao?"