Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 38: Kết quả đã đạt được.



Theo thông tin mà Hạ Nhi tìm hiểu và có được từ phía thám tử tư cũng biết sơ qua về thân thế của Hà Anh.

" Là do mình nghĩ nhiều rồi." Hạ Nhi nhếch môi cười ngây ngốc.

Thám tử tư chỉ điều tra được cô có chị gái và bố đã mất cách đây khá lâu rồi, bọn chúng còn nói là mất do bị tai nạn. Vì suy nghĩ đơn giản, cộng thêm việc đem lòng đố kị mù quáng nên Hạ Nhi tự cho là phải vậy.

----------

Hơn một tuần sau, cuối cùng cũng có kết quả thi khảo sát. Hà Anh lên mạng tra, cô ngồi thấp thỏm nhập bàn phím trên máy tính.

Lần này không biết kết quả của mình như nào đây? Mong là đạt được kết quả như mong muốn. Tốt nhất là đừng trượt! A! Xui quá! Ai đời lại tự trù mình như thế. Phù! Cố lên! Cố lên. Đỗ! Đỗ!

Khi nhập đầy đủ thông tin trên máy công đoạn cuối cùng là ngồi chờ kết quả thôi.

Hà Anh run tay, chần chừ mãi một hồi rồi cô mới nhấp vào nút Enter.

Hà Anh ơi! Đỗ! Cô nắm tay lại tự cổ vũ mình.

Nếu như cô thi đỗ được và có trong tay chứng chỉ , chắc chắn cô sẽ có cơ hội học lên cao.

Không gì là không thể, chưa bao giờ gọi là quá muộn cả.

Mấy nữa cô lại học về mảng marketing nữa.

Học nhiều đến nỗi , não của cô hết chỗ chứa. Nhưng chỉ cần có cơ hội là cô tranh thủ học hết.

Trước kia cô phải vất vả kiếm tiền chạy chữa bệnh cho mẹ và từ giờ cô càng phải cố gắng chăm chỉ kiếm tiền để cho mẹ có cuộc sống sung túc hơn, và vấn đề cơm áo gạo tiền là một điều rất dễ dàng.

Ngồi chờ từ nãy đến giờ, mất hẳn mấy phút để truy cập mạng.

Chắc là do ai cũng vào tra kết quả đây mà.

Ôi! 656 điểm? Mình đỗ rồi ư? Hà Anh há hốc miệng vì sốc.

Không thể tin vào mắt chính mình. Cô đỗ rồi! Hà Anh vui vẻ báo tin cho người đầu tiên không ai khác lại chính là Tử Thiên.

Hà Anh nhanh chóng cầm điện thoại quay số bấm gọi cho anh

" Alo!" Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.

" Anh ơi! Em đỗ rồi! Em đỗ tiếng Anh rồi." Hà Anh vui mừng như một đứa trẻ vớ phải bánh kẹo vậy.

" Chúc mừng em. Vậy tập trung ôn luyện về mảng marketing đi, mấy nữa lại thi rồi."

Đột nhiên nụ cuời trên môi cô bị vụt tắt. Anh chỉ chúc mừng đơn giản như thế thôi ư? Cũng đúng thôi, biết mỗi tiếng Anh là chưa đủ, vẫn cần phải có kiến thức chuyên môn nữa.

Nhưng đối với người thiếu học như cô thì đây là cảm giác tuyệt vời nhất. Trước kia, tiếng Anh cơ bản của cô không tệ nhưng chỉ ở mức giao tiếp cơ bản, việc bây giờ cô thật sự chú tâm vào đó cũng chính là một lợi thế từ cô.

Không sao! Kệ anh ấy đi! Tính tình lại cộc cằn rồi.

" Ồ! Em chỉ báo cho anh biết thôi ạ. Bây giờ anh bận rồi vậy thì mau làm việc đi ạ."

Hà Anh nói với vẻ mặt dỗi người ta mà cứ thế tắt máy.

Một lúc sau anh lại gửi tin.Nghe nói Tử Thiên lại bận đi công tác rồi. Là bác Hoàng Nghị điều anh ấy sang Singapore để đàm phán đối tác.

Cứ thế cô sẽ bơ vơ một mình trong vòng mấy ngày này ư? Ây ya! Tự dưng có một cảm giác trống vắng.

------------------

Bà Thanh từ trong quán cà phê bước ra khỏi cửa ra về. Khi đến bãi đỗ xe, thấy hình như thấp thoáng bóng dáng ai đó.

" Chị Thư!" Bà cất giọng lên tiếng.

Bất giác có ai đó hình như vừa gọi tên mình . Bà Thư ngoảnh lại theo phản xạ.

Ai gọi bà phải không nhỉ?

Hai người đứng đối diện phía xa nhìn nhau, bà Thư có vẻ nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt.

" Cô Thanh?"

" Chị Thư! Đợi một chút!" Bà Thanh vội chạy đến bên cạnh bà Thư.

" Chào cô! Hình như chúng ta lâu rồi mới gặp mặt."

" Dạ vâng! Khá là lâu rồi ạ.Gia đình em mới về đây ở gần một năm." Bà Thanh không ngừng nhiệt tình dơ tay nhận lấy cái bắt tay.

" Dạo này cô khoẻ không? Hiện giờ gia đình đang sống thế nào rồi?"

" Dạ vâng, nhà em đều ổn cả ạ."

" Thế con bé Hạ Nhi còn khoẻ đúng không ạ?"

Nhắc đến đây, bà Thanh cười ngượng trả lời.

" Dạ vâng! Con bé vẫn rất ổn.

" Thế con bé nó khỏi bệnh rồi đúng không?"

" Dạ vâng!" Bà Thanh chỉ gật nhẹ một cái.

" Chị nhớ con bé đúng không?"

Bà Thư liền gật đầu khẳng định.

" Vậy chị định nhận lại con bé sao?"

Bà Thanh nhắc đến đây khiến bà Thư đứng đờ hết người.

" Không... không có. Sao có thể! Dù gì nhà tôi đã giao nó cho gia đình bà rồi. Cái này tôi phải cảm ơn gia đình cô đã giúp đỡ tôi trong lúc nguy cấp nhất. Nếu không nhờ hai giúp đỡ chắc con bé...."

" À không! Em không có ý đó . Nhưng nếu vậy thì càng tốt. Chúng nó lớn rồi chúng nó đều có quyền riêng tư của chúng nó, chúng ta không tiện xen vào."

Bà Thư gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại nhìn thaus được tâm cơ của bà Thanh.

Vì lúc đó thật sự nguy cấp, nếu tính ra cảm ơn ông bà Thanh này đã xuất hiện là vị cứu tinh cho Hạ Nhi.