Em Biết Thầy Yêu Em Nhất

Chương 15: Ngủ với ác quỷ (hoàn)



Đường Sâm nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ nhìn xung quanh sau đó đi về phía quầy bar.

“Đi toilet.” Đường Sâm nói với Ninh Châu, nhưng lại móc tiền ra rồi lặng lẽ đặt dưới ly rượu.

Cậu lướt qua người đàn ông khôi ngô đó, nhìn không chớp mắt.

Cuộc sống về đêm thật xa hoa và đồi trụy, Đường Sâm khẽ nhếch môi.

Ra khỏi quan rượu, cậu ngồi vào trong xe, đậu vào một con hẻm nhỏ đối diện xéo quán, nhìn người đi đường lui tới.

Ngồi trong xe, cậu dùng điện thoại di động kết nối với máy tính, xóa sạch tài khoản của hai người.

Một là tài khoản của Sở Nhuệ, hai là của Ninh Châu.

Các tin nhắn còn lại trên giao diện lần lượt bị xóa.

Tài khoản của Ninh Châu gửi đến một tin nhắn: “Hẹn không? Ban đêm không muốn về nhà.”

Thông tin ghi lại càng ít.

Tài khoản có hình người đàn ông khôi ngô trả lời ngắn gọn: “Thấy cậu rồi!”

Sau đó giao diện trở nên trống rỗng.

Không lâu sau, Đường Sâm nhìn thấy bóng dáng một người đẹp trai đi vào trong quán rượu, trong lòng vừa chua xót vừa rung động.

Sở Nhuệ đang mặc chiếc áo sơ mi tối màu yêu thích của mình, ống tay xắn đến khuỷu tay, Đường Sâm có thể thấy rất rõ ràng từng sợi tóc bay trong gió, người đàn ông khiến cậu chết mê chết mệt bao năm nay, cuối cùng cũng chỉ có thể làm bạn.

Cậu nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: “Năm phút có đủ không, năm phút không được, mình cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Sự thật chứng minh rằng, năm phút chính là thời điểm chia tay, chuyện bắt gian như thế này, chỉ cần nhìn là được.

Sở Nhuệ bước ra ngoài với tốc độ thoải mái như khi bước vào quán rượu, đi tới chiếc taxi không hề lái đi đang chờ bên đường.

Sở Nhuệ mở cửa ra bước vào, xe chạy đi trong màn đêm.

Ninh Châu chạy theo ra ngoài, áo sơ mi còn hở, để lộ thân hình gầy yếu.

Ninh Châu say xỉn muốn đuổi theo chiếc taxi kia nhưng chỉ bất lực ngã nhào xuống đất.

Hắn ta kêu khàn cả cổ, vẻ mặt tuyệt vọng như ngày tận thế tới.

Hai tay cầm vô lăng của Đường Sâm rung lên kinh khủng, ánh mắt như dã thú khát máu, tiếng giễu cợt vang vọng trong xe.

Một chân đạp ga, Đường Sâm lướt qua Ninh Châu một lần nữa khiến hắn ta loạn choạng ngã ngào trên đất.

Tên ngu xuẩn này căn bản không thể chịu nổi một kích, hết lần này đến lần khác cứ bám lấy không buông, lần này có thể chính thức rời khỏi Sở Nhuệ rồi.

Đường Sâm mở cửa sổ để gió thổi bay mùi khói thuốc còn sót lại trong xe, khóe miệng nở nụ cười. Bánh xe chuyển động, đưa cậu về nhà.

Đường Sâm giống như một người tài xế trên đường, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, không ngờ rằng, phía sau ngã tư có một người đàn ông say rượu hô to chạy ra giữa đường, bị một chiếc container thắng không kịp cuốn vào gầm xe.

Đôi mắt kia vẫn không muốn nhắm lại, cho đến lúc sự u ám bám lấy nổi đau như lửa đốt.

Đường Sâm lái xe vòng thành phố mấy vòng, đến giờ thì lập tức bấm số gọi.

“Thầy, em tăng ca xong rồi, thầy đang ở đâu, em đến đón thầy?”

Giọng nói của cậu không giấu được sự vui vẻ

“Thầy ở nhà, em về đi.”

Hình như Sở Nhuệ vừa tắm xong, còn có âm thanh của máy sấy tóc.

“Không phải thầy nói tối nay đi uống rượu với bạn sao, về nhà sớm vậy?”

Đường Sâm giả vờ hỏi, trong kính chiếu hậu hiện lên ánh mắt ranh mãnh.

“Hủy rồi, không đi nữa.”

“Thật tốt, em về ngay, em muốn hôn thầy.”

Đường Sâm cúp điện thoại, chân đạp ga.

Sau khi đến nhà, cậu mãn nguyện hôn Sở Nhuệ, vui sướng vì đã trút được gánh nặng, hòa cùng mật ngọt trên đôi môi anh.

“Mùi thuốc lá.” Sở Nhuệ nâng cằm cậu tách nụ hôn ra.

“Mới bắt đầu thực tập nên rất căng thẳng.” Đường Sâm hôn lên cằm của Sở Nhuệ.

“Vất vả cho thần đồng IT tương lai của chúng ta rồi.” Sở Nhuệ xoa tóc cậu.

“Đừng… Đừng…Em đang kiềm chế…” Tay Đường Sâm bắt đầu không yên.

Bàn tay luồn vào trong lớp áo của Sở Nhuệ, bóp nhẹ hai chỗ bắt đầu nóng đến phát cứng.

“Em đi tắm đi.” Tuy miệng Sở Nhuệ nói như vậy, nhưng cơ thể lại không muốn đẩy Đường Sâm ra.

“Xong việc rồi tắm…”

Tất cả kỹ năng làm tình của Đường Sâm đều do Sở Nhuệ dạy, nên cậu hiểu rõ cơ thể của Sở Nhuệ giống như anh hiểu cơ thể của mình vậy, chốc lát đã khơi mào dục vọng của Sở Nhuệ.

Hai người kéo nhau vào phòng ngủ, ngã ra giường, Đường Sâm thở hổn hển.

“Thầy, thầy… trực tiếp tiến vào đi… Làm đau em cũng được…”

Đường Sâm mở rộng hai chân, cơ thể trắng nõn, ngay cả cậu nhỏ cũng được vệ sinh sạch sẽ, mông và lỗ nhỏ lộ ra tràn ngập một bầu không khí khiêu gợi và cuồng nhiệt.

Sở Nhuệ nắm hai chân Đường Sâm, đâm mạnh vào trong.

“A!!”

Cuối cùng cơ thể đau đớn cũng che lấp được nổi đau ở trong tim. Không phải cậu không quan tâm đến sự phản bội của Sở Nhuệ, trái tim cậu rất đau, nhưng so với nổi đau mất đi Sở Nhuệ, cậu sẽ vẫn về nhà, ôm lấy anh, trân trọng anh.

Đã nhiều năm như vậy, cơ thể của Đường Sâm vẫn rất ấm áp, vẫn quấn lấy cậu nhỏ của Sở Nhuệ, mềm mại siết chặt.

“Trên đời này không có cái mông nhỏ nào có thể sánh được cái của em.”

Sở Nhuệ vừa đến thì rút ra, sau đó thì tiến vào.

Đường Sâm hầu như không kịp lấy hơi, bị làm cho kêu thảm thiết.

“Lần nữa, cố lên…Thầy…A…Sâu một chút… Thầy…Em yêu thầy…Thật sự rất yêu thầy…”

Đường Sâm ôm lấy cổ của Sở Nhuệ, khắc sâu từng biểu cảm của anh vào trong tim mình.

Đây không còn là thầy nữa, anh đối xử với ai cũng dịu dàng, chỉ có cậu là được nhìn thấy một khía cạnh khác của anh.

Dịu dàng như anh, không biết từ chối người khác, không ai được phép xen vào chuyện của chúng ta, cậu biết.

Thầy sẽ không bỏ rơi cậu, thầy thích cậu, thầy luôn che giấu tình cảm có lẽ vì thầy không muốn mất đi cậu.

“Thầy…Thầy…”

Cảm giác mông và bụng bị Sở Nhuệ chiếm lấy giống như nhau, thân thể và linh hồn đều được anh lấp đầy.

“Đau không?”

Sở Nhuệ cúi đầu nhìn vào chỗ đó, nơi cậu nhỏ ra vào xuất hiện vài vệt máu.

“Không đau, không đau…Em thích thầy mạnh bạo một chút… Dù đau cũng không sao…”

Đường Sâm không còn là cậu thiếu niên hở một chút là khóc nữa, nhưng vẫn không kiềm chế được nước mắt, chỉ cần nghĩ đến mình và Sở Nhuệ đang làm chuyện đó với nhau, cậu hạnh phúc muốn chết.

“Trước đây thì giống con mèo nhỏ, bây giờ lại giống một tên biến thái.”

Sở Nhuệ tăng thêm lực phần thân dưới, ngay cả chiếc giường cũng rung theo nhịp điệu.

“Không phải vậy…Em rất thích, thầy, a…Thầy…Cả đời này chúng ta sẽ không xa nhau đúng không…”

Si mê nhìn khuôn mặt của Sở Nhuệ, Đường Sâm cảm thấy nếu một ngày nào đó phải rời xa Sở Nhuệ, đó sẽ là ngày cậu không còn thiết sống nữa.

“Chỉ cần em ngoan ngoãn.”

Sở Nhuệ nhìn Đường Sâm bằng ánh mắt điên cuồng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu.

Đường Sâm tranh thủ ngẩng mặt lên, đưa đầu lưỡi ra hôn thật sâu.

“Em sẽ thật ngoan…”

Cuộc sống ngày ngày trôi qua rất nhanh. có một sô việc không thể cân nhắc. Sự biến mất của Ninh Châu đã âm thầm thông báo cho Đường Sâm rằng cậu đã chiến thắng, cuộc sống một lần nữa bước vào một giai đoạn ngọt ngào và ấm áp.

Lại một đêm, Đường Sâm nằm sau lưng Sở Nhuệ ôm lấy anh ngủ say.

“È è…”

Tiếng điện thoại rung lên đặc biệt chói tai trong đêm khuya.

Hô hấp của Sở Nhuệ vẫn đều đều, không bị đánh thức.

Thông tin nửa đêm càng mơ hồ, Đường Sâm gãi gãi chân, không ngủ được.

Cậu nhẹ nhàng nâng tay lên, nhón chân xuống giường đi đến bên kia, ngồi xổm rồi lặng lẽ mở điện thoại của Sở Nhuệ.

Đôi mắt phản chiếu ánh sáng của màn hình điện thoại, Đường Sâm hít một hơi thật sâu, con ngươi rung động, chốc lát để điện thoại về chỗ cũ.

Trở lại giường một lần nữa, Đường Sâm tiếp tục ôm Sở Nhuệ như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.

Sở Nhuệ lầm bầm gì đó, giống như bị đánh thức, anh trở mình ôm Đường Sâm vào lòng rồi ngủ tiếp.

Hô hấp của Sở Nhuệ, tim đập, nhiệt độ cơ thể của Sở Nhuệ đều gần trong gang tấc nhưng lại rất xa.

Đường Sâm bị giày vò, đau khổ, cậu vùi vào lòng ngực anh.

Vốn dĩ Sở Nhuệ đã ngủ say, chậm rãi mở mắt ra, trong đêm tối, đôi mắt đen sáng ngời như ác quỷ, lóe lên thứ ánh sáng kỳ lạ.