Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 9: Hạ Nhi nổi ghen.



Màn này cô bị Hạ Nhi nhìn thấy được.

Không sao, cô vào trong làm khách dày vò Hà Anh một trận cho hả giận.

Cô ta đắc ý cười khẩy một cái nhưng một sự ẩn ý nào đó.

Khi Hạ Nhi bước vào mang một luồng sát khí khá mạnh nhưng chẳng có ai để ý.

Hạ Nhi hách dịch ngồi bàn chờ ở tầng 1, Khả An ra tiếp tay cho hành động của cô ta.

Khả An tự ý dẫn cô ta lên phòng riêng ngồi mặc lễ tân đang lo một đống sổ sách mà không để ý.

Nhưng Khả An sợ bị phát hiện nên cô ta vẫn báo có khách muốn lên phòng riêng. Và đặc biệt hơn vị khách này từng đến một lần và rất khó tính nên không có ai để ý.

Việc này rất thuận lợi cho Hạ Nhi bước chân vào trong nhà hàng.

Vậy thì lần này Hà Anh khó lòng mà thoát nổi.

Hạ Nhi ngồi sẵn ở trong phòng riêng, chỉ chờ Khả An đưa mục tiêu tới.

Hà Anh đang lau dọn mấy kệ tủ thì Khả An tìm đến.

" Hà Anh! Hà Anh ơi!"

" Mình nghe." Hà Anh vẫn chăm chú làm việc.

" Này ,có khách muốn tìm gặp cậu."

Ai chứ? Khả An là người khó mà tin tưởng được.

" Khách nào tìm gặp tôi?"

" Thì là khách đợt trước mà cậu đổ nước vào tay người ta đó." Khả An nói thêm.

Hả? Là Hạ Nhi, cô ta đến đây? Mà phải tìm gặp Hà Anh cho bằng được? Không biết lại chuyện gì đây.

" Ừm, tôi biết rồi, cậu đi xuống trước đi." Hà Anh hững hờ trả lời Khả Anh.

" Nhớ xuống nhanh nhé! Không người ta chờ lâu lại làm ầm lên. Lúc đó tôi không biết đâu nhé."

Hà Anh mặc kệ Khả An nói gì , nhưng cô vẫn làm xong việc của mình trước.

Trong khi ngồi chờ Hà Anh thì Hạ Nhi nhờ Khả An chuẩn bị cốc trà cực nóng.

Khả An biết nhưng điều đó thì hơi quá đáng.

Nhưng cô ta vẫn mảy may vô tâm mặc kệ.

Hà Anh xong việc thì đến tìm Hạ Nhi, cô theo sự chỉ dẫn của Khả An mặc dù không hề tin tưởng cô ta một chút nào.

Cuối cùng Hạ Nhi kiên nhẫn chờ đến lúc này.

" Dạ chị cho gọi em?" Hà Anh nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Nhi giả vờ không nhấc được cốc trà lên vì nóng. Hà Anh theo bản tính vội đến đỡ cho Hạ Nhi.

Lúc này Hạ Nhi cắn răng chịu nóng cố tình hất trà vào người Hà Anh.

" Á..!" Hà Anh vì nóng mà kêu lên.

" Nóng thế này mà cũng đặt trà vào cho tôi được à? " Hạ Nhi quát lớn mắng thẳng lên người Hà Anh.

Hà Anh không hiểu tại sao cô bị người này bám lấy và hành hạ, rồi tự cho mình là người vô tội, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà.

Là cô ta cố ý hất trà vào người cô.

" Tại sao chị lại hất nước vào người em." Hà Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Lúc này Hạ Nhi không cần phải diễn kịch nữa, cô ta đứng dậy tát thẳng vào mặt Hà Anh.

" Chát!"

Hà Anh không hề đề phòng vì thế không kịp đỡ lấy tay cô ta nên khi bị tát mạnh Hà Anh đứng không vững , chao đảo suýt ngã.

Đây là kiếm chuyện vô cớ, hay là cô ta vẫn để ý chuyện hôm trước?

Cho dù là thế cô ta không có quyền đánh người.

Hạ Nhi tự cho mình là người cao quý nhưng thật sự cô ta cư xử như người văn hoá thấp.

Hà Anh tự hỏi rốt cuộc là tại sao Hạ Nhi tức giận đến như thế, cho dù là do hiểu lầm hôm trước nhưng mọi chuyện không đến nỗi như thế này.

Trên má Hà Anh in hằn vết tát trên mặt.

Đôi mắt cô đỏ au , cổ họng như có ai chặn lại đến nỗi không thể mở miệng nổi.

" Cô đúng là đồ hồ ly tinh mà, tại sao cô trơ trẽn dám cướp anh Thiên từ tay tôi!?" Hạ Nhi quát lớn vào thẳng mặt Hà Anh.



Hình như Hạ Nhi đang hiểu nhầm gì đó rồi. Cô đâu có cướp Tử Thiên từ tay cô ta ? Sao cô ta hết lần này đến lần khác kiếm cớ bắt nạt Hà Anh hoài vậy.

Có điều Hà Anh chẳng làm gì sai nên cô chẳng có gì phải sợ cả.

Lúc có không biết trân trọng đến lúc mất lại đổ sang cho người thứ ba.

" Xin lỗi chị hình như chị đã hiểu lầm gì đó thì phải?" Hà Anh vẫn cố gắng kiên nhẫn nhường nhịn Hạ Nhi.

" hiểu lầm?" Hạ Nhi nhướn mày hỏi.

" Cô cho rằng mắt tôi mù nên không trông thấy à?"

Nói rồi Hạ Nhi cương quyết xông vào tát Hà Anh thêm lần nữa.

Lần này Hà Anh đề phòng đợt trước nên nhanh chóng đỡ lấy bàn tay bẩn kia.

" Chị quá đáng vừa thôi, chị tát cái đầu tôi còn chịu nhưng tát lần thứ hai thì tôi không để yên đâu!"

" Chị tưởng chị là con nhà quyền quý thì có thể làm gì thì làm ư? Làm ơn cư xử có văn minh một chút."

Ô... Sao bây giờ còn có chuyện tiểu tam lên mặt ghen ngược lại chính thất?

Nhưng Hạ Nhi và Tử Thiên vốn đã trở thành vợ chồng đâu mà chính thất với lại tiểu tam.

Nhưng quá đáng thật , Hạ Nhi vẫn chưa hề tha cho cô.

Cả hai vẫn tiếp tục cãi vã to tiếng bên trong phòng vip.

Và hiện tại không có một ai đứng ra giúp đỡ Hà Anh.

Sau khi trút giận xong Hạ Nhi kiệu ngạo bước ra khỏi phòng vip.

Hà Anh cuối cùng cũng hiểu lí do tại sao người ta ghét mình đến như thế!

Nếu không phải tại cô thì mối quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng hề rạn nứt.

Là do Hà Anh được người nhà họ Hoàng ưu ái hơn?

Được thôi, nếu cô không thích Hà Anh gặp nhà họ Hoàng, thì có thể nói một câu , cô có thể tự động rời khỏi mà.

Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra thi nhau ùa đến hỏi Hà Anh.

Minh Anh cũng là đồng nghiệp biết được Khả An giở trò sau lưng, lên vô cùng tức giận nhưng không có bằng chứng nên chẳng làm gì được Khả An.

Ngay từ đầu ca Minh Anh thấy Khả An có những hành động đáng nghi ngờ rồi. Đến lúc bên trong to tiếng với nhau thì chính Khả An là người ngăn cản.

Cô ta cố tình tiếp tay cho kẻ xấu và lễ tân cũng có lỗi vì không thật sự chú tâm trong công việc.

Sau khi tường thuật lại mọi chuyện thì Minh Anh hiểu ra tất cả.

Khả An thật quá đáng hết lần này đến lần khác luôn luôn dở trò bẩn thỉu ra trêu đùa người khác.

Hà Anh lần nào cũng bỏ qua cho loại người như cô ta ,riêng Minh Anh thì không, loại người này đáng lẽ ra phải lên tiếng và loại bỏ.

Cái giá cô ta phải trả chắc chắn đắt gấp bội lần.

Minh Anh quyết nói chuyện riêng với Gia Thành, khi Gia Thành biết được liền lập tức gọi Khả An hết ca thì gặp anh.

Trong lòng anh hiện như đang có ngọn lửa thiêu đốt nóng đến nỗi không tả nổi.

Híc..... Chỉ mong Gia Thành đứng ra chủ trì công đạo.

Lần này coi như Khả An tiêu luôn.

Nhẹ nhất thì lập biên bản nặng thì đuổi, còn riêng cô ta thì nên đuổi đi cho rồi.

Lễ tân cũng bị liên luôn.

Sau một ngày mệt mỏi, Hà Anh lủi thủi đi về nhà.

Sự rầu rĩ trên khuôn mặt cô hiện ra rõ rệt, Hải Lan thấy lạ liền hỏi Hà Anh rốt cuộc hôm nay lại xảy ra chuyện gì à? Nhưng Hà Anh không nói gì mà vào phòng tắm.

Con bé này , hôm nay bị làm sao thế? Tự dưng bày đặt không thèm nói chuyện.Kiêu!

Nhưng chẳng có ai biết rằng hiện tại Hà Anh đang bị tổn thương.

Cô như muốn chìm vào giấc ngủ để quên đi mọi chuyện.

Ấy thế mà vết bỏng trên người cô vẫn in hằn ở đó vẫn khiến cô đau xót đến nỗi không ngủ được.

Đâu chỉ thế ,vết bỏng này nó đã in hằn vào tận sâu bên trong trái tim Hà Anh.

Lần đầu tiên cô có cảm giác đau đến như thế này.

Hà Anh nhìn vết đỏ trên người mình mà khóc oà lên , khuôn mặt xinh đẹp kia hiện rõ sự đáng thương.

Hức... Thật tức chết đi được mà tui làm gì mấy người mà mấy người lại hành ra như thế này.

Thật là oan quá đi! Nhất quyết phải đòi lại công bằng, không thể để tình trạng như thế này được, nhưng mình đòi công bằng kiểu gì và bằng cách nào?



" Hà Anh! Cậu tắm xong chưa đó?" Hải Lan gõ cửa ở bên ngoài.

" Đợi em một chút!" Hà Anh gạt nước mắt rơi trên má.

Thật không hiểu Hà Anh làm gì trong phòng tắm mà lâu thế?

Hải Lan vẫn ngồi trên chờ đợi cô em họ kể chuyện phiếm.

Nhưng.... Thật sự là chờ cô rất lâu.

Mãi sau Hà Anh mở cửa phòng thấy được đôi mắt Hà Anh đỏ au ,hình như con bé khóc thì phải.

" Xảy ra chuyện gì à?" Hải Lan vô cùng lo lắng hỏi han tình hình.

" Là sao?" Hà Anh không hiểu chuyện gì.

" Ý là đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu khóc?"

Mọi tâm tư hèn mọn này đều bị Hải Lan nhìn thấu.

Ấy vậy mà Hà Anh vẫn cố gắng vui vẻ trả lời.

" Không có gì đâu, hôm nay em được sếp thưởng nên vui quá thôi mà."

Lời nói này nghe tuy có chút hợp lý nhưng giọng nói có vẻ gượng.

Hà Anh cố tình nói dối?

Tuy thế Hải Lan không tra hỏi gì, chỉ kể chuyện vui hôm nay.

" Ê , mấy nữa bọn tớ được đi du lịch! Là sếp cho đi đó!"

" Chúc mừng chị nha!"

Hải Lan vui vẻ không ngớt .

" Vừa nãy tớ tưởng là tớ nhìn nhầm" Hải Lan khoe đoạn tin nhắn giữa hai người.

Thật ra giữa Hải Lan và vị sếp này của chị ấy cũng có tình cảm với nhau, chỉ là.... hình như họ chưa công khai .Hai bác ở nhà với mọi người xung quanh nhìn vào Hải Lan như là một đứa con trai. Chính vì thế bà Thư luôn hiểu nhầm chị ấy là les.

Nhưng cũng phải ngưỡng mộ hai người họ ghê, chính vị cấp trên này đã giúp cho Hải Lan vượt qua mọi nghịch cảnh.

Tự dưng cô nghĩ đến Hoàng Tử Thiên, trông anh phong độ lịch lãm thế kia ai mà cưới được thì quả thật có phúc đến nhiều đời.

Ấy vậy, anh vẫn chưa có kết hôn.

Nhưng đây là cơ hội tốt cho rất nhiều cô gái và anh có rất nhiều sự lựa chọn.

Nếu tính ra Tử Thiên hiện tại cũng hơn 30 tuổi rồi. Nhưng anh lại có cô Hạ Nhi gì đó là người yêu, nhưng hai người họ liệu tiến tới hôn nhân?

không cần biết mối quan hệ giữa anh và Hạ Nhi như nào , nhưng cách mà Hạ Nhi đối xử phân biệt với người khác như thế thì quả thật là không thể chấp nhận nổi.

Sau khi nói chuyện một hồi lâu, Hà Anh như được giải tỏa tâm trạng, liền tạm gác lại để chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau đi làm Hà Anh nhận được tin Khả An bị đuổi việc. Thật ra việc mà cô ta gây ra có quá đáng thật, nhưng tự dưng đuổi Khả An đi thì cô cảm thấy tiếc. Cũng chính nhờ Khả An mà khiến Hà Anh đi làm mỗi ngày đều không bị nhàm chán. Trông tiếc thật nhưng đã gây ra họa thì thôi cũng kệ. Cô cũng không có bất ngờ gì cho lắm vì việc cô ta nghỉ chẳng liên quan gì với cô.

Mấy ngày này Hà Anh luôn tránh né Hoàng Tử Thiên và gia đình anh.

Mấy lần Hoàng Hân gọi điện hỏi thăm nhưng cô đều từ chối và nói mình dạo này rất bận.

" Cô Hân này, từ mai cô không cần phải nấu và mang cơm cho tôi đâu."

" Tại sao?" Hoàng Hân thắc mắc hỏi.

" Tại tôi ... Có chị họ mới lên thành phố nấu cơm cho rồi nên là vấn đề cơm nước tôi có thể lo được rồi."

" À, được rồi!"

Hoàng Hân biết Hà Anh từ chối nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô.

-----------

Trước khi đi làm bà Thanh Lam đưa cơm cho con trai với ánh mắt ảm đạm.

Và lần này bà chỉ đưa mỗi hai hộp cơm.

" Mẹ! Hôm nay mẹ chỉ đưa con có bằng này hộp cơm." Tử Thiên thấy mẹ khó chịu mà nhíu mày hỏi.

" Ừm! Từ mai không cần phải đưa cơm cho Hà Anh nữa đâu."

Tử Thiên đang định hỏi lý do tại sao thì bà Thanh Lam nói luôn.

" Con bé tý từ chối rồi. Con không cần phải hỏi thêm. Cái này dành cho hai bố con đấy."

" Dạ vâng!"

Nói rồi Tử Thiên lẳng lặng quay người rời khỏi.