Bà đang định hỏi ngược lại thì để ý áo sơ mi của con trai có chút không chỉnh tề, khuôn mặt tái mét như đang làm chuyện mờ ám.
" Xin lỗi con trai, hình như mẹ vào không đúng rồi."
Bà Thanh Lam nhanh chóng rời đi .
Thiên linh linh , địa linh linh, xin người hãy độ chì và chỉ lối cho con với. Mong bác gái sẽ không thấy được gì cả.
" Cốc ! Cốc ! Cốc!"
Chưa kịp hoàn hồn thì bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình.
" Không sao đâu !Mẹ anh đi rồi!"
Phù!!! Cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Chết tiệt ! Đây là cố ý mà! Không biết là.... Ây ya!
Cả người Hà Anh nóng ran lên, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ ửng cả hai bên.
" Anh!" Hà Anh hùng hổ mở cửa xông ra từ phòng tắm vô tình va vào lồng ngực ấm áp của anh.
" Á!!" Không những thế, cô còn nghe thấy rõ từng nhịp đập của trái tim đối phương.
Đầu óc cô mơ hồ, cứ thế bị người đàn ông này treo ngược lên lúc nào không hay.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Sao nhịp đập ngày càng mạnh mẽ đến như thế cơ chứ!
" Ha ha! Trần Hà Anh! Liệu ngày mai em thi được không đó!?"
Hả? Cái gì cơ? Bỗng chốc cô bị lôi về hiện thực không thương tiếc.
" Em không thi được , đều là tại anh hết." Cô chau mày dỗi nhẹ.
Hà Anh định nhanh chóng thoát khỏi đây nhưng vẫn bị anh nắm lấy cánh tay níu kéo lại.
" Hà Anh! Em đừng có nghĩ nhiều. Cảm ơn em đã đến bên anh ."
Những lời này anh cảm ơn cô , bởi vì cô chính là ân nhân trong đời anh. Nhà họ Hoàng trước nay luôn coi trọng tình nghĩa. Nhất định sẽ không phụ bạc với người đã cứu mình đâu.
Tử Thiên kéo nhẹ Hà Anh ôm chặt lấy cô, không thể để cô rời đi một bước.
Không biết hôm nay anh bị làm sao nữa?
Tối đến Hà Anh không ngừng suy nghĩ về những gì mà anh đã kể cho cô nghe. Trước kia mẹ anh từng có em gái? Bác gái yêu quý cô chỉ là vì cô có vài điểm tương đồng với người đó?
Hoá ra cô chỉ là thế thân của người khác thôi sao? Chẳng trách nào gia đình anh lại đối xử tốt với cô như vậy.
Có điều giữa cô và Tử Thiên là hai con người độc lập. Chưa bàn đến sự can thiệp của gia đình nhưng từ đầu đến cuối vẫn là anh chủ động tìm đến cô mà.
Đôi khi cô mong mình không quá vui vì nhận được ân hưởng này, cô muốn tự thân nỗ lực, muốn trở thành chính mình, không muốn trở thành bóng của ai, nhưng có lúc đây chính là điểm mạnh trong khi các cô gái khác thì cật lực hết lòng nịnh lọt mẹ chồng tương lai , muốn bước chân vào nhà hào môn, muốn hưởng thụ một cuộc sống xa hoa có những người còn không từ thủ đoạn bỉ ổi nào mà chỉ cần đạt được kết quả như mong muốn. Nhưng nếu người đàn ông đó mà yêu thật lòng cô gái đó thì sẽ không bao giờ để cho người phụ nữ của mình phải hạ thân mình xuống chỉ để diễn một vở kịch không thể giả trân hơn.
Đầu cô lại liên tưởng sang Hạ Nhi, ôi trời! Không biết Hạ Nhi đang muốn gì nữa.
Thôi nào Hà Anh mau ôn lại bài ngày mai còn đi thi nữa.
---------------
Sáng hôm sau , chiếc xe quen thuộc của sếp tổng đã chờ sẵn ở dưới nhà rồi.
Hà Anh ngáp ngắn ngáp dài vươn vai nhìn về phía của sổ theo thói quen.
Á! Sao?... Thôi chết ! Mình quên mất ..
Cô vội vã thu xếp đồ đạc rồi nhanh chóng chạy ra xe.
" Cốc ! Cốc! Cốc!"
Thấy kính xe được hé xuống cô hớt hải hỏi.
" Anh đợi em lâu chưa ạ?"
" Vừa mới đến, từ từ thôi. Không cần phải gấp làm gì."
" Dạ vâng!"
Rõ ràng thấy xe anh đậu ở đây từ rất lâu rồi , ấy vậy anh lại bảo vừa mới đến. Có thể là lời nói đó của anh chỉ là đang trấn an cô mà thôi.
Hà Anh thi tiếng Anh rất là thuận lợi, không uổng sáu tháng ròng cô chăm chỉ ngày đêm miệt mài bên sách vở.
Nhưng vẫn phải chờ đến kết quả cuối cùng.
Hoàng Tử Thiên vẫn còn đứng chờ bên ngoài xe. Anh ngồi bấm điện thoại chỉ để đốt thời gian.
" Anh Tử Thiên! Anh vẫn chờ em sao?"
" Ừm"
" Em cứ tưởng anh phải về làm việc cơ chứ?"
" Việc đó đâu quan trọng bằng việc đưa người của anh đi thi chứ." Anh nhẹ nhàng mở của xe cho cô.
Mọi người ai cũng đổ xô về phía hai người. Thật không ngờ cô gái trông tầm thường này lại có một gia thế khủng đến như thế.
Chắc là tiểu thư giả nghèo đây.
Cứ thế Hà Anh bị người ở phòng thi hiểu nhầm.
Không sao hết, vì vốn dĩ bọn họ đều là người xa lạ . Cái hiểu lầm này chỉ là sự ngưỡng mộ nhất thời từ họ mà thôi.
Anh đưa cô đi mua đồ, giúp cô thư giãn đầu óc sau một kì thi căng thẳng.
Thật trùng hợp thay là Hạ Nhi cũng đi mua đồ tại trung tâm này.
Thấy Hà Anh đi cùng Tử Thiên, lửa giận trong lòng Hạ Nhi bắt đầu bộc phát.
Cô ta đứng đờ người ra đó, không thể tin vào mắt mình. Bọn họ trông thật đáng ghét. Nếu Hạ Nhi không có được Tử Thiên vậy thì cô ta sẽ khiến cho hai người không được hạnh phúc.
Hà Anh thoáng chốc thấy được ánh mắt đầy ghét bỏ từ Hạ Nhi.
Có điều Hạ Nhi đã tránh né và bỏ đi mất lúc nào không hay.
Cô được Tử Thiên đi chơi nguyên cả một ngày , mua rất nhiều thứ. Anh tự tay xách túi đồ mang vào trong nhà , không để cô đụng tay quá nhiều.
Hạ Nhi cố tình bám theo xe hai người rồi đến tận đây.
Hừm ! Anh không yêu em là vì cô ta? Hừ ! Cô ta có có cái gì tốt chứ. Xinh đẹp thì cũng chẳng có, gia thế lại càng không, dựa vào cái gì mà thích mê thích mệt một con đàn bà thấp hèn đó cơ chứ! Hạ Nhi không ngừng chửi thề trong xe.
Phía xa xa, thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé của ai đó. Dõi theo bóng lưng hao gầy, Hạ Nhi có một cảm giác thân quen đến khó tả.
Tử Thiên bước ra khỏi cổng nhà Hà Anh, thấy anh không ngừng chào hỏi một cách lịch thiệp.
" Mẹ! Mẹ đi đâu về vậy?"
" Mẹ sang nhà bác Quý chơi. Hai đứa về khi nào vậy?" Bà Thư nhẹ nhàng hỏi.
" Dạ hôm nay con thi Tiếng Anh, là anh ấy đưa con đi ạ."
Trông bọn họ thình thâm chưa kìa, lại còn cười nói vui vẻ. Hoàng Tử Thiên ! Anh khá đấy!
Những gì xảy ra ngày hôm nay . Hạ Nhi này sẽ ghim vào trong lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại , nghĩ mãi không ra. Người phụ nữ trung tuổi này từng tiếp xúc ở đâu đó rồi thì phải?