Earth

Chương 37: Kế sách



Hoàng Mộc không dừng lại ở đây lâu, thở dốc vài nhịp rồi chạy sang hướng khác, hắn suy đoán, nhiều khả năng con phi vân điểu kia đã đánh dấu viên quặng này bằng một cách nào đó. Rõ ràng bàn thân đã ẩn nấp kỹ càng chờ phi vân điểu bay đi mới đi ra, không thể có chuyện bị phát hiện hành tung. Trong suốt quá trình chiến đấu cũng không thấy thêm con Phi vân điểu nào đến tham chiến, chứng tỏ viên quặng này chỉ có mỗi con hung điểu vừa rồi đánh dấu.

Suy nghĩ vậy nhưng để an toàn hắn vẫn chạy đi, được khoảng 10 phút bắt gặp một cây đại thụ cao lớn, thân thể nhanh nhẹn liền nhảy lên cành cây. Ổn định chỗ ngồi, thò tay rút từ trong bọc vải ra viên quặng vừa nhặt đươc, quan sát nó tỉ mỉ, đưa đến gần mũi thử ngửi, một mùi khai khai tỏa ra, thì ra con Phi vân điểu đánh dấu bằng mùi. Hoàng Mộc thầm nghĩ:

-Tiêu Thống kia chắc chắn đã biết việc này nên mới bố trí cỏ hôi ở nắp gùi tre, nếu như cố ý dấu quặng ở nơi khác sẽ bị phi vân điểu phát hiện ra dẫn đến họa sát thân, tên này thật nham hiểm.

Hoàng Mộc lấy bình nước bên hông đổ xuống viên quặng, kiếm ít lá cây mùi nồng chà xát lên, đến khi càm thấy mùi khai từ viên quặng đã bớt mới bỏ lại vào túi vải, xong xuôi cậu chạy về nơi trú ẩn.

Minh Nguyệt trên cành cây đứng ngồi không yên, cô bé quyết định thông báo cho cả nhóm, mọi người tỉnh dậy nghe Minh Nguyệt kể lại liền đi tìm Hoàng Mộc, đi được một đoạn thì bắt gặp Hoàng Mộc đang trở về.

Thấy đồng bạn, cậu khẽ mỉm cười lên tiếng:

-Quay lại đi mình cho các bồ xem vật này.

Bốn người thấy Hoàng Mộc an toàn liền thở phào nhẹ nhõm, cả nhóm cùng quay trở lại nơi trú ẩn.

Về đến nơi, Hoàng Mộc lấy viên quặng trong túi ra rồi thuật lại toàn bộ sự việc cũng như các phát hiện của mình cho mọi người nghe, cả bọn không những không khen Hoàng Mộc hạ được phi vân điểu mà còn trách cậu đi vào nơi nguy hiểm một mình.

-Viên quặng này không biết có phải là loại cần tìm không nhưng chắc chắn nó quan trong với phi vân điểu.

Đổng Kiếm nói: Nhìn qua rất cứng làm vũ khí rất phù hợp đây

Hoàng Mộc đáp: uhm, thôi trời khuy rồi các bồ nghỉ ngơi đi, mình tập luyện thần thức pháp yếu đây.

Lâu nay thói quen tập luyện thân thức pháp yếu vào buổi đêm của Hoàng Mộc luôn được duy trì, dù linh khi thu thập được không tăng lên nhưng cậu cảm thấy hư ảnh viên minh châu nơi đại não càng ngày càng sáng hơn, mức độ khống chế linh lực của bản thân cũng như khả năng khống chế dải lụa theo đó đề cao lên không ít.

Ngày mới lại bắt đầu, hôm nay cả nhóm thực hiện di chuyển như hôm qua, theo chân thỏ trắng, từng bước đi thăm dò cẩn thận . Mọi người vượt qua những bụi cây rập rạp, những gò đất cao, băng qua các thung lũng, con suối, hướng đi vậy mà trùng với hướng con phi vân điểu hôm qua bay đi, điều này làm cho Hoàng Mộc an tâm tin tưởng ở thỏ trắng, hẳn là nó đi tìm cây xuyên thiết chứ không phải đi tìm thỏ cái.

Mắt của Phi vân điểu rất tinh tường có thể nhìn xa nhiều km vì thế nhóm người luồn lách dưới tán là mà đi, không dám đi ra khoảng trống. Đi được 10 km, nới đằng xa xuất hiện một cây đại thụ, dù ở khoảng cách này mà nhìn thì cây đại thụ vẫn toát lên vẻ to lớn, thông qua tỷ lệ kích cỡ của nó với những cây xung quanh có thể đoán được đường kính thân cây dài khoảng 100m, tán lá sum suê, cành cây to như những chiếc cầu mọc thành từng tầng.

Cả nhóm ẩn nấp ở một gốc cây khác, nhìn xuyên qua kẽ lá, phát hiện ở tán lá phía trên của cây đại thụ là phi vân điểu màu vàng, ở các tán lá phía dưới theo thứ tự là các con màu bạc, cuối cùng là các con màu xám.

Không nghi ngờ đây chính là nơi trú ngụ của bầy phi vân điểu, cả nhóm im lặng không dám phát ra tiếng động, thỏ trắng lúc nãy muốn chạy về hướng đó bây giờ cũng im thin thít. Nếu bị phát hiện may mắn sẽ không xảy ra lần nữa, đối mặt với bầy hung điểu nhất là con hung điểu màu vàng kia mọi người cảm thấy tỉ lệ sống sót của bản thân thấp đến nhỏ nhoi.

Thỏ trắng muốn đi về hướng đó vậy khẳng định phía trước có vấn đề, tuy nhiên với sự hiện diện đầy đủ của bầy Phi vân điểu, ai đủ tự tin đến gần thăm dò, cả bọn chỉ có thể âm thầm ẩn nấp chờ đợi thời cơ, không tin lũ này ở mãi một chỗ không đi tìm thức ăn.

Cả nhóm chờ đợi từ sáng cho đến bây giờ mặt trời đã xế chiều, con phi vân điểu màu vàng cất lên một tiếng oanh minh rồi vỗ cánh bay đi, theo sau nó là hai con màu bạc cùng hai mươi con màu xám, trên cây lúc này chỉ còn khoảng năm con màu bạc cùng sáu con màu xám.

Nhìn theo bóng hung điểu bay đi, Hoàng Mộc thầm mắng trong đầu

-Lũ này thật lười lao động, bây giờ mới chịu đi kiếm ăn.

Đợi đến khi bóng dáng chúng khuất hẳn, Hoàng Mộc ra dấu với cả bọn ý muốn nói để mình cậu đi thăm dò, đông ngươi sẽ bị phát hiện, không đợi mọi người đồng ý hay không cậu đã rời đi. Những bước đi rón rén nấp sau lùm cây, chỗ nào cánh là thưa quá, cậu đành bò trên mặt đất.

Hoàng Mộc đề cao cảnh giác, tính toán mọi góc nhìn hợp lý, tận dụng điểm mù của hung điểu cùng địa thế khó nhìn, từng bước tiến tới, đến khi còn khoảng 100 m nữa là đến chỗ cây đại thụ, Hoàng Mộc dừng lại, ép sát thân mình vào thân cây, chú ý quan sát.

Đập vào mắt cậu là cây đại thu to lớn, rễ cây bò lổm ngổm khắp nơi, có vẻ như cây đại thụ này mọc ra từ một chiếc hố rộng lớn, thân cây đường kính khoảng 100 m vậy mà chưa đủ lấp hết miệng hố, rễ cây tràn ra xung quanh, bò lên miệng hố, tạo thành một cái phễu. Xung quanh cây đại thụ là các tảng đá to sẫm màu xếp ở một chỗ, phía trên tảng đá cây xuyên thiết màu đỏ mọc thành từng bụi.

Không nghi ngờ đây chính là loại quặng mà mọi người tìm kiếm, nhìn số quặng kia số lượng phải lên đến cả tấn, Hoàng Mộc đã xác định được vị trí liền bò trở lại với đồng bạn, khi đi như thế nào thì khi về cũng phải cần thận như thế.

Đến chỗ đồng bạn Hoàng Mộc vẫy tay bảo mọi người rút lui, cả nhóm theo chân Hoàng Mộc đi sang hướng khác, được khoảng 5km cảm thấy an toàn, cậu quay sang nói:

-Ở chỗ kia có loại quặng mà chúng ta muốn tìm, số lượng cũng rất nhiều, chỉ là thông qua cách bài trí của phi vân điểu mình dám chắc chúng nó đối với những quặng này đặc biệt coi trọng, dù chúng ta qua mặt được những con phi vân điểu ở laị thì khi lấy đi ắt hẳn sẽ đánh động đến con phi vân điểu màu vàng, nó chắc chắn đã đánh dấu lên số quặng này.

Đổng Kiếm hỏi lại

-Vậy phải làm sao, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua.

Hoàng Mộc trả lời: Không quặng thì phải lấy, nhưng cứ thế xông vào là chuyện không thể, mình có kế này, mọi người theo mình.

Nói rồi Hoàng Mộc vẫn theo hướng cũ tiến tới, bốn người theo sau, vừa đi cậu vừa nói kể sách của mình, mọi người nghe xong đều gật đầu tán thành.

Chiều ngày hôm sau năm người đi đến trước một ngọn núi cao, dựng đứng, ngước nhìn lên trên có thể thấy những cánh chim lớn bay ra, bay vào, chúng không phải là phi vân điểu mà là đại bàng núi - chúa tể bầu trời Việt Nam trước đây.

Sau hai trăm với linh khí dồi dào, đại bàng đã có kích thước tương đương phi vân điểu, đối mặt với nguy hiểm bốn bề một số tập quán của chúng đã thay đổi, loài đại bàng lựa chọn sống theo bầy thay vì đơn lẻ tuy nhiên nhiều tập quán xưa cũ vẫn được duy trì.

Nếu bên kia là địa bàn của Phi vân điểu vậy bên này là địa bàn của đại bàng, điều này đã được mọi người dò hỏi ở thôn của ông Nguyễn Trực, khác với khu vực phi vân điểu hoạt động, cánh rừng bên này nhiều động vật hơn, chứng tỏ loài đại bàng không hiếu sát như loài phi vân điểu, chúng chỉ săn mồi vì tìm kiếm thức ăn.

Năm người tìm một gò đất cao gần ngọn núi nơi đại bàng sinh sống, đường kính gò đất khoảng 50m, phân công Lôi Viêm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt ở lại đào đất tạo ra một cái hang động thông từ đầu bên này đến đầu bên kia, với sức lực phi thường của ba người việc này không phải là khó khăn, ba người lấy cuốc, xẻng từ gùi tre ra bắt đầu đào hang. Vị trí bắt đầu ở dưới tán lá um tùm nhằm che dấu đi thân ảnh.

Hoàng Mộc và Đổng Kiếm thì bí mật quay trở lại địa bàn của phi vân điểu, tìm một chỗ hợp lý ẩn nấp.