Sau một tuần đi công tác , cuối cùng Tử Thiên cũng trở về .
Anh nhắn tin thông báo cho Hà Anh biết trước, kiểu gì cô cũng bất ngờ.
Haizz trong tâm trí Hà Anh không biết nên vui hay nên buồn , nhưng cuối cùng anh cũng đã trở về rồi!
Và từ giờ trở đi cô lại phải chịu sự quản lý trực tiếp từ anh rồi.
Hu hu. (>_ Hải Lan nhớ lại người túm tóc Hà Anh , chắc chắn người phụ nữ đó có liên quan đến chủ của chiếc xe này.
Hải Lan sợ Hà Anh gặp bất trắc nên đi theo chiếc chiếc xe kia mà mặc kệ mình còn bận nhiều việc.
Nhưng chiếc xe đó lại chở Hà Anh đến nơi làm việc xong rồi đi .
Đột nhiên Hải Lan nhận được cuộc gọi từ người bạn làm việc tại cục đăng kiểm.
Thì ra ....chiếc xe đó là của Hoàng Tử Thiên,thế.... không thể nào, Con bé này....
Tự dưng Hải Lan vui sướng, trong đầu ấp ủ một âm mưu gì đó mờ ám.
Nghe nói tối Tử Thiên mới về tới nơi, Chiều nay Hà Anh xin Gia Thành nghỉ một buổi để đi ra sân bay đón anh.
Chẳng hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất là vui, trong lúc ngồi chờ đợi Tử Thiên ở sân bay, Hà Anh thấy chán chường cô liền mở game ra chơi một lúc .
Vẫn là chiếc game bình nguyên vô tận đấu trường 5vs5, dĩ nhiên chính cô đã nói cô sẽ đến đón anh nên Tử Thiên chắc biết đang ở đây.
Quả đúng là không sai, Hoàng Tử Thiên thấy cô ngồi ở ghế chờ từ xa, anh liền chậm rãi kéo vali đến gần.
Đang ngàn cân treo sợi tóc thì đột nhiên thấy đôi chân dài của ai đó. Hà Anh đang tập trung vào màn hình thì đột nhiên cô ngước mắt nhìn lên.
" Anh ....! Chào mừng anh đã trở về...!" Hà Anh mỉm cười nhìn Tử Thiên.
Ui ya! Cô bị thua rồi! Đều tại anh hết , anh làm cô giật mình, nhưng mà anh cuối cùng cũng về.
Hà Anh bật người dậy ôm chặt lấy Tử Thiên.
Tử Thiên có cảm thấy một chút lạ , không ngờ Hà Anh là người chủ động.
“ Em nhớ anh đúng không?” Tử Thiên cũng hoà vào cùng với Hà Anh ôm Hà Anh trong lòng nhẹ nhàng hỏi.
Hà Anh gật đầu rồi hèn mọn nói ra hết tâm tư của chính bản thân.
“ Em nhớ anh nhiều lắm! Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Hà Anh càng ôm chặt Tử Thiên hơn nữa những cái ôm của cô quá nhẹ , không thể siết chặt được người ta đến nghẹt thở.
“ Anh cảm nhận được em nhớ anh đến mức độ nào.”
Híc! Thế mà cũng nói, tại sao anh không giấu trong lòng đi, nói ra làm người ta xấu hổ đi à. Đây là anh cố ý trêu chọc cô đúng không? Anh biết rõ ràng là cô rất nhút nhát, rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm.
" Anh nói xem, em nhớ anh đến mức độ nào?" Nhưng Hà Anh đột nhiên mặt dày lên tiếng hỏi.
Tử Thiên có chút bất ngờ, nhưng chẳng lung lay được ý chí của anh, Tử Thiên nhìn Hà Anh với ánh mắt thâm tình ôn nhu hỏi.
" Vậy em đoán xem?"
Ah! Cái miệng hại cái thân, tưởng mình cao thủ thế nào, hoá ra vẫn có người cao thâm đến thế này.
Là Hà Anh tự tin quá rồi. Hãy quay về với bản tính hiền lành trước kia đi.
Cô buông Tử Thiên ra ngây ngốc lấy một tay gãi đầu.
" Em không đoán được! Em đâu phải là anh, anh đâu phải là em , anh bảo em đoán sao?" Hà Anh trầm mặc không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tử Thiên bật cười thành tiếng, chưa gì đã dỗi rồi này, anh hít một hơi sâu rồi hỏi cô.
" Em tin tưởng anh không?"
Hà Anh không nói gì chỉ biết gật cái đầu.
" Được! Niềm tin em dành cho anh mãnh liệt đến đâu, chính là tình yêu anh dành cho em cũng mãnh liệt như vậy, anh công nhận anh nhớ em rất nhiều."
Tự dưng nghe những lời này tâm hồn Hà Anh như được an ủi vậy.
Trái tim Hà Anh không hiểu lí do gì mà quặn thắt lại , cô lại ôm anh một lần nữa, lần này và cả đời này chúng ta gặp nhau đã là có duyên, yêu nhau đã được tính là một phần của nhau, nếu đến với nhau thì sẽ là nợ đời của nhau, vĩnh viễn sẽ là như thế, mong sẽ có một cái kết đẹp. Còn nếu mà phụ lòng nhau, chắc chắn cô sẽ buông tha cho người ấy để đi tìm hạnh phúc chính mình.
Nhưng hiện tại Hà Anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, còn tương lai như nào thì mặc cho số phận an bài vậy.
Tử Thiên cảm nhận được cô nhớ anh đến mức nào nhưng mà ngại ngùng nên không dám nhận thôi.
Hai khiến Khánh đứng sau lưng hai người mà cảm thấy có chạnh lòng ghen tị nha.
(>- Trên đường về nhà hai người nắm tay nhau không rời, Khánh ngồi lái liếc nhìn qua gương chiếu hậu ít nhất cũng trên dưới chục lần rồi.
Là cô gái này may mắn hay là cậu chủ nhìn đúng người?
Nhưng mà Hạ Nhi biết được chắc tức ói ra máu đây.
Có điều tình cảm giữa hai người vẫn chỉ là bí mật.
Tử Thiên về trước một ngày để ở bên Hà Anh, ngay cả Hoàng Hân cũng không hề biết chuyện này.
Tử Thiên dẫn cô đến một nhà hàng sang trọng, Hà Anh ngạc nhiên mắt chữ A miệng chữ O mà bưng mặt ngạc nhiên. Tử Thiên bảo Khánh về trước nhưng không được nói với ai, Khánh lúc đầu cũng lo lắng cho anh nhưng nhìn Tử Thiên kiên định đến như vậy nên anh ta đành phải nghe theo.
Tối nay Tử Thiên không về nhà? Vậy anh định đi đâu?
Hà Anh đinh hỏi Tử Thiên, nhưng lúc này đây trong người anh như đang toả một luồng hơi lạnh từ tảng băng được anh đưa từ cực Bắc trở về vậy. Trên người đằng đẵng nhiều sát khí đến thế ,bảo sao rất ít người có thể lại gần.
Nhưng Tử Thiên vẫn ôn nhu dịu dàng với Hà Anh, tuy nhiên cái dịu dàng này khiến cô có chút lo lắng.
Tử Thiên quay sang nhìn Hà Anh hỏi.
" Em muốn ngồi phòng riêng hay ngồi bàn bình thường?"
" Dạ......!"
Là anh đang hỏi cô? Sao ...anh không quyết định luôn đi, cô rất lười nói ra.
Lễ tân nhìn Hà Anh và chờ câu trả lời từ cô.
Ngồi bên ngoài không gian sẽ thoáng hơn nhưng..... mọi người sẽ biết cô và Tử Thiên là....
Không được, không được, vậy thì ngồi phòng riêng cũng được.
" Dạ phòng riêng ạ."
Tử Thiên nhìn Hà Anh nhếch môi cười. Chắc chắn trong đầu đang ủ một âm mưu đen tối nào đây.
Nhưng đã vào hang cọp vậy thì phải bắt cho được cọp con .
Sau khi vào phòng riêng , Hà Anh vô cùng ngạc nhiên, căn phòng này nhỏ nhỏ xinh xinh, cách bày trí vô cùng là đẹp mắt.
Hà Anh dùng chuyên môn của mình để đánh giá một cách khách quan.
Tử Thiên đứng nhìn Hà Anh một lúc trông cô lúc này đây thật sự là tự nhiên và cô mỉm cười rất xinh đẹp.
Tử Thiên dặn nhân viên nếu anh không yêu cầu gì thì không tự ý vào phòng. Nói rồi anh bảo nhân viên đóng cửa.
Hà Anh mải vòng qua vòng lại ngắm hết trọn vẹn mọi thứ đột nhiên có bàn tay mạnh mẽ kéo từ phía sau ôm chặt cô vào lòng.
Là Tử Thiên kéo và ôm cô, chẳng phải khi nãy ở sân bay hai người đã ôm nhau rồi sao.
Là anh nhớ cô rất nhiều, từ khi quen biết Hà Anh tới nay sự kiềm chế của anh lại kém đến như vậy.
Môi anh ập vào môi Hà Anh khiến cô không kịp phản ứng gì hết, chẳng mấy chốc đầu lưỡi của anh tiến thẳng khoang miệng của cô.
Hà Anh có ngỡ ngàng nhưng không thể làm gì được tên tổng tài này được.
Tử Thiên nhẹ nhàng lấy đi thứ mật ngọt nhất của Hà Anh.
Thật sự có hơi vồ vập chút xíu nhưng Hà Anh vừa ngượng ngùng vừa thích cái cảm giác này từ một mỹ nam.
" Ưm..!" Tiếng kêu này thật khiến cho người ta phải đỏ mặt.
Đôi bàn tay hư hỏng của Tử Thiên bắt đầu khám phá sâu về con người Hà Anh.
Một tay anh chạm vào một bên ngực Hà Anh khiến cô ngượng đỏ.
" Đừng mà! Ở đây không phải là nơi riêng tư đâu. Lỡ người ta có lắp camera thì sao?" Hà Anh nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
Chậc! Chết tiệt! Đột nhiên Hà Anh làm Tử Thiên mất cả hứng.
Khuôn mặt đẹp trai của Tử Thiên trở lên xám xịt lại .Anh buông môi Hà Anh ra nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên đầu cô mắng nhẹ.
" Đồ ngốc!"
Hả? Anh mắng cô là đồ ngốc sao? Hà Anh hơi buồn đó nha.
Không chịu khâm phục, Hà Anh liền véo hai má anh để trút giận.
" Em là đồ ngốc cũng chỉ là đồ ngốc của anh thôi!"
Ây ya! Hôm nay người phụ nữ của anh dám phản đòn anh, xem ra cô muốn bị trừng phạt đây mà.
Anh xoa nhẹ đầu cô nhưng mà tóc cô sao mà bất ổn thế , ui ya tóc cô xù hết lên rồi.
Đây là anh cố tình mà! Hu hu!
Tử Thiên nhìn Hà Anh như muốn nuốt trọn vẹn cô vậy.
Không chỉ thế anh còn lên trán cô một nụ hôn.
" Được rồi! Mau ngồi đi!
Lời vừa dứt Tử Thiên kéo Hà Anh đến bàn rồi nhẹ kéo ghế cho cô ngồi.
Hưm! Anh như này là sao? Là anh giận cô rồi hả?
Tử Thiên nhấn chuông gọi nhân viên vào.
Ơ kìa trông anh giận dỗi xem, ai ngờ mĩ nam dỗi vẫn giữ nguyên vẻ đẹp trai. Nhưng nhìn khuôn mặt u ám của anh khiến cô cảm giác không lạnh mà run.
Xem ra Hà Anh lại chọc giận tổng giám đốc cao ngạo này rồi.
Ây ya, ây ya, nên làm gì để dỗ dành anh đây.
Tuy nhiên Tử Thiên không phải là người khó chiều mà là chính cô mới là người khó chiều này.
Nhân viên đưa cho hai người quyển menu để chọn món.
" Anh! Mấy món ở đây nghe nói là ngon lắm, đây là lần đầu tiên em được đến đây."
Hà Anh lấy tay che miệng thì thầm với Tử Thiên.
Cô không tránh khỏi vui mừng khi lần đầu tiên đến một nhà hàng sang trọng mang đẳng cấp năm sao.
Tử Thiên nhìn cô một lúc lâu mà bật cười.
Đây là chỗ quen của Tử Thiên, trước kia anh thường xuyên lui tới cùng với Hạ Nhi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi, nào anh đâu có dám nhắc người yêu trước mặt cô.
Thấy anh không nói gì Hà Anh vẫn cố tình bắt chuyện để khiến anh chú ý.
Không ngờ, ánh mắt này như đang muốn ruồng bỏ cô vậy.
Hừm! Xem ra cô phải tìm cách giải quyết khác thôi.
" Ừm!" Mãi sau mới thấy anh trả lời một tiếng.
Nhưng mà câu trả lời này lạ lắm , anh hờ hững trả lời cô cho có thôi.
Nhân viên đứng bên cạnh Hà Anh tư vấn món cho cô.
" Em thích ăn gì thì cứ gọi đi!" Tử Thiên nhìn Hà Anh mà trả lời.
Hà Anh không quan tâm cũng chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc mời mình.
Khi cô xem giá các món ăn trên menu, trời ơi giá đắt quá đi. Hà Anh u tối nhìn thẳng vào đôi mắt Tử Thiên mà cầu cứu anh.
Là cô sai rồi , cô biết lỗi rồi, anh mà bảo cô mời chắc cô không có tiền để trả mất.