Earth

Chương 32: Đi ra xã hội



Đoạn đầu của hang khá nhỏ, hung điểu không thể chui lọt, chúng quay lại tìm những mũi tên nằm trên mặt đất, cắn phần kim loại ở đầu mũi tên ra, rồi nuốt, kim loại cứng cáp vậy mà hai con hung điểu ăn như hạt ngũ cốc.

Bầy hung điểu đáp xuống miệng hố, hai con màu bạc quay về với bầy đàn. Chúng xếp vào hàng, ở giữa là hung điểu màu vàng. Từ trên không con hung điểu màu vàng đã thấy rõ mọi việc, nó ngửa cổ, kêu lên một tiếng oanh minh, phần bụng phát ra ánh sáng trắng, ánh sáng đi theo cơ thể đến cánh bên phải.

Nó vung cánh phải từ sau ra trước, một dải sáng màu trắng theo đó thoát ly, hình dạng giống như mặt trăng lưỡi liềm, mạnh mẽ phóng tới miệng hang dưới đáy hố. Dải sáng màu trắng tiếp xúc với cửa hang, đất đá ở đó lập tức bị cắt như đậu hũ, vết cắt dài đến 3m mới dừng lại sau đó một tiếng nổ lớn vang lên.

Đất đá bay lên mù mịt, từ trên cao nhìn xuống, cửa hang đã bị đánh sập.

Năm người Hoàng Mộc chui vào trong hang, bỗng thấy vệt sáng dài cắt đất đá tiến tới, cả bọn nhanh chóng chạy ra xa, vệt sáng mặc dù bị ngăn cản bởi lớp đất đá nhưng tốc độ vẫn rất mau lẹ, cứ như đang cắt đậu hũ, thoáng cái đã đến sau lưng mấy người.

Hoàng Mộc điều khiển dải lụa gấp lại thành màn chắn bảo vệ, Đổng Kiếm cũng tế thanh kiếm bay ra, vệt sáng va chạm với màn chắn và thanh kiếm, tiếng nổ lớn vang lên, dải lụa nát bét, thanh kiếm gãy đôi, dải sáng cũng tiêu tan.

Vụ nổ khiến mọi người ngã nhào về phía trước, linh lực phản phệ làm cho Hoàng Mộc và Đổng Kiếm thở dốc, mặt tím tái, toàn thân không còn sức lực. Cửa hang bị đánh sập, trong hang trở nên tối tăm, sau những âm thanh kinh khủng là bầu không khí im lặng bao trùm, cả không gian chỉ còn nghe thấy những tiếng thở phì phò của mấy người.

Tiếng nói phá đi sự im lặng

-Hoàng Mộc, Đổng Kiếm có sao không.

-Mình không sao, chỉ chấn thương một chút thôi

-Mình cũng vậy

Đám lửa nhỏ bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, Lôi Viêm là người bò dậy đầu tiên, cậu ngưng tụ ra ngọn lửa nhỏ soi sáng hang động.

Ánh sáng xua đi màn đêm soi rõ tình cảnh của mọi người, Hoàng Mộc và Đổng Kiếm dù miệng nói không sao nhưng vẫn đang nằm bệt trên đất, Ngọc Lan và Minh Nguyệt thấy vậy liền đỡ hai người dậy, mặt mũi ai cũng bị một lớp bụi đất bám vào, chỉ chừa hai con mắt, cả bọn nhìn nhau một lúc rồi cười haha.

Trải qua nhiều phen nguy hiểm tính cách của chúng trở nên cứng cói, gan dạ.

Hoàng Mộc lấy Uất hương đan từ trong túi ra phát cho mọi người, cả bọn phục dụng đan dược, uống nước, ăn đồ ăn nhẹ, nghỉ ngơi một hồi mới dậy đi thăm dò xung quanh.

Cửa hang đã bị đánh sập, với sức lực của mấy người đào đất đi ra là chuyện bình thường nhưng ngoài kia hung điểu đã đi hay chưa là chuyện khó đoán, một kích vừa qua mang đến cho mọi người sự e ngại. Không đi ra hướng này vậy chỉ có thể men theo hang động đi tìm lối khác, Lôi Viêm dẫn đầu, cậu điều khiển ngọn lửa bay cao hơn đầu một chút, ánh sáng soi rõ một vùng, chỉ là đám lửa nhỏ cậu dư sức duy trì nó trong thời gian dài.

Hang động đoạn đầu hơi hẹp, càng vào sâu thì càng rộng ra, trên vách hang xuất hiện chi chít vết đào, rõ ràng nơi này do con người tạo thành. Hoàng Mộc cúi xuống nhặt một tảng đá, với kinh nghiệm làm thợ rèn cậu nhìn qua là phát hiện được.

-Thì ra là quặng sắt, đây hẳn là nơi khai thác quặng.

Lôi Viêm nghe vậy nghi hoặc:

-Hang động này khá dài, số lượng khai thác sẽ không ít, không biết thôn dân ở đây khai thác nhiều như thế để làm gì nhỉ, ngày nay có bán được cho ai đâu?

Từ khi Octopieus xâm chiếm trái đất chúng cấm người ở ngoài vương quốc thành lập quốc gia. Các thôn xóm, bộ lạc bắt buộc phải sống xa nhau, cộng thêm việc hung thú rình rập khắp nơi nên hầu hết mọi người đều tự cung, tự cấp, ít khi trao đổi, mua bán, vì thế không có tiền tệ.

Hang động ngoằn ngoèo, mấy người đi hết một tiếng thì thấy có ngã rẽ, phía đó có gió thổi vào, cả nhóm quyết định rẽ sang lối này. Đi thêm khoảng 30 phút nữa, đằng trước xuất hiện ánh sáng, niềm vui sướng lộ rõ trên gương mặt, chân bước nhanh hơn.

Khung cảnh xuất hiện trước mắt có phần ngoài dự đoán, rõ ràng đây là một phiên chợ, năm người chưa từng đi chợ nhưng thông qua dữ liệu trong chiếc điện thoại, chúng nhận biết được sự việc trước mắt.

Phiên chợ được tổ chức ở thung lũng nằm giữa ba ngọn núi, phía trên là những thanh thép to màu nâu kết lại với nhau thành lưới bảo vệ, ở mỗi chỗ giao nhau của các thanh thép có những mũi nhọn chĩa lên trời.

Hang động nằm cách thung lũng khoảng ba mét, cả bọn nhảy xuống, đi dạo xung quanh, hàng hóa bày bán thật nhiều, có một số thứ chúng chưa từng gặp qua, khác hẳn với không khí yên ắng trong thôn, nơi đây náo nhiệt, nhiều người qua lại. Bỗng một cô bé tò mò chạy đến trước mặt, cất tiếng hỏi:

-Anh chị là ai, em chưa từng gặp qua

Câu nói của bé gái khiến những người xung quanh chú ý, một ông lão bán rau gần đó đi tới, nói:

-Các cháu từ nơi khác đến đây à

Hoàng Mộc trả lời:

-Vâng, chúng cháu lạc đường, may mắn đến được đây

-Oh còn trẻ mà gan dạ nhỉ, dám vượt đường xá xa xôi, mà các cháu vào đây từ lối nào

-Ở cửa hang đằng kia ạ

Hoàng Mộc chỉ về nơi hang động mấy người vừa đi, chỗ đó khá khuất nên khi đi xuống, năm người không bị ai phát hiện.

Ông lão nhìn về hang động, nét mặt thể hiện ra sự kinh ngạc:

-Làm sao có thể, nơi đó thông ra địa bàn của Phi vân điểu, các cháu sao có thể vượt qua được địa bàn của chúng chứ.

Ông lão đánh giá lại một lượt từ đầu đến chân năm người.

Câu chuyện thu hút mọi người xung quanh đứng xúm lại thành vong tròn, vây năm bạn trẻ ở giữa. Một người trong số họ cất tiếng.

- Thôn của cháu cách xa đây không

-Khoảng mấy ngày đường ạ.

Hoàng Mộc không muốn nói rõ ràng, chỉ trả lời cho qua chuyện.

-Nơi đó giống thôn ta không

-Không, thôn của cháu nhỏ hơn

....

Hàng loạt câu hỏi cất lên, người lạ đến thôn là việc hy hữu, mọi người không dấu được sự tò mò.

Thấy đằng xa có nhóm đông tụm lại, ba người mặc quần áo cùng một loại, tay cầm gậy đi tới, cất cao giọng nói:

-Các ngươi không lo làm đi, đứng tụm ở đây làm gì

Nghe thấy tiếng nói to, khàn khàn, đám đông tránh ra hai bên nhường đường cho ba người. Vừa thấy nhóm Hoàng Mộc, người ở giữa gõ mạnh cây gậy xuống đất, hô to.

-Mấy người các ngươi từ nơi khác đến sao.

-Vâng, chúng cháu đi lạc ạ

-Đi lạc à, từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đó, nơi này không tiếp người lạ

Vẻ mặt hống hách của tên này khiến Hoàng Mộc không có hảo cảm, đây là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm này ở con người, từ nhỏ sống trong thôn Trường Cửu, mọi người luôn chan hòa với nhau.

Ông lão bán rau thấy tình hình căng thẳng, liền chạy ra nói:

-Khoan đã, năm vị khách nhỏ này có thể để cho ta tiếp đón một hôm được không, dù sao trời đã xế chiều, đi ra khỏi thôn vào buổi đêm thì nguy hiểm lắm.

-Ngươi muốn tiếp đón chúng sao, vật phẩm cống hiến tháng này chưa giao đủ còn muốn gây thêm chuyện.

-Bẩm vệ trưởng, ta không có ý gây rắc rối, chỉ là nhìn những vũ khí năm bạn trẻ này mang theo, kỹ thuật luyện rất tốt, muốn học hỏi một chút thôi.

Tên vệ trưởng nhìn qua thanh kiếm và cây cung mang trên năm người Hoàng Mộc, hắn suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau nói:

-Được ta cho các ngươi ở lại đây một hôm, đến sớm mai theo ta đi gặp thống lĩnh.

Nói xong quay người rời đi, không quan tâm đến nhóm Hoàng Mộc có đồng ý hay không.

Huyên náo qua đi, ông lão gọi bé gái đên rồi giới thiệu:

Ta là Nguyễn Trực, đây là cháu gái ta Diễm My, các cháu không chê tối nay mời qua nhà lão dùng bữa.

Hoàng Mộc không ngại đi đêm, nhưng nhìn bộ dáng bám đầy bụi đất của cả nhóm thế này, thật sự cần chỗ để tắm rửa, cậu quay qua đồng bạn hỏi

Các cậu nghĩ sao, chúng ta ở lại đây hay đi tiếp

Ngọc Lan trả lời ngay: Ở lại đây một hôm đi, mình cần phải tắm rửa cho sạch sẽ

Minh Nguyệt đáp: Mình cũng vậy

-Được, quyết đinh vậy đi

Hoàng Mộc quay qua ông lão nói:

-Cảm ơn ông, làm phiền gia đình mình, tối nay cho chúng cháu ở nhờ.

Ông lão cười vui vẻ đáp.

-Đợi ta thu xếp gánh hàng rồi mình cùng về

Cả nhóm phụ giúp ông dọn hàng, một thoáng là xong. Đường về nhà ông Nguyễn Trực đi qua hẻm núi, phía trên hẻm như cũ vẫn là tấm lưới màu nâu bằng kim loại, không biết dân làng đã bỏ bao nhiêu công sức mới có thể làm được tấm lưới sắt dài đến vậy.

Hoàng Mộc thầm nghĩ, nhờ có hệ thống lưới sắt thế này người dân ở các vùng lân cận mới có thể đi lại, mua bán, trao đổi, hình thành phiên chợ, cậu hướng ông Nguyễn Trực nói:

-Cho cháu hỏi mấy người khi nãy là sao ạ

Bọn họ trước là thôn dân bình thường như chúng ta nhưng từ khi đi theo Tiêu Thống thì thay tính đổi nết, quay lại ức hiếp mọi người.

-Tiêu Thống có phải là thống lĩnh không ạ.

-Đúng vậy, tên Tiêu Thống này khi được đưa về thôn không có gì nổi bật, không hiểu vì sao sau mấy lần đi rừng về hắn bỗng có sức khỏe hơn người, cậy có sức khỏe hắn đi bắt nạt những người khác rồi chiêu mộ thêm thành viên lập ra Tam Sơn bang. Những người theo hắn vậy mà cũng có sức lực tốt hơn và rất nghe lời hẳn. Kể từ đó hắn làm bá chủ vùng này, bắt mọi người phải cống nạp vật phẩm hàng tháng.

-Tiêu Thống có giúp dân làng đánh đuổi hung thú không ạ.

-Không có chuyện đó, ta đã nhìn thấy nhiều lần hung thú tấn công dân làng nhưng hắn và thành viên chưa bao giờ giúp đỡ, kể cả trong việc xây dựng làng, Tam Sơn bang của hắn cũng chưa bao tham gia. Chúng ta đã nhiều lần phản kháng nhưng chỉ gồm người già và trẻ nhỏ thật hữu tâm vô lực.

Hoàng Mộc vừa đi vừa nghĩ xa xăm, ở đâu có cơ hội, có lợi ích, lòng người nơi đó càng ích kỷ, phức tạp, lần đầu tiên đi ra xã hội, cần cẩn trọng quan sát.