Earth

Chương 41: Người với người



Đầu đàn bỏ chạy, những con phi vân điểu khác buông bỏ trận chiến bay theo. Ở bên này bầy đại bàng không đuổi theo, thực tế là chúng không còn sức lực để làm điều đó, nhóm người Hoàng Mộc cũng không truy đuổi.

Cuộc chiến kết thúc, chiến trường ngổn ngang cây cối đổ ngã và xác chết, mỗi bên tổn thất hàng chục sinh mạng. Số dại bàng còn sống còn khoảng 15 con, lúc này những con còn sống, mang trên mình thương tích đang bay đến chỗ đại bàng đầu đàn.

Cuồng phong rít gào cũng đến lúc tận cùng, bầu trời ngừng đổ mưa, ánh nắng mặt trời xuyên thủng đám mây, chiếu xuống núi rừng ướt át, đàn chuồn chuồn không biết từ đâu chui ra bay chập chờn trên cao, tiếng chim hót ríu rít, ếch nhái kêu râm ran, dưới mặt đất những con nước chưa thoát kịp chảy thành dòng róc rách.

Sau cơn mưa trời lại nắng bởi vì cơn mưa kết thúc vào ban ngày. Bầy đại bàng từ trên cao đáp xuống cây đại thụ, chỗ này lúc trước vốn là nơi trú ngụ của phi vân điểu.

Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan đi đến nhặt những tảng đá đặc biệt bỏ vào gùi tre, ánh mắt không quên theo dõi bầy đại bàng, hiện tại chúng chưa có động thái gì nhưng sự tình ra sao còn chưa biết được.

Con đại bàng đầu đàn quan sát Hoàng Mộc, ánh mắt thâm trầm của nó như đang suy nghĩ điều gì.

Tiếng kêu cất lên, những con đại bàng khác trên cành cây nghe theo mệnh lệnh của nó bay đến bao vây lấy Hoàng Mộc, chúng không tấn công mà chỉ vây thành vòng tròn xung quanh cậu.

-Vậy là nó đã nhận ra dải lụa xanh của ta. Hoàng Mộc thầm nghĩ

Đại bàng đầu đàn đã mở ra linh trí, trông thấy dải lụa xanh của Hoàng Mộc liền phán đoán ra ngay hung thủ đằng sau mọi việc. Bản thân nó đang phân vân chưa biết xử lý thế nào, vừa nãy Hoàng Mộc đã cứu nó một mạng, cứu cả bầy đại bàng một mạng nhưng đây lại là chủ mưu sát hại đại bàng con.

Đối mặt với vòng vây của đại bàng, Hoàng Mộc không hề tỏ ra lo sợ, hắn đã tính trước, muốn lấy được quặng chắc chắn phải dùng năng lực, một khi triển khai năng lực vậy đại bàng sẽ nhận ra. Vì thế hắn mới lưu lại mạng sống cho hơn mười con đại bang con, buổi đêm không ngại khó khăn đi tìm thức ăn cho chúng, thấm chí còn dùng uất hương đan cho mỗi tên một viên.

Mấy phút trôi qua, Lôi Viêm và Minh Nguyệt đã tới, ở đằng xa thấy sự việc liền hiểu rõ vấn đề, hai người thả lũ đại bàng con ra, tiếng kêu non nớt cất lên, chúng chạy về với bầy.

Không chỉ con đầu đàn, mà bao gồm cả mười mấy con khác đang bao vây lấy Hoàng Mộc, tất cả đều hướng về nơi phát ra tiếng kêu . Đập vào mắt chúng là những con đại bàng non béo tốt, hoàn hảo đầy đủ số lượng.

Bầy đại bàng liền dời bỏ vị trí bay đến hội tụ với con mình, đại bàng đầu đàn cũng không ngoại lệ, chúng không còn quan tâm đến nhóm người Hoàng Mộc.

Năm người thấy vậy nhặt quặng đầy năm gùi tre, số còn lại để nguyên không lấy thêm, hai thanh sắc màu bạch kim của phi vân điểu đầu đàn cũng bị thu lấy.

Hoàng Mộc cầm hai thanh sắc lên, cảm thấy chúng sắc bén, cứng cáp, bền vững hơn xa cặp song đao trước đây, hắn cưới mỉm nói:

-Dùng làm vũ khí quả là phù hợp, từ giờ gọi chúng là song đao Phi Vân đi.

Đổng Kiếm ở bên lên tiếng:

-Haha, tên hay đó

-Hi, mình cầm tạm, khi nào về thôn thì tính sau.

Hắn đi tới xác những con phi vân điểu màu bạc, dùng cặp song đao cắt đứt các thanh sắc khác, đao Phi Vân lướt qua, nơi tiếp nối giữa thanh sắc và sống cánh dễ dàng bị cắt đứt, tổng cộng thu được 16 thanh sắc màu bạc, tất cả được Hoàng Mộc gói gém mang theo, riêng cặp song đao Phi Vân, Hoàng Mộc dùng vải phủ kín.

Bầy đại bàng tất bật bay ra, bay vào tha những cành cây về làm tổ, có vẻ chúng muốn chuyển địa bàn sang bên này. Nơi cây đại thụ mọc lên, cả nhóm đã kiểm tra, dưới gốc cây quả nhiên có linh mạch, chả trách đại bàng chuyển sang đây cư ngụ.

Đại bàng làm việc của chúng không quan tâm đến nhóm Hoàng Mộc, năm người cũng vậy thu gom đủ quặng liền rời đi.

Mỗi gùi tre chưa đựng khoảng 300kg quặng, cân nặng khiến chặng đường về thôn chậm hơn bình thường. Bốn ngày sau, nhóm người đã về trước cửa hang dẫn vào thôn, đang định đi vào thì từ trong hang chui ra mấy người, tất cả đều là thành viên của Tam Sơn bang.

Năm người đi ra, Tiêu Thống đi sau cùng, hắn bước đến, cười nói:

- Xin chào các bạn trẻ trở về, thật không ngờ các ngươi có thể tìm được nhiều quặng như vậy, còn diệt sát được nhiều phi vân điểu màu bạc, thật sự tạo cho ta bất ngờ lớn a.

Hoàng Mộc trả lời:

-May mắn thôi Tiêu thống lĩnh, khi chúng tôi đến chỗ có quặng thì gặp tộc đại bàng đang giao chiến với phi vân điểu, trận chiến khốc liệt khiến phi vân điểu bỏ địa bàn chạy đi, số quặng cùng với những thanh sắc này có được hoàn toàn là nhờ vào bầy đại bàng mang lại.

-Thật có chuyện may mắn vậy sao, mà thôi may mắn cũng là một loại thực lực.

Hoàng Mộc quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên nét mặt Tiêu Thống, hắn cảm thấy trên nét mặt đó có thoáng qua một tia khinh thường, hắn thầm nghĩ:

-Tiểu Thống này hẳn đã cho người theo dõi, bởi vậy mới có thể xuất hiện đúng lúc ở chỗ này, vẻ tươi cười ban đầu của hắn chính là vì hắn nghĩ rằng những thanh sắc này do chính tay bọn ta lấy được, sau khi biết rõ sự thật trên nét mặt liền hiện ra một thoáng khinh thường, những điều này chứng minh người của hắn chỉ thăm dò xung quanh đây, không hề theo dõi cả quá trình tìm kiếm quặng.

Những suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Hoàng Mộc vẻ ngoài thản nhiên hướng Tiêu Thống nói:

-Tiêu Thống lĩnh, số quặng này ngài xem có đúng là loại cần tìm không

-Chắc chắn rồi, chính là chúng, nhìn số lượng này ta đoán tổng cộng phải trên một tấn.

-Không sai, bây giờ theo như thỏa thuận ban đầu, tôi giao cho ngài 50kg quặng, ngài rèn cho chúng tôi mỗi người một thanh vũ khí, đồng thời nói bí quyết tăng cường sức mạnh thể chất cho chúng tôi biết.

Vẻ mặt Tiêu Thống bỗng thay đổi.

-Haha thật là một đứa bé cả tin, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói bí quyết cho ngươi biết sao, đúng là các ngươi rất may mắn khi tìm được quặng nhưng vận khí chỉ đến đây thôi.

Tiểu Thống khoái chí cười to, vẻ mặt bộc lộ toàn bộ sự nham hiểm, hắn hô to:

-Tất cả ra đi.

Từ hang động chui ra hàng chục người, tổng cộng cả thảy có đến 80 tên, tất cả đều là thành viên của Tam Sơn Bang, trên tay mỗi người cầm theo đao, kiếm.

Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn xuống rồi nói:

-Nể tình các người tìm được quặng, ta cho năm người các ngươi hai sự lựa chọn, một là sử dụng thuốc phiện rồi đầu nhập vào bang của ta, hai là để lại tất cả quặng cùng đồ đạc, mỗi người chặt đi một cánh tay, sau đó có thể rời đi.

Đổng Kiếm nghe vậy liền đáp trả:

-Chúng ta hoàn toàn tuân thủ thỏa thuận đã đề ra, tại sao ngươi đối xử với chúng ta như vậy

Tiêu Thống trả lời:

-Haha, cậu trai trẻ này, thật là trong sáng a, thời đại bây giờ chỉ có thể đạp lên nhau mà sống, còn tồn tại hai chữ nhân nghĩa sao.

Hoàng Mộc bình thản nói:

Tiêu Thống à, ngươi hoàn toàn sai rồi, chỉ có bản thân ngươi nghĩ vậy thôi, còn bà con trong làng đối xử với nhau rất tốt, thời đại bây giờ nhân loại bị chà đạp, số lượng thưa thớt chúng ta càng nên chở che, đùm bọc lẫn nhau, nếu ai cũng như ngươi vậy nhân loại còn có thể tồn tại sao.

Vừa nói hết câu, không đợi Tiêu Thống trả lời cả năm người nhảy cao tận 4m, vọt qua đầu mấy chục người, lao đến cửa hang, những thành viên Tam Sơn bang ở gần đó bị đá ngã, tốc độ nhanh thoăn thoắt, thoáng cái cả đã chắn trước cửa hang, còn 80 thành viên của Tam sơn bang thì ở phía ngoài.

-Oh thật là thú vị a, các ngươi nghĩ chui về làng thì sẽ thoát nạn sao, thật buồn cười, cái làng hèn nhát này thì giúp được gì cho các ngươi, có cho ăn gan hùm chúng cũng không dám xen vào chuyện của bọn ta, haha.

Hoàng Mộc hít sâu một chút rồi thở dài như vừa vứt đi cái gì đó không cần thiết, lấy một giọng điệu chậm rãi nói:

-Tiêu Thống ta cho ngươi hai lựa chọn, một là buông bỏ vũ khí, tự trói bản thân đi vào làng chịu tội trước bà con, hai là ở lại đây và bị phi vân điểu giết chết.

-Phi vân điểu, ngươi đang nói chuyện hàm hồ sao. Tiêu Thống nhăn mặt hỏi lại

Hoàng Mộc trả lời:

-Ta đã phát hiện ra việc ngươi dùng cỏ hôi để át đi mùi mà Phi Vân điểu đánh dấu trên quặng, trước khi đến đây ta đã lấy vài viên quặng ra khỏi gùi tre, đặt ở trên kia, rất nhanh thôi, bầy phi vân điểu sẽ đến, thứ này đối với chúng có hấp dẫn chí mạng.

Hoàng Mộc vừa nói xong, từ trên bầu trời vọng xuống tiếng kêu của loài điểu, có thể nhìn thấy ở phía xa bóng dáng một con chim lớn màu vàng, theo sau nó là ba con màu bạc.