Earth

Chương 19: Linh mạch



Tiểu Hặc Bạch và Tiểu Tuyết từ ngày về thôn, thường xuyên được Minh Nguyệt chăm sóc. Cô bé đặc biệt yêu thích hai đứa này, lúc mới mang về, kích thước còn nhỏ, hai đứa thường xuyên được Minh Nguyệt bế đi chơi, cho ăn, còn mang đi tắm hàng ngày.

Chỉ mới hai tháng trôi qua kích thước Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết lớn nhanh trông thấy, Tiểu Hắc Bạch đã lớn bằng một con vĩ hạt sói bình thường. Tiểu Tuyết thân to như bắp chân người lớn, chiếc sừng trên đầu cũng dài thêm một chút. ngoài hai chiếc sừng ban đầu, Tiểu Tuyết còn mọc thêm vài chiếc sừng nhỏ hơn cạnh đó, nhìn tổng thể trông như đang đội vương miện, với đôi mắt màu lam, thân hình cân đối, Tiểu Tuyết thể hiện ra vẻ ngoài xinh đẹp.

Như thường lệ hai đứa buổi tối về phòng của Minh Nguyệt ngủ, thấy hai thú cưng đi vào, mình mẩy bảm đầy máu xanh, Minh Nguyệt trách móc:

-Hai đứa này chị đã dặn rồi, chơi gì cũng phải biết giữ gìn vệ sinh.

Bị trách oan, hai đứa thể hiện ra vẻ mặt ủy khuất, Minh Nguyệt mặc kệ, kẹp cổ hai đứa mang đi tắm, Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết không dám phản kháng, đánh nhắm mắt để bà cô này lôi đi.

Trong rừng rậm, Hoàng Mộc dùng dải lụa xanh đu từ thân cây này sang thân cây khác, tốc độ nhanh nhẹn như một con khỉ, cậu không theo lối mòn mà các ông lão chỉ, bằng vào năng lực đặc biệt, Hoàng Mộc chọn đường thẳng đi đến chỗ ông Hoàng Xuân, trên đường thỉnh thoảng dừng lại tránh mãnh thú.

Ở một hang động nhỏ nằm cheo leo trên vách núi, ông Hoàng Xuân ngồi trước cửa hang đang quan sát xung quanh, thấy cây cối rung động khác thường, ông nhìn theo hướng đó, nhận ra hình dáng quen thuộc, ông cầm viên đá nhỏ ném về phía Hoàng Mộc.

Hoàng Mộc bám vào một đầu dải lụa từ trên cây đáp xuống đất, thì thấy viên đá từ đâu ném tới vị trí cách mình một đoạn, cậu ngước nhìn xung quanh liền thấy ông Hoàng Xuân đang vẫy tay trên hang núi. Hoàng Mộc men theo các tảng đá trèo lên cửa hang, đến nơi ông Hoàng Xuân cưới nói:

-Haha không hổ là cháu ta, hiểu được ý tứ của ta.

-Dạ cháu không hiểu ông thì ai hiểu ạ

-Ngồi nghỉ ngơi đi, chút nữa ta kể chuyện thú vị cho nghe.

Tiết trời mùa xuân se lạnh, từng cơn gió mát thổi qua xua đi mệt nhọc trên đoạn đường dài, một lát sau hơi thở trở lại bình thường, Hoàng Mộc hướng ông nội của mình nói:

-Con khỏe rồi ạ, không biết ông phát hiện ra điều gì ạ

-Con có thấy cảnh vật nơi này xanh tốt hơn bình thường không.

Hoàng Mộc bây giờ mới để ý cảnh vật dưới vách đá, thật tuyệt đẹp, một mảnh rừng xanh tươi, hoa cỏ mọc um tùm, chủ đạo là hoa hải đường, uất hương hoa, cả một mảnh rừng chỉ có một cây đại thụ, dáng dấp cổ xưa, tán lá chụm lại. Gió nhẹ khẽ lay động cành cây, một mùi thanh khí tràn lan khắp nơi, dưới bầu trời mênh mông, ánh trăng chiếu rọi, mọi thứ càng thêm phần tiên cảnh.

-Mảnh rừng này tươi tốt hơn những chỗ khác ạ. Hoàng Mộc trả lời.

-Theo như nhánh Đa Mộc Đoan ông gửi về liệu chỗ này liên quan đến linh khí phải không ạ.

-Đúng vậy, ông đã kiểm tra qua những thực vật phía dưới, có nhiều cây chứa đựng linh khí, cháu thử ở chỗ này tu luyện thần thức pháp yếu xem sao.

Hoàng Mộc đồng ý, nghe theo lời ông, ngồi ngay ngắn, điều chỉnh tâm thanh tịnh bắt đầu tập luyện thần thức pháp yếu, theo nhịp thở đi vào, linh khí ào ạt tiến nhập cơ thể Hoàng Mộc, theo lộ tuyến quen thuộc linh khí đi lên đại não rồi lan ra khắp cơ thể.

Nhịp thở đều đặn, Hoàng Mộc đắm chìm vào tập luyện như một lão tăng đang nhập định, cơ thể Hoàng Mộc phát ra ánh sáng vàng, khác với mọi khi ánh sáng này rõ ràng hơn, giống như ánh trăng. Trên trời trăng rọi xuống, dưới này Hoàng Mộc hắt lên, khung cảnh giống như mặt trăng chiếu xuống hồ sen, mặt hồ ánh lên màu nhu hòa.

Mùi thanh khí lan tỏa khắp nơi, khiến cho người ta khoan khoái dễ chịu, càng làm Hoàng Mộc đắm chìm trong thần thức pháp yếu, hư ánh hoa sen bừng sáng trong tâm thức cậu. Nếu không phải bị ông nội gọi chắc Hoàng Mộc sẽ tập luyện đến sáng mai.

-Hoàng Mộc đã ba giờ sáng rồi, tạm dừng tập luyện đã.

Hoàng Mộc mở mắt từ trạng thái tập luyện, nghe ông nội nói có phần bất ngờ.

-Đã ba giờ sáng rồi ạ, cháu tưởng chỉ vừa mới tập luyện được một lúc. Chỗ này linh khí đậm đặc quá, nếu được tập luyện ở chỗ này hiệu quả chắc phải gấp ba lần ở thôn.

-Ừ chỗ này linh khí nhiều hơn mức bình thường, chúng ta mau xuống dưới tìm hiểu xem nguyên nhân vì sao, để thêm một tiếng nữa, sẽ có người của thôn đến không tiện cho việc thăm dò.

-Dạ chúng ta xuống dưới thôi ạ.

Hai ông cháu men theo vách đá đi xuống dưới, đập vào mắt hai người là những bụi uất hoa hương

-Ở đây có nhiều uất hoa hương, chả trách cả đêm không thấy có dã thú bò qua. Hoàng Mộc nói

-Ừ, dã thú thường không thích mùi hoa này, nhưng một số con có linh trí, không ngại mùi uất hoa hương thì hẳn chỗ linh khí dào dạt thế này sẽ là bảo địa ví dụ như con thỏ ở hang đằng kia chẳng hạn.

-Dạ, có lẽ những con thú mãnh thú có linh trí chưa tìm ra chỗ này.

Hai ông cháu vừa trò chuyện, vừa thăm dò xung quanh, hai người xem xét từng bụi hoa ngọn cỏ. Lác đác có vài cây thuốc quý, nếu thấy nó thành thục hai ông cháu không ngần ngại mà hái lấy, tuy nhiên chỉ hái một phần để cho cây tiếp tục sống, lần sau sẽ đến hái tiếp.

Bán kính thăm dò thu hẹp dần cho đến khi chỉ còn nơi cây đại thụ to lớn đang tọa lạc. Hoàng Mộc nhắm mắt cảm nhận, cảm thấy linh khí chỗ này là đậm đặc nhất. Cậu đưa tay chạm vào thân cây, trèo lên cành cây.

Ông Hoàng Xuân ở dưới hỏi:

-Cháu có phát hiện ra điều gì không.

-Đây rõ ràng là một loại cây bồ đề có điều trong từng thớ gỗ của nó chứa đựng linh khí dạt dào, ngoài ra không thấy có gì khác so với những cây bồ đề bình thường.

-Vậy nguyên nhân không phải do những thực vật chỗ này rồi

-Dạ chắc là vậy ạ

Hoàng Mộc từ trên cây trèo xuống, đi xung quanh thân cây mấy vòng, rồi dùng một chân chà chà trên mặt đất, cúi người gập xuống, dùng một tay sờ lên mặt đất. Nếu trước đây linh khí đậm đặc thì bây giờ xuất hiện trong cảm giác nhạy bén của Hoàng Mộc, linh khí nhiều đến mức như hình thành một dòng chảy phun từ dưới đất lên.

-Cháu thấy dưới đất có dòng chảy của linh lực, ông thử kiểm tra xem sao ạ.

Ông Hoàng Xuân nghe vậy liền học theo bộ dáng của Hoàng Mộc, cúi xuống thăm do mặt đất, một hồi lâu sau:

-Đúng là dòng chảy của linh khí phun lên từ mặt đất.

Hai người kiểm tra những chỗ đất khác nhận ra một điều, càng cách xa vị trí cây bồ đề thì linh khí phun lên càng ít, ngoài bán kính mười mét xung quanh thân cây không còn thấy hiện tượng linh khí phun lên nữa.

-Thật là một hiện tượng thú vị, linh khí phun từ mặt đất, vậy gói nó là linh mạch đi, ông thấy có được không.

-Linh mạch, haha đúng vậy, cũng không có cái tên nào phù hợp hơn để gọi hiện tượng này, những thực vật chứa đựng linh khí cũng gọi chúng là linh thảo đi. Ông Hoàng Xuân trả lời

-Dạ, Linh mạch, linh thảo hai thứ này hẳn sẽ gắn bó với chúng ta suốt chặng đường dài.

Hai người mải trò chuyện mà quên rằng trời đã sáng, ánh bình mình mặc dù bị núi che khuất chưa chiếu đến chỗ hai người, nhưng ánh nắng đã hắt lên những tảng mây phía đông, làm ửng hồng một góc trời.

-Hoàng Mộc à, cháu đến sớm quá nhỉ, ta qua nhà cháu mà không thấy cháu ở nhà, biết ngay cháu ở chỗ này mà.

Hoàng Mộc đang chăm chú hái thảo mộc, nghe tiếng nói đằng xa, ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là các ông lão tối qua, hôm nay trời vừa sáng đã đến đưa cơm cho hai người.

-Hai ông cháu ở cả đêm trong rừng chắc đói bụng lắm rồi, tới đây ăn sáng thôi.

ông Nguyễn Trọng tháo mở tay nải đeo sau vai ra, bên trong là cơm nắm, trứng chiên, cùng một ít hoa quả. Hai ông cháu đúng là đói thật, năm người ngồi ăn nhiệt tình, chẳng mấy chốc mà phần cơm mang theo đã hết sạch. Uống xong một ngụm nước, Hoàng Mộc khoe:

-Các ông xem cháu hái được bao nhiêu là thảo mộc này,

Túi vải được mở ra bên trong toàn là các thảo dược quý, có cả nhân sâm, tam thất, tuyết liên.

-Tất cả cũng nhờ công của con thỏ trắng, tiện có các ông ở đây, nhờ các ông bắt con thỏ trắng này cùng cháu, cháu muốn nuôi nó ạ.

-Thật là ý kiến hay, gì chứ chuyện bắt thỏ ta làm như cơm bữa. Ông Nguyễn Trọng trả lời.

Nói là làm, năm ông cháu chia nhau ra tìm tất cả lối ra của hang thỏ, con thỏ này cũng thật thông minh các lối ra cách xa nhau, cõ chỗ ở tận góc khuất sau tảng đá, nếu không phải năm người cùng tìm kiếm sẽ không tìm ra được hết các cửa hang.

Dựa theo cách truyền thống để bắt thỏ, bịt các cửa hang lại chỉ chừa ra hai lỗ, một lỗ để sẵn bao vải phục kích khi thỏ chui ra, lỗ đầu kia được hun khói. Ông Hoàng Xuân cùng ông Nguyễn Trọng cầm bao vải phục kích một đầu, bên này Hoàng Mộc cùng ông Cao Thắng và ông Bùi Việt đốt lá khô, dùng bao vải quạt cho khói đi vào trong hang.

Con thỏ này cũng thật lỳ lợm, mãi không chịu đi ra, cứ tưởng là nó đã bỏ đi từ đêm qua thì bỗng từ chỗ Hoàng Mộc đang dùng bao vải quạt gió thì con thỏ chạy nhanh ra ngoài. Nó thật khôn ngoan, không chui ra từ lỗ ông Hoàng Xuân đang phục kích mà lao ra từ nơi đang đốt lá cây, đám lá khô đang cháy bị nó hất tung.

Đám lá cây khô này chỉ dùng để tạo khói nên lửa cháy không lớn cộng thêm tốc độ của con thỏ nhanh làm cho lửa không bén lên lông thỏ, những con thú bình thường sẽ sợ lửa mà đi ta theo hướng không có lửa đốt, nhưng con thỏ tinh ranh này lại chọn theo hướng ngược lại.

Con thỏ lao ra khỏi hang rồi chạy nhanh như tên bắn, cứ tưởng đã thoát ai ngờ một bàn tay nhỏ bám theo túm lấy hai tai nó.

Hoàng Mộc cầm hai tai thỏ xách nó lên không trung, hai mắt cưới híp:

Hihi thỏ con, ta không ăn thịt ngươi đâu, ta sẽ nuôi ngươi cẩn thận.

Con thỏ bị Hoang Mộc bắt kêu lên

-Ăng, ăng, ăng, ăng

Nếu Hoàng Mộc mà hiểu được tiếng thỏ chắc tức bể bụng

-Hừ lão thỏ ta mà thằng nhãi ngươi dám gọi là thỏ con, lão thỏ ta tung hoành thiên hạ tự kiếm ăn được không nhờ ngươi nuôi.

Tâm tình của con thỏ đến tai Hoàng Mộc chỉ biến thành những tiếng ăng, ăng, ăng. Hoàng Mộc vô tình bỏ con thỏ vào túi vải cho đỡ điếc tai.