Em Biết Thầy Yêu Em Nhất

Chương 1: Bạn trai của ba



Tiếng bút rột rẹt trên trang vở, cùng với tiếng loạt xoạt lật những trang sách, nghe thật êm tai.

Ánh mắt Đường Sâm lấp lánh, say mê nhìn Sở Nhuệ đang đứng lớp mà không hề chớp lấy một cái.

Gương mặt cậu non nớt như đứa trẻ, biểu hiện khao khát tựa miếng bọt biển đang điên cuồng hút cạn nước, vừa tha thiết lại nóng rực.

Sở Nhuệ khẽ dựa vào bục giảng, anh mặc chiếc áo khoác sẫm màu bên ngoài và sơ mi bên trong, tay áo được xắn lên khuỷu, 3 chiếc nút trên ngực lỏng lẽo không được cài, lộ ra hai đòn xương quai xanh như ẩn như hiện, nổi bật làn da mịn màng thanh khiết, toàn thân tỏa ra cảm giác vừa cấm vừa dục. Cravat nới buông thả ở cổ, vạt áo thì hơi nhét vào lưng quần, trông ngang ngạnh lại tùy hứng. Ngọn tóc phủ qua tai được ánh đèn sáng chóa chiếu rọi càng tôn thêm vẻ mềm mượt, từng làn tóc rối hơi xõa xuống trước trán, che đi một phần đôi mắt sáng như sao, Sở Nhuệ dùng ngón tay khẽ vén mái tóc hơi rối lên đỉnh đầu, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn vuốt vuốt thật lâu.

Từng hành vi cử chỉ của anh đều toát ra sự chững chạc gợi cảm, làm cho trái tim Đường Sâm mê muội đến đắm chìm.

Trước khi gặp Sở Nhuệ, cậu đã nhận ra bản thân không có hứng thú với con gái, nguyên nhân lớn nhất là vì người phụ nữ trang điểm lộng lẫy kia từng đi cùng với mẹ mình. Đến khi gặp Sở Nhuệ, hầu như lần đầu cậu xác nhận sự thật rằng mình không yêu phụ nữ mà chỉ yêu đàn ông, cậu không hoảng sợ cũng chẳng thấp thỏm lo âu, cậu chỉ cảm thấy nếu như có thể nắm giữ người đàn ông với vẻ ngoài ưu tú xuất sắc, và bên trong khiến người ta điêu đứng như Sở Nhuệ, thì tuyệt đối là chuyện vạn phần đáng hãnh diện.

Lấy danh nghĩa thầy trò, cậu từng bước tiếp cận Sở Nhuệ, về phía Sở Nhuệ vốn là con người ấm áp, anh mỉm cười đáp lại cậu tràn đầy thiện ý.

Đường Sâm không thỏa mãn chút nào, cậu càng muốn thắt chặt mối quan hệ giữa hai thầy trò sâu sắc hơn.

Tương lai còn dài, có lẽ không cần phải vội.

***

“Thầy ạ, thầy có đối tượng yêu thích không?” Lúc nghỉ trưa, như thường lệ Đường Sâm chết dí trong phòng làm việc của Sở Nhuệ.

Với đôi mắt to tròn phân rõ trắng đen nhìn chằm chằm vào Sở Nhuệ, Đường Sâm cảm giác mình cũng rất đẹp trai, có thể Sở Nhuệ là Apollo giữa đời thực, nhưng so với cậu thanh niên trẻ khỏe đầy sức sống như mình ắt hẳn không hoàn hảo bằng rồi.

Sở Nhuệ ngẩng đầu, một tia sáng khó tả lóe lên trong mắt, vừa nghi hoặc lại mang vẻ kinh ngạc.

“Tại sao hỏi như vậy?” Đôi môi mỏng hồng hào phát ra giọng điệu trầm ấm một cách hờ hững, giọng quá hay quá hay, mỗi một chữ được nhả ra đều khiến con tim Đường Sâm rung động dữ dội.

“Bởi vì gần đây thầy càng ngày càng đẹp trai ạ.” Đường Sâm dùng tầm mắt của mình miêu tả đường viền đôi gò má đẹp đến động lòng người của Sở Nhuệ.

Khóe môi Sở Nhuệ hơi động đậy, lông mi khép lại che đi toàn bộ nét đa tình ẩn giấu trong con ngươi.

Đường Sâm mấp máy môi, cậu đã từng vô số lần mơ thấy mình được hôn lên cặp môi tuyệt mỹ kia, mềm mại và ấm nóng, cho đến khi tỉnh lại chỉ còn cảm giác trống vắng hụt hẫng.

Một hồi chuông điện thoại di động của Sở Nhuệ vang lên, Đường Sâm thôi không lưu luyến nhìn ngắm Sở Nhuệ nữa, cậu đảo mắt qua màn hình, thoáng nhìn thấy hai chữ “Đường Bân” đang sáng lên.

Điện thoại từ ba?

“Alô.” Sở Nhuệ đứng dậy, giọng nói tự nhiên rất dịu dàng.

Dịu dàng như đôi bàn tay mềm sạch của anh vậy, ấm áp dễ chịu, nhưng lúc này lại bóp nghẽn cổ họng Đường Sâm, cậu cảm nhận cơn đau bủa vây từ trong tim.

“Tôi biết rồi… Ừ, chiều nay không dạy… được… còn anh…”

Một tay Sở Nhuệ đút túi quần, anh đứng cạnh phía cửa sổ, đôi chân dài miên man, bóng lưng như người mẫu, Đường Sâm nhìn cơ thể này chỉ muốn nép sát vào.

“Ừ, cúp máy đây, lát gặp.”

Tắt điện thoại, Sở Nhuệ cố ý liếc sang Đường Sâm, cứ như muốn đoán ra điều gì từ biểu tình trên mặt cậu.

“Em về lớp đây.”

Đầu bên kia điện thoại là ba? Sao thầy lại dịu dàng đến thế?

Trực giác của loài người báo cho cậu biết có một loại tin tức sấm nổ sắp tới sẽ làm đảo lộn cuộc đời cậu.

Bởi vì tình yêu đắm đuối dành cho Sở Nhuệ, không ít lần trước mặt Đường Bân cậu đã vô tình ca ngợi sự ưu tú của thầy lên mây, ban đầu Đường Bân vốn không để tâm, nhưng sau vài lần tiếp xúc, dần dần cái tên Sở Nhuệ thâm nhập càng sâu vào cuộc sống của Đường Bân, lúc này đây Đường Sâm sực nhớ, ánh mắt của ba mình thỉnh thoảng lại lấp lánh niềm hạnh phúc vô hạn khi nghe nhắc đến Sở Nhuệ.

***

Đường Sâm bước đi tha thẩn trong sân trường, tâm lý càng lúc càng nôn nao, có những việc khi rà soát lại từ đầu mối, sẽ nảy sinh những điều không tưởng được suy diễn ra, đáp án cuối cùng chỉ có thể là đáp án không mong muốn nhất kia.

Bỏ hẳn tiết học, ngay cả cặp sách cũng không lấy, Đường Sâm chạy một mạch thẳng về nhà, cậu muốn xác nhận rốt cục sự dịu dàng quá mức của thầy có liên quan đến ba mình hay không, chắc chỉ là xã giao thông thường, hoặc đơn giản người kia trùng tên trùng họ thôi.

Thế nhưng khi về đến nhà, cậu trông thấy một đôi giày lạ dư ra ngoài cửa, cả người cậu bỗng cứng đờ không thể nhúc nhích.

Có âm thanh kỳ quái văng vẳng bên tai, khiến tay chân Đường Sâm trở nên lạnh ngắt.

Cậu bước đến cửa phòng ngủ của Đường Bân, qua khe hở, cậu trông thấy người đàn ông vốn luôn khiến cậu điên đảo thần hồn kia, đang làm những động tác mà ngay cả trong mơ cậu cũng chưa dám tưởng tượng đến.

Những cơ bắp rắn rỏi cuồn cuộn trên lưng Sở Nhuệ, còn thấy cả hai vệt lõm vào rõ rệt ở phần hông, cơ mông co rút thật nhanh, cộng với phần hông va đập ở cường độ lớn, dù đơn thuần hồ đồ như Đường Sâm cũng biết bọn họ đang làm gì vào khoảnh khắc này.

“A… a… Anh yêu em… A… A Nhuệ… A Nhuệ… Chỗ đó… A… Yêu em lắm…”

*Mình đoán rằng cha của Đường Sâm phải lớn tuổi rồi nên xưng ‘anh’, Đường Sâm 18 tuổi thì ít nhất cha Đường Sâm cũng 38, còn Sở Nhuệ thì chắc chưa đến.

Chưa bao giờ Đường Sâm thấy mặt phóng đãng này của Đường Bân, cậu vẫn luôn cho rằng một nhà văn như Đường Bân vốn phải luôn lạnh lùng âm trầm từ nhỏ, vì thế mẹ mới không chịu nổi cô đơn mà bỏ chồng bỏ con, cũng do tính tình bạc bẽo, dù bề ngoài đẹp đẽ nhưng ba vẫn độc thân đến bây giờ.

Lúc này nằm phía dưới Sở Nhuệ, Đường Bân xa lạ đến đáng sợ, gương mặt vô cảm giờ đây đỏ bừng, mê đắm trong nhục dục, không còn là tảng băng lạnh lẽo ngày trước nữa, mà đã hóa thân thành ngọn lửa bùng cháy.

Nỗi khiếp sợ qua đi, tiếp đến là nỗi đau như dời núi lấp biển đổ ập xuống toàn thân Đường Sâm.

Thầy…

Hai năm yêu thầm Sở Nhuệ, hiện tại tận mắt chứng kiến thầy làm tình với ba mình.

Chẳng lẽ ba không thích phụ nữ? Vì sao lại không biết xấu hổ dạng háng nằm dưới thân thầy như thế, vì sao dám cướp đoạt giáo viên của mình đi?

Đường Sâm xoay người lao ra khỏi nhà, cậu sợ nếu tiếp tục ở lại cậu sẽ phát điên mất, phát điên đến mức có thể giết chết ba ruột mình.

Nỗi ân hận bỗng chốc lan tràn khắp lồng ngực cậu giống như cỏ dại sinh trưởng, nếu sớm biết thầy có thể tiếp thu đàn ông, lẽ ra mình nên bày tỏ thẳng thừng với thầy, để mọi chuyện đến nước này, đau đớn hối hận không kịp nữa.

Khi mặt trăng nhô cao, Đường Sâm vừa lạnh vừa đói, cậu xót xa nhận ra rằng ngoài về nhà mình cũng chả còn nơi nào để đi.

Về đến nhà thì Sở Nhuệ đã không còn, Đường Bân thì tự nhốt mình trong phòng làm việc như mọi hôm, Đường Sâm trải qua cú shock đầu đời nghiệt ngã đến thế, vậy mà chẳng ai đoái hoài, không người nào thấu hiểu.

Khó khăn trôi qua một đêm, trong giấc mơ cậu vẫn là hình ảnh hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau ở phòng Đường Bân.

Đó là những hình ảnh hồi chiều cậu chứng kiến, ngay cả động tác tay chân cũng chính xác từng tí, song người nằm bên dưới không phải Đường Bân, mà đổi thành Đường Sâm, cậu mơ thấy mình dạng rộng hai chân y hệt Đường Bân, dùng vị trí không thể tưởng tượng được mà tiếp nhận Sở Nhuệ, cậu không kiềm chế nổi tiếng rít chói tai, cảm giác thỏa mãn chân thật đã dâng tràn đến vô cực.

“Thầy… thầy ơi…”

Dáng vẻ Sở Nhuệ cực kỳ rõ ràng, giống như mọi ngày, sóng mắt anh chuyển động, vừa phong lưu lại đa tình, khóe miệng nhếch rất nhẹ, lộ ra nụ cười tuy nhợt nhạt nhưng quá đỗi mê người, anh khẽ thốt lên hai tiếng “Đường Sâm”, cũng là cái tên anh thường hay gọi cậu trong lớp, nhưng cảm giác vô cùng khác biệt, lần này tràn ngập tình ý miên man.

Trong lúc ấy Đường Sâm bị một làn sóng khoái cảm kích thích cực mạnh, khiến cậu đột ngột mở mắt, thở hồng hộc xuất thần nằm trên giường.

Bên dưới hạ bộ rỉ ra chất lỏng nhơn nhớt ẩm ướt, khiến Đường Sâm vừa thẹn vừa khó chịu.

Cậu thèm muốn thầy mình đến phát điên.

Đường Sâm cố nén nỗi đau đớn và cuồng dại trong trái tim, như mọi ngày, cậu vẫn thân cận Sở Nhuệ như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là càng lúc càng phát hiện nhiều điều khác lạ.

Sở Nhuệ tỏa ra thần thái rất khác.

Trước đây anh gợi cảm bất kham, xung quanh luôn có hormone quyến rũ thiên hạ, khiến con mồi tự chủ động quỳ rạp dưới chân anh.

Thì giờ đây khóe mắt anh ánh lên sự dịu dàng pha lẫn chút hờ hững đắc ý, mỗi một hành động đều mang hơi hướng ấm áp.

Không được như thế, thầy phải là của em!

Ban ngày Đường Sâm đã tuyệt vọng, mộng cảnh đêm về lại càng điên đảo, cậu mơ cả đêm đều quay cuồng với Sở Nhuệ, thậm chí còn giết chết ba ruột trong mơ, chết không nhắm mắt ở tư thế đang nhìn kỹ cậu và Sở Nhuệ làm tình, loại khoái cảm vô đạo đức và cấm kỵ ấy khiến cậu lên đỉnh nhiều lần đến mức bừng tỉnh.

Trở về trạng thái bình thường sau khi bị cảm xúc mãnh liệt ấy đốt cháy, toàn thân cậu như rơi vào căn hầm tối tăm, ánh mắt thâm sâu đến mờ mịt.

Lúc ở nhà, Đường Sâm với thần kinh nhạy cảm luôn truy lùng mỗi một hương vị còn sót lại dù là nhỏ bé của Sở Nhuệ, có khi từ tấm vải bọc salông nhăn nheo, đôi lúc là mùi hương thoang thoảng trong phòng khách, hoặc mùi ẩm thấp ở bàn ăn sau khi được lau chùi, thậm chí cậu còn nghi ngờ nơi thùng rác nhà vệ sinh chẳng biết có bao cao su được vất đi không. đam mỹ hài

“Sâm Sâm, gần đây trông con rất kỳ quái, có chuyện gì khó chịu à?”

Đường Sâm không ổn, Đường Bân đương nhiên nhận ra, không thể không chủ động quan tâm con trai mình.

Đường Sâm liếc nhìn dấu đỏ mờ mờ hơi lộ nơi cổ áo Đường Bân, cậu lạnh lùng quay đi mà không nói một lời.

Đường Bân cũng chẳng quan tâm, nâng cốc trà uống một hớp rồi trở về phòng làm việc, chỉ lặng lẽ cảm thán thời kỳ phản nghịch của thiếu niên quả thật khó hiểu.

***

“Thầy ơi, thầy có thấy em ngoan ngoãn không ạ?”

Đường Sâm nằm bò lên bàn làm việc của Sở Nhuệ, cậu nhìn anh chăm chú sửa bài tập, bàn tay cầm bút máy kia đã xoa nắn khắp thân thể mình trong mộng mỗi đêm, chỉ là tưởng tượng thôi đã khiến cổ họng Đường Sâm khô khốc, một ngọn lửa nóng rực truyền thẳng xuống phía dưới bụng.

“Em mà không ngoan thì không có cửa được phép nằm lì trong phòng làm việc của thầy mỗi ngày đâu.”

Sở Nhuệ vẫn không ngẩng mặt, anh nói câu ấy với chất giọng hết sức nhẹ nhàng xoa dịu.

Từng câu từng chữ thấm nhuần vào màng nhĩ Đường Sâm, hóa thành bộ rể cây ngọt ngào len lỏi quấn chặt tận sâu trong trái tim cậu.

Trái tim bị kích thích mãnh liệt, kinh động như sóng biển gầm thét.

Thầy ấy thích mình!

Đường Sâm nở nụ cười tươi như hoa, ánh mắt không giấu được niềm hạnh phúc vô biên.