Giang Hoài rất không hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Ai mà ngờ mấy ngày trước còn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, chỉ trong vài ngày, sự trải nghiệm của cậu lập tức trở nên kém vô cùng.
Bây giờ mỗi ngày mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là con búp bê trên giường, mà là khuôn mặt của Lục Vô Túy.
Cũng mất quyền tự do sử dụng giường.
Thỏa thuận ban đầu không bao gồm những điều khoản này, nhưng sau nỗ lực của mình, Lục Vô Túy đã thành công thêm "hướng dẫn sử dụng giường" vào thỏa thuận.
Nguyên nhân là do cậu ăn trên giường.
Giang Hoài cảm thấy giường là nơi êm ái và thoải mái nhất trên đời, còn mua một chiếc bàn để trên giường có thể làm nhiều việc khác nhau.
Lục Vô Túy hiếm khi ở nhà vào ban ngày.
Giang Hoài buổi chiều không có lớp, nhìn thấy giường ngủ gọn gàng ngăn nắp của Lục Vô Túy, vẫn đặt bàn giường của mình lên trên.
Kể từ khi Lục Vô Túy để cậu chuyển đến, cậu khẳng định không cần ủy khuất chính mình.
Giang Hoài thong thả ung dung mà nấu mì gói.
Sau khi ăn mì gói, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái trên chiếc giường này - chiếc giường quá phẳng, vì vậy đã gấp chăn bông lại và dùng nó làm điểm tựa lưng.
Vẫn không thoải mái.
Quả nhiên, lồng vàng và lồng bạc không bao giờ tốt bằng chiếc cũi của chính mình.
Giang Hoài thở dài.
Sau khi thở dài, cậu suy nghĩ, lấy con búp bê trong hành lý ra, đặt lên đầu giường, chuyển chăn bông sang một bên, thay vào đó là một cái tựa lưng chân chính.
Bây giờ thoải mái.
Tuy nhiên, cậu rất thoải mái, chờ Lục Vô Túy đi làm về, nhìn thấy cảnh này, huyết áp của hắn tăng vọt.
Khi đó, Giang Hoài đã ngủ say rồi, co ro ở bên trong một đống thú bông, cổ gần như rụt lại, lộ ra khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ.
Trông như một thiên thần.
Tiền đề là bỏ qua cái giường đã bị cậu làm bừa bãi.
Lục Vô Túy tiến lên, trực tiếp bế Giang Hoài lên, trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trong phòng có mùi gì?"
“Tôi hỏi, trong phòng có mùi gì.” Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi lặp lại một lần nữa.
Giang Hoài sau đó mới có phản ứng, suy nghĩ xong liền nói: "Mì ăn liền."
Lục Vô Túy không thể tin được,“Cậu ở trong phòng ngủ ăn mì gói?”
Hơn nữa theo quản gia nói, buổi trưa đầu bếp làm bữa cơm Nhật Bản rất phong phú, dưới tình huống như vậy, Giang Hoài chẳng những không chịu xuống ăn cơm, còn ở trong phòng ăn mì gói?
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.
Giang Hoài cuối cùng cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, từ dưới lên nhìn hắn, từ góc độ của Lục Vô Túy có thể thấy rõ đôi mắt to của cậu nhấp nháy.
Liên tục chớp chớp, vô tội cực kỳ.
"Giang Hoài," Lục Vô Túy tạm dừng một chút, "Tuần này, không, tháng này, nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc đi ra ban công."
Giang Hoài: Đột ngột nghe tin dữ.
*
Trước sự năn nỉ của Giang Hoài, Lục Vô Túy “Đại phát từ bi” và miễn cưỡng buông tha.
Tuy nhiên, một vài điều khoản nữa đã được thêm vào thỏa thuận mà hai người đã ký trước đó.
Lục Vô Túy nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải, " Không được để thú bông ở trên giường, không được ăn đồ ăn vặt ở trên giường, càng không được ở trên giường vẽ tranh.”
Giang Hoài thập phần thương tâm.
Trên thực tế, ngoại trừ cái thứ nhất xen lẫn tâm tư gì đó của Vô Túy, những cái còn lại đều bình thường.
Ăn vặt có thể làm bẩn giường, vẽ tranh ở trên giường càng có thể dẫn đến nhiều bi kịch.
Chỉ là Giang Hoài từ trước đến nay đều là như vậy, không thể thay đổi.
Khi cậu còn nhỏ, Giang phu nhân đã sửa nhiều lần, sau khi thấy rằng việc sửa không đạt được kết quả, bà đã từ bỏ và để cậu tiếp tục đến tuổi trưởng thành.
Hiện tại tốt rồi, cậu thoát khỏi một Giang phu nhân, lại nghênh đón một Lục Vô Túy
Giang Hoài thường xuyên đến hỏi Lục Vô Túy khi nào mình có thể dọn ra khỏi phòng của hắn.
Câu trả lời thường là: Ồ, cậu gấp cái gì mà gấp.
Giang Hoài:…
Khi còn nhỏ lúc Giang phu nhân sửa những hành vi này cho cậu, cậu vẫn có thể trốn trong tủ quần áo, nhưng bây giờ nếu muốn tránh mặt Lục Vô Túy, sẽ luôn bị Lục Vô Túy phát hiện.
Lần trước trốn trong tủ quần áo của Lục Vô Túy, sau khi tủ quần áo bị đẩy ra, hai người nhìn nhau một lúc.
Ngay sau đó, Lục Vô Túy khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Đi ra."
Giang Hoài giống như một con mèo, bị xách cổ đi ra ngoài.
…… Không cào Lục Vô Túy hai cái là do tính tình cậu tốt.
Tóm lại không hề có tôn nghiêm.
Có lẽ là do cậu quá chống cự, sau khi phát hiện cậu trốn trong tủ, Lục Vô Túy thế nhưng đại phát từ bi nói với cậu: "Tôi chấp thuận cho cậu đặt một con thú bông trên giường, không được náo loạn.”
Giang Hoài: “……”
Lục Vô Túy ho một tiếng: "Hai là, tôi đã đến điểm mấu chốt của mình rồi."
Giang Hoài mím môi.Lục Vô Túy đột nhiên duỗi ra ngón tay, dùng đầu ngón tay nâng lên khóe miệng Giang Hoài, trong mắt Giang Hoài mờ mịt, mặt vô biểu tình nói: "Ba con."
Giang Hoài: “……”
Lúc này, ý tưởng mua nhà của cậu lại nảy ra.
Nhưng cậu vẫn còn nợ Vô Túy tiền.
Trước đó, cậu phải nhanh chóng trả lại tiền cho Lục Vô Tú.
Giang Hoài về mặt giao tiếp là một mớ hỗn độn, vì vậy cậu chỉ có thể nhờ Chu Tiểu Ngải giúp tìm một số công việc vẽ tranh.
Chu Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, "Cậu đi học lâu như vậy, có rất nhiều người tìm tới cậu vẽ tranh, nhưng mà cậu đều từ chối. Sao bây giờ mới nghĩ tới việc tiếp nhận vẽ?"
Giang Hoài rất nghiêm túc giải thích cho y.
Chu Tiểu Ngải phẫn nộ nói: "Chồng cậu thật quá đáng! Hai người đều đã kết hôn mà anh ta còn tính toán tiền bạc!"
Hiện giờ hảo cảm của Chu Tiểu Ngải đối với Lục Vô Túy xem như rớt xuống đáy.
Chu Tiểu Ngải nói: "“Không được, cậu ở Lục gia đã quá khổ sở rồi. Cậu căn bản không có quyền lên tiếng sao, cậu có thể chịu được."
Giang Hoài nói: “Tớ làm ngã bình hoa của anh ấy, xác thật nên trả tiền……”
“Cái này không phải tính như vậy!” Chu Tiểu Ngải hận không thể gõ gõ đầu cậu, “Hai người là phu phu hợp pháp, bạn lữ được pháp luật thừa nhận cậu hiểu hay không? Theo lý thuyết tài sản của anh ta cũng có một nữa là của cậu, căn bản hai người là một, hắn như thế nào có thể so đo vì một cái bình hoa?”
"Đúng vậy," Chu Tiểu Ngải chỉ ra điểm mấu chốt, "Tuy là kết hôn, nhưng không ai quy định liên hôn thì không được ly hôn."
Giang Hoài suy nghĩ một chút, "Tớ sẽ bị người nhà gả cho người khác."
“Cậu ngốc hả, sao không chạy,” Chu Tiểu Ngải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Cậu là người trưởng thành rồi, nếu thật sự muốn chạy, đi nơi nào mà không được? Đừng bị bọn họ tìm được là được.”
Hơn nữa, giá nhà ở các thành phố khác rẻ hơn nơi của họ rất nhiều.
Nguyên bản Giang Hoài trong lòng chỉ là có cái hình thức ban đầu.
Bây giờ sau khi Chu Tiểu Ngải nói như vậy, suy nghĩ của cậu từ từ hình thành một ý tưởng rõ ràng.
*
Lục Vô Túy thấy rằng Giang Hoài gần đây rõ ràng là rất bận.
Hai người ngủ cùng một phòng ngủ, nhưng khi làm việc lại tách ra, thường thì sau khi Lục Vô Túy làm việc xong trong phòng làm việc, trở về là có thể thấy Giang Hoài cuộn mình thành củ cải trên giường.
Gần đây, khi đi làm về, Giang Hoài thường xuyên không có mặt.
Đã gần nửa đêm, Giang Hoài mới chậm rãi mở cửa, từ bên kia đi lên giường.
Lục Vô Túy không lo lắng Giang Hoài sẽ không ngủ trên giường của mình, bởi vì phòng ngủ phụ của Lục gia đã được hắn phân phó quản gia dẹp hết nệm.
Mỗi cái giường đều trực tiếp lộ ra ván giường bên trong, hoàn toàn không có cách nào ngủ được.
Lục Vô Túy cũng không muốn ép Giang Hoài như thế này.
Bệnh tình của Lục lão phu nhân lại thêm nặng, khi hắn đến nhà chính Lục gia, lão phu nhân ngàn dặn vạn dò, bà luôn cảm thấy hắn đối xử tệ bạc với Giang Hoài.
Vì làm bà yên tâm, Lục Vô Túy đã thêm điều khoản ngủ chung một phòng ngủ trong thỏa thuận.
Trong mắt hắn , đây hoàn toàn không phải là vấn đề lớn.
Nhưng nhìn phản ứng của Giang Hoài, có vẻ như không thích nó cho lắm.
Hắn cũng đang nghĩ chờ thêm hai ngày bệnh tình Lục lão phu nhân chuyển biến tốt sẽ để Giang Hoài chuyển về.
Mà Giang Hoài không biết gì về nó.
*
Thời gian chớp mắt lại đi qua nửa tháng.
Sức khỏe Lục lão phu nhân tốt lên không ít, sau thời gian bệnh nặng một hồi, tương đối hy vọng có một trường hợp náo nhiệt để bà bớt bệnh.
Trùng hợp lại ngay đại thọ 80 của bà, Lục gia quyết định dứt khoát trước tiên chuẩn bị tiệc thọ yến cho bà.
Nên có rất nhiều người đi vào ngày hôm đó.
Cái uy của nhà họ Lục không phải chỉ nói suông.
Mấy năm trước, không ít người cảm thấy Lục gia dường như sắp thất thủ, ngang trời bỗng xuất hiện một Lục Vô Túy, kéo cỗ xe to lớn Lục gia trở lại chiến trường.
Chỉ trong vòng hai năm, Lục Vô Túy không chỉ đem toàn bộ cơ nghiệp của Lục gia khởi tử hồi sinh, mà còn làm cho Lục gia ngày càng lớn mạnh.
Hơn nữa với nền tảng hàng thế kỷ của Lục gia, vị thế của họ trong ngành về cơ bản là không thể lay chuyển.
Rất nhiều người muốn nịnh bợ Lục gia và Lục Vô Túy, tiệc mừng thọ Lục lão phu nhân nhất định sẽ đến.
Cố gắng hết sức để nhận được thiệp mời.
Vốn dĩ loại chuyện này không có liên quan gì đến một mao tiền của Giang Hoài, nhà họ Giang cũng không cho cậu lộ mặt.
Nhưng giờ đây, cậu là bạn đời của Lục Vô Túy, trời xui đất khiến trở thành một nhân vật quan trọng và rất được mong đợi.
Giang Hoài mơ hồ cảm thấy bữa tiệc này có vẻ quen thuộc.
Bất quá cậu cũng gặp qua không ít trường hợp yến tiệc đều giống nhau nên cậu không để ở trong lòng.
Vào ngày yến tiệc, Lục Vô Túy còn đang làm việc, nên chỉ thị cho tài xế Lục gia trực tiếp đưa Giang Hoài tới hiện trường.
Lục gia không phải Giang gia.
Trên đường đi yến tiệc, bao gồm sau khi đến yến tiệc, Giang Hoài đã được dàn xếp tốt rồi, trực tiếp đưa đến bên cạnh lão phu nhân.
Lão phu nhân cần nghỉ ngơi, nên không có nhiều người xung quanh.
Sau khi Giang Hoài đến, bà nhìn thấy Giang Hoài và nở một nụ cười chân thành trên mặt.
Lão phu nhân hỏi cậu rất nhiều về tình hình gần đây.
Khi biết được Giang Hoài và Lục Vô Túy đang ngủ cùng nhau, nụ cười của bà càng trở nên thật hơn, nói với cậu: "Cháu ngoan, cứ ngoan ngoãn đi, nhưng nếu Vô Túy làm con không vui, con có thể đánh nó, bà bảo vệ con. "
Giang Hoài nửa hiểu nửa không hiểu.
Chủ yếu, cậu nghĩ rằng đánh ai đó là một hành vi xấu, vì vậy cậu sẽ không đi đánh nhau với họ. Nhưng Lục lão phu nhân đã đối xử thân thiết như vậy, điều này khiến cậu xấu hổ khi tranh luận.
Nếu Lục Vô Túy biết được ý tưởng của cậu, nhất định sẽ rất tức giận.
Nguyên lai Giang Hoài cũng biết tranh luận là không tốt.
Ánh mắt Lục lão phu nhân lưu lại trên bụng Giang Hoài trong chốc lát, thở dài nói: “Bà nội hy vọng có thể nhìn thấy trong bụng con có một đứa nhỏ”
Giang Hoài sờ sờ bụng của mình, đang muốn làm sáng tỏ điều gì đó.
Có tiếng gõ cửa phía sau họ vang lên.
Được sự đồng ý của Lục lão phu nhân, lập tức có rất nhiều người đến, tất cả đều là những người được mời trong bữa tiệc.
Giang Hoài từ từ co người lại, co rụt lại, đi ra khỏi phòng Lục lão phu nhân.
*
Giang Hoài đối với nhà cũ Lục gia không quen lắm, có chút mờ mịt khi đứng ở cửa phòng của lão phu nhân.
Nhiều người không biết thân phận của cậu, đều sẽ nhìn đi nhìn lại.
Ngay sau đó, lại cùng người bạn đồng hành bên cạnh thảo luận một phen.
Giang Hoài không quen bị nhìn như thế này, sau khi nhìn xung quanh, cậu đơn giản đi xuống hành lang, hy vọng có thể tránh được những tầm mắt đó.
Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, nên đi ra hoa viên phía sau không ai đến.
Trong bữa tiệc linh đình, mọi nơi trong Lục gia đều mở cửa đón khách. Tuy nhiên, các khách mời được mời tham dự tiệc có tố chất cao và sẽ không đi lung tung.
Hậu hoa viên có ít người hơn.
Giang Hoài nghe thấy có người ở đây gọi điện thoại.
"Mẹ, con đã nói rồi, con không muốn liên hôn.”
"Đừng ép con nữa được không? Một hai phải làm mọi chuyện mất kiểm soát sao? Con đã vì Đào gia thỏa hiệp nhiều như vậy rồi……”
Giang Hoài phản ứng một lúc, mới nghe ra người này hóa ra là Đào Ra Nam.
Cậu xoay người muốn chạy.
Tuy nhiên, đúng lúc này Đào Ra Nam cúp máy và quay lại thì thấy cậu.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Đào Ra Nam nhíu mày, sau đó nói: "... sao lại là cậu?"