Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 29: Hạ Nhi tự tử? (ngoại truyện)



“ Con không chịu, con không chịu đâu. Tại sao, tại sao con vì anh ấy làm nhiều chuyện đến như vậy nhưng mà tại sao anh ấy vẫn bỏ rơi con?” Hạ Nhi ở trong phòng gào thét trong vô vọng.

Bà Thanh đau lòng vừa dỗ dành vừa nhìn con gái mà không biết phải làm cách nào. Khi Hạ Nhi khóc xong rồi lại được mẹ dỗ dành ngủ. Khi thấy cô ta ngủ rồi thì tìm chồng bàn cách giải quyết.

Ông Sơn tức giận quát mắng khiến bà ta giật mình, những sau một hồi thì ông kìm nén lại, ông nhìn bà Thanh rõ lẳng lặng nói.

" Thôi, bà đi ra ngoài trước đi! Để tôi yên tĩnh một chút."

" Nhưng....!" Bà Thanh đang định nói thêm nhưng chẳng hiểu sao có gì đó chặn lại.

Nhưng nói thêm câu nào nữa thì sẽ xảy ra cãi vã mất.

Bà cũng chỉ biết lẳng lặng đi ra ngoài.

Không cam tâm, bà Thanh nhất quyết phải điều tra cho bằng được. Rốt cuộc, là ai đã làm cho con gái bà đau lòng, ai là người xem chân vào mối tình của con gái mình.

-----------------

Trong khi đó Hà Anh đang vui vẻ bên gia đình nhưng không hề biết rằng có sắp phải đối mặt với một sóng gió lớn.

Khi đưa mọi người trở về nhà, Hà Anh đang xếp đồ thị bị Hải Lan kéo vào trong bếp hỏi nhỏ.

" Này! Có phải em đang yêu Hoàng Tử Thiên gì đó phải không?" Hải Lan hội có với vẻ mặt nghiêm trọng.

" Sao....chị...?"Hà Anh thấy có vẻ khó hiểu.

" Nói đi! Phải hay không phải?"Hải Lan lay người cô

" Chị đừng có lay nữa. Phải, em đang yêu anh ấy."

Lời thú nhận này của Hà Anh khiến Hải Lan rất sững sờ.

" Con bé ngốc nghếch này. Trời ơi! Sao lại yêu anh ta?" Hải Lan đánh vào cánh tay Hà Anh một cái cùng với vẻ mặt khó chịu.

" Nhưng em yêu anh ấy thì có sao ạ?" Cô vẫn ngây ngô trả lời như chưa có vấn đề gì xảy ra.

" Cái quan trọng là anh ta đã có vợ rồi! Mi biết không?"

Hà Anh nhìn sắc mặt của chị ấy mà cười xòa cho xong chuyện. Hình như chỉ ấy đã biết, nhưng vẫn chưa biết được toàn bộ câu chuyện và còn hiểu nhầm nữa. Cô biết chị ấy chỉ muốn tốt cho cơ nên Hải Lan mới lo lắng đến như vậy.

Hải Lan đờ cả người trông Hà Anh không bất ngờ có vẻ như cô biết hết cả rồi.

" Ơ thế cậu biết rồi à?" Hải Lan ngỡ ngàng hỏi

Hà Anh chỉ gật đầu nhẹ nhàng.

" Biết người ta đã có vợ mà có chen chân vào, cô vợ của anh ta biết được thì chỉ có khổ cậu thôi."

" Anh ấy chưa có vợ, hai người họ trước kia chỉ là người yêu của nhau nhưng giờ bọn họ chia tay rồi."

" Cho dù thế nào đi chăng nữa thì .... Nói chung là đừng yêu anh ta."

Hớ!? Rồi ý của chị ấy là gì thế?Chị ấy muốn nói gì?

Nghe có vẻ cấm đoán, Hà Anh nghe có chút chạnh lòng. Tại sao chị ấy lại có thể nói vậy với cô.

Cái này là chị ấy lo thái quá rồi, dù muốn phản biện lại nhưng nghĩ lại người ta có lòng tốt nên mới nhắc nhở.

" Em không biết là chị điều tra về anh ấy như thế thì anào, nhưng mà anh ấy không phải là người như chị nghĩ đâu." Hà Anh cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của chính mình .

Hải Lan chợt nhận ra , là cô đã lỡ lời, tại sao cô có thể nói ra những lời như vậy được.



Dù gì con bé ngốc này nó mới lần đầu yêu kiều gì nó sẽ suy nghĩ lại. Ai ngờ có không nói thì thôi, nói ra con bé cứng đầu quá.

Dù không muốn ngăn cản, nhưng khi Hải Lan tra ra được thì vô cùng bất ngờ. Biết Tử Thiên cũng là người nổi tiếng trong giới thượng lưu nên chuyện đời tư của anh luôn được mọi người chú ý.

Tử Thiên là người như nào thì trong lòng cô , cô là người biết rõ nhất.

" Em có việc phải làm rồi, em sẽ nói chuyện với chị sau."

Thấy Hà Anh xoay người rời đi, có vẻ không muốn nghe nữa, Hải Lan vội vàng kéo tay Hà Anh lại.

" Hà Anh , tớ xin lỗi ! Là khi nãy tớ lỡ lời, cậu bỏ qua những lời khi nãy đi."

Chị ấy coi cô là trò đùa không bằng, là do chị ấy có nghe cô giải thích đâu, sao bây giờ lại bảo cô quên đi những lời khi nãy.

Vốn biết là do chị họ lo lắng chỉ muốn tốt cho mình, Hà Anh lúc đầu có một chút giận dỗi , nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh suy nghĩ lại.

" Hải Lan, Hà Anh! Hai cháu đang làm gì thế?" Là giọng của bà ngoại phát ra từ phía sau.

“ Dạ không có gì đâu ạ ! Bọn cháu chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi." Hải Lan nắm tay Hà Anh nói.

Hà Anh mỉm cười cũng gật đầu hùa theo , bà ngoại không để ý gì chỉ đưa cho hai đứa cháu mỗi người một chiếc khăn tự đan tặng cho hai cháu.

" Giá như cái Nhi nó còn ở đây." Bà ngoại cầm một chiếc khăn bà đan dư để lại.

Hai chị em nhìn nhau , cũng chẳng biết nên nói điều gì, vốn cứ tưởng mọi thứ xảy ra trong êm đẹp nào ngờ mỗi khi nhắc lại ai cũng phải đau lòng.

Bà ngoại mỉm cười rồi lẳng lặng đi ra ngoài.

Hải Lan theo sau an ủi bà , Hà Anh cũng định theo nhưng cô vẫn còn nhiều việc phải làm.

Mọi người ai cũng hỗ trợ hai mẹ con Hà Anh hoàn thành xong đám giỗ.

Khi buổi trưa mọi người đang dùng bữa và quây quần bên nhau, kể lại những quá khứ vui vẻ năm xưa, cô với Hải Lan chỉ biết cắn đầu đũa mà im lặng nhìn nhau không dám nói nửa lời.

Đột nhiên mọi thứ trở lên tĩnh lặng đến lạ thường.

" Thôi nào ! Lâu lắm rồi mới có dịp quây quần lại với nhau toàn nói chuyện không đâu vậy!" Ông Sơn cố tình phá tan bầu không khí u ám đang hoành hành trong ngôi nhà này.

" Phải đó, phải đó! Mau ăn đi, đồ ăn nguội hết cả rồi." Bà Trang cũng hùa theo để không khí náo nhiệt theo.

Nhưng chuyện này mà nói đối với mẹ cô là một chuyện đau lòng, từ chồng bà đến cô con gái yêu quý cũng đều rời xa.

Trong lúc vui chẳng biết ai là người khởi đầu câu chuyện này trước, tự dưng đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này, bây giờ mọi người ai cũng nhìn nhau không biết nên làm gì, không chỉ có bà Thư đau lòng mà ngay cả bà ngoại cũng đau lòng.

Haizzz ! Hà Anh nghĩ thôi mà tự cảm thán trong lòng.

------------------------

" Anh nói là anh yêu em mà, từ khi con nhỏ Hà Anh xuất hiện là anh đã bị con nhỏ đó hút hết hồn rồi!"

" Hà Anh ơi Hà Anh! Mày chỉ là con nhỏ quê mùa mà dám trèo cao. Xin lỗi! Tao nói cho mày biết, đã là đồ của tao thì không động vào được đâu."

" Anh Thiên yêu tao nhiều năm như vậy , chỉ vì sự xuất hiện của mày mà làm lung lay được tình yêu của hai bọn tao á. Hình như mày có một chút ảo tưởng gì đó ở đây thì phải."

" Hừm! Cứ thử xem! "

Hạ Nhi đứng trước gương trong phòng tắm lẩm bẩm những lời cay độc, trông cô ta trút giận lên những món đồ vật trong nhà chẳng khác gì một loạn nữ vậy.

Cô ta lại tức giận cầm lấy chậu cây ngay bên cạnh gương ném thẳng xuống đất , người giúp việc đi vào thêm một phen sợ hãi.



Cô giúp việc cầm cốc nước đặt tại kệ tủ kéo rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài thông báo cho bà chủ.

" Bà chủ! Tôi vừa nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng tắm của cô Hạ Nhi, tôi sợ cô ấy.....nghĩ quẩn..."

Bà Thanh đang nghe điện thoại thì thấy người giúp việc hớt hải đi đến, khi nghe qua bà đã sốc ,sợ con gái xảy ra điều không lành bà Thanh vội tạm gác lại cuộc gọi rồi đến phòng con gái.

" Hạ Nhi! Hạ Nhi! Con làm sao rồi?" Bà Thanh vừa khóc như mưa vừa gõ cửa gọi con gái.

Vẫn không thấy động tĩnh gì bên trong bà Thanh càng thêm lo lắng bà mở cửa phòng không được. Ơ? Khi nãy cửa phòng còn mở giúp việc còn mang nước vào được cơ mà, sao giờ cửa phòng lại chốt rồi? Bà Thanh vẫn cố gắng nhẫn nhịn gõ cửa nhưng không được, bà hết cách bảo giúp việc gọi ông Khánh về , còn riêng bà , bà sẽ là người đi phá cửa.

Khổ , trong nhà chỉ toàn là đàn bà nên giờ xảy ra bất trắc là phải tự gồng cái thân thể yếu đuối này lên.

" Hạ Nhi! Hạ Nhi!"

" Mau mở cửa cho mẹ!"

Đáp lại cũng chỉ nhận được sự im lặng từ phía bên trong mà thôi.

Hạ Nhi thật biết trêu đùa người khác, không chỉ thế ngay cả bố mẹ của mình cô ta vẫn mang tính mạng của mình ra để đặt cược.

Người giúp việc gọi điện thông báo cho ông Khánh xong liền chạy về phía phòng của Hạ Nhi giúp sức cùng bà Thanh mở cửa.

" Hạ Nhi ơi! "

" Cô chủ!"

Vẫn chẳng có một tý hồi âm nào.

Ở phía bên trong phòng Hạ Nhi đứng ở phía cửa sổ trong phòng trầm ngâm một lúc lâu mặc cho bà Thanh và người giúp việc ở bên ngoài lo lắng đến nhường nào.

Cô ta điên loạn một hồi nhưng lại thôi, cứ nghĩ đến Hoàng Tử Thiên bên cạnh người con gái khác thì cô ta lại tức đến xù lông .

" Hạ Nhi ơi! Mau trả lời mẹ đi con, đừng như thế mà con." Bà Thanh gọi cô ta bằng giọng mệt mỏi.

Mười mấy phút trôi qua mọi thứ vẫn không có động tĩnh gì.

" Cạch!"

Hạ Nhi vô hồn nhìn mẹ.

Bà Thanh vui mừng khi thấy con gái không xảy ra chuyện gì cả. Không cho bà Thanh cơ hội nắm tay ,Hạ Nhi mở cửa không nói gì rồi vô thức xoay người tiến đến ngồi co người trên ghế sofa ngay gần phía cửa sổ.

Dù sao con gái không dại dột nghĩ quẩn là được rồi.

Từ lúc Tử Thiên đề nghị chia tay Hạ Nhi chuyển về sống cùng với bố mẹ.

Có lẽ ở căn hộ kia cảm thấy cô đơn không được an toàn nên cô ta mới thế.

Không! Đó chỉ lý do bao biện của một đứa nhóc tì mới lớn. Còn riêng Hạ Nhi, cô ta lợi dụng chuyện này để cố tình gây hấn với Hoàng Nghị.

Tôi không có được thì tôi đạp đổ. Đó là suy nghĩ của Hạ Nhi. Vậy tức là cô ta yêu Tử Thiên mục đích chính cũng vì tiền, cũng vì gia thế của anh? Tâm tư này của cô ta thật là ảo mộng.

"Yêu nhau mấy năm nhưng chẳng thể nào có cái kết tốt đẹp, tất cả là do mấy người cả! Tao không xứng đáng nhận được cái kết này!"

" Con à! Hay là thôi đi con! Nhiều người đàn ông tốt kiểu gì con cĩng sẽ gặp được thôi , đâu nhất thiết phải là Tử Thiên?" Bà Thanh chậc miệng tỏ ý mở cho con gái.

" Mẹ nói thế mà nghe được à? Mẹ biết con yêu anh ấy nhiều đến như thế nào. Tại sao mẹ lại xát muối lên vết thương của con vậy!" Hạ Nhi không nể mà thẳng thừng quát thẳng vào mặt mẹ.

Cô giúp việc đứng bên cạnh bất bình thay cho bà Thanh, chẳng hiểu sao cô ta có thể thốt ra những từ đó , phải như bà , bà đánh cho nhừ đòn từ lâu rồi. Con với chả cái. Mất nết!

Bà Thanh choáng váng, đôi mắt bà trở lên đỏ hoe. Cảm giác như có gì đó đang chặn ở cổ họng , phải chăng là bà lỡ lời nên chạm đến nỗi đau của con gái? Nhưng nó là con bé rất lụy tình, nếu nó yêu ai đó thì phải yêu cho bằng được rồi lụy đến chết đi sống lại.