Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 29



Quan Tri Ý mới đến không lâu, cô về đây là bởi vì những bình luận trên mạng nên trong lòng cảm thấy rất áy náy.

“Tại sao không gọi cho anh?” Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn cô.

Quan Tri Ý do dự lại có chút ngượng ngùng nói: “Anh nhìn thấy tin trên mạng chưa?”

Thích Trình Diễn nhíu mày: “Anh đã thấy, em không——”

“Rất xin lỗi.”

Lời còn chưa nói xong đã nghe thấy Quan Tri Ý khẽ lên tiếng.

Thích Trình Diễn ngẩn người: “Sao?”

Quan Tri Ý: “Chị Vân nói, có thể là có người hắt nước bẩn lên người em. Em có thể bị mắng thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được mắng anh, những ngôn ngữ trên mạng rất khó nghe anh đừng để trong lòng.”

Thích Trình Diễn không biết nói gì, im lặng một lúc rồi mới hỏi cô: “Có đau hay không?.”

“Hả?”

Thích Trình Diễn cầm lấy cổ tay cô, lúc này vết thương trong lòng bàn tay cô đã kết thành tầng vảy mỏng.

Thích Trình Diễn không vui nói: “ Tại sao Lưu Vân không đưa em đi xử lí vết thương?”

Quan Tri Ý phản ứng lại, rụt tay về: “Không có việc gì, là em vội đến tìm anh nên chị ấy trực tiếp đưa em đến đây.”

Thích Trình Diễn không trả lời nữa, dẫn cô vào trong nhà. Hiện tại đã không còn sớm, ông nội Thích đang nghỉ ngơi ở trên lầu, trong nhà cũng không có người khác. Thích Trình Diễn đưa cô đến mái hiên, cầm hòm thuốc đến để bôi thuốc cho cô.

Anh ngồi trước mặt cô, rũ mắt, biểu tình nhìn có chút lạnh nhạt.

Quan Tri Ý nhìn trộm anh một cái: “Chuyện ở trên mạng...”

“Em không cần xen vào, anh sẽ cho người xử lý.”

“Nhưng có rất nhiều người bới móc thông tin của anh, hiện tại trên mạng ở đâu cũng có ảnh của anh.”

Thích Trình Diễn nhíu mày: “Tin tức của anh vốn dĩ không cần đặc biệt che giấu. Quan Tri Ý, hiện tại tình huống của em mới nghiêm trọng, em lo cho anh nhiều như vậy làm gì?”

Anh gọi đầy đủ tên họ của cô, giọng điệu còn có chút tức giận.

Quan Tri Ý cảm thấy anh tức giận, cô rụt xuống tay, nhỏ giọng nói: “Việc này em đã quen nhưng anh thì……”

Thích Trình Diễn dừng lại, ngước mắt nhìn cô, trong lòng tự nhiên nổi lên ngọn lửa không tên: “Em đã quen, anh thử chút thì sao, như thế nào, em cảm thấy anh không bằng em?”

“Không phải là em không vui, người khác có thể mắng em ra sao cũng được nhưng với anh thì không thể!”

Ánh mắt Quan Tri Ý trầm xuống, bướng bỉnh nói, “Bọn họ cái gì cũng không biết, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ mắng chửi anh.”

Thích Trình Diễn hơi hơi hé miệng, đột nhiên không biết muốn nói gì, chỉ cảm thấy ngực mềm đến rối tinh rối mù tức giận cũng không phát nổi.

Bản thân cô bị mắng thành dạng gì rồi nà còn lo cho anh?

“Hơn nữa bản thân em cũng cảm thấy không có gì.”

Quan Tri Ý nói, “Mới đầu còn có chút buồn, cảm thấy thật vất vả mới có ngươui thích, hiện tại đột nhiên lại… Có điều, em cảm thấy bình thường, làm này quan trọng nhất chính là giác ngộ, hơn nữa em còn kiên trì thì bọn họ còn ở đây.”

Ánh mắt cô gái trước mắt đều rất chân thành không phải nói láo. Thích Trình Diễn khẽ thở dài một hơi, có chút bất lực.

Cô có thể tiếp nhận sao?

Nhưng anh lại cảm thấy không thể nhịn được.

“Đau.” Quan Tri Ý duỗi tay nắm lấy cổ tay Thích Trình Diễn.

Thích Trình Diễn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện bản thân thất thần khiến cho tăm bông chạm vào miệng vết thương của cô.

Anh vội vàng giảm lực: “Xin lỗi.”

Quan Tri Ý nghiêng đầu nhìn anh: “Yên tâm đi, em là nghệ sĩ, bị mắng là chuyện bình thường. Nhưng mà tin tức này đến tai người nhà anh, có tức giận hay không?”

Thích Trình Diễn tiện tay búng trán cô: “Ông nội nhìn thoáng qua là biết xảy ra chuyện gì. Ngược lại là em, nên nghĩ xem phải giải thích chuyện này với ba và anh trai ra sao đi.”. Ngôn Tình Sủng

“Em sẽ không giải thích.”

Quan Tri Ý hơi cúi người nhìn anh, nói: “Anh cảm thấy, chuyện em và anh thông đồng, anh bao nuôi em này… Có thể tin sao?”



Ánh mắt của cô vẫn không hề thấy đáy, biểu tình cũng mang theo chút vui đùa. Cũng không biết vì cái gì, trong nháy mắt Thích Trình Diễn không dám nhìn thẳng cô. Trong lòng ẩn ẩn ý tưởng quỷ dị khiến người ta mất tự nhiên.

Anh rũ mắt nhìn lòng bàn tay cô, nhàn nhạt nói: “Tóm lại đối với em thanh danh không tốt.”

“Thật thật giả giả, trong vòng này quá nhiều loại tin tức như vậy.”

Quan Tri Ý thở dài một hơi.

“Em chỉ cần làm chính mình là được.”

Thích Trình Diễn: “Anh sẽ cho người ép hot search xuống, ngày mai bên công ty cũng sẽ làm sáng tỏ, yên tâm.”

“Em biết, nhưng mà việc đã đến mức độ này phải tẩy trắng thế nào mới đáng tin.”

Thích Trình Diễn nghĩ nghĩ, việc này nhất định là từ trong công ty truyền ra, trên mạng mọi người cũng tin vào việc này. Cho nên nếu muốn cho Quan Tri Ý toàn vẹn mà lui, hoàn toàn loại bỏ cái mác này thì không chỉ dựa vào một bản thảo.

“Việc giải thích cứ giao cho anh, hôm nay cũng đừng nghĩ quá nhiều, trở về ngủ một giấc ngon lành.”

Quan Tri Ý gật gật đầu, lại không đứng dậy.

Thích Trình Diễn cất thuốc khử trùng vào hòm, lại quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Hình như rất lâu rồi em chưa thấy anh như vậy.”

Quan Tri Ý nhìn anh, đột nhiên vẻ mặt mang theo sự uỷ khuất.

Thích Trình Diễn dừng một chút: “Không phải em đang đóng phim sao, bận rộn như vậy, còn có thể thấy ai.”

“Em quay ở trong thành phố, ngẫu nhiên vẫn có thời gian.”

Quan Tri Ý duỗi tay giữ chặt ống tay áo của anh quơ quơ, “Cho nên lần sau trở về đoàn phim, lúc em muốn tìm anh ăn cơm hoặc có thể gọi điện thoại cho anh có được không?”

Theo bản năng Thích Trình Diễn phải đáp ứng, nhưng nhìn thấy ánh mắt sạch sẽ tràn đầy tín nhiệm của cô, anh nhớ tới cái gì đó lại không mở miệng.

“Được không, em cảm thấy sau khi quay phim sẽ rất lâu không gặp anh.”

Quan Tri Ý kiên trì không ngừng lay tay anh “Lâu như vậy không gặp, em rất nhớ anh, anh không nhớ em à?”

Lời nói còn đầy oán khí hơn khi biết mình bị chửi trên mạng.

Thích Trình Diễn nhìn cô, tâm đều nhũn ra.

Anh có chút bất lực: “Được rồi, nói giống như anh từ chối ăn cơm với em vậy.”

Quan Tri Ý lập tức nói: “Chính là đợt trước em gọi điện thoại cho anh đều là trợ lý của anh nghe, anh ấy nói anh rất bận. Cho nên em nghĩ, chắc là anh sẽ không đi ăn cơm?”

Thích Trình Diễn không trả lời ngay.

Bởi vì khoảng thời gian đó anh cố tình xa cách, cho nên không có trả lời điện thoại.

“Vì bận quá.” Anh nói.

“ Em cũng nghĩ vậy.”

Quan Tri Ý cũng không nghi ngờ anh, chỉ lo nói: “Vậy lần sau anh phải nghe điện thoại của em, nếu có thời gian em sẽ lén đến tìm anh.”

“Lén?”

“Đương nhiên không thể trực tiếp đến tìm rồi, hiện giờ tin tức trên mạng tràn lan như thế, đều là mấy thứ không dễ nghe.”

Thích Trình Diễn nhớ tới mấy tiêu đề bao dưỡng kia, ho nhẹ.

“Vậy được, quyết định thế đi, em về nhà đã.” Quan Tri Ý đứng dậy đi về hướng cửa chính, đi được vài bước thì quay đầu lại.

Thích Trình Diễn nhìn cô: “Như thế nào ——”

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, người trước mặt đã nhào đến thứ thái giống như lúc trước, lập tức ôm anh, ôm đầy cõi lòng.

Thích Trình Diễn bị đâm lùi về sau một bước, khó khăn đỡ bả vai cô.

“Việc tin đồn, cảm ơn anh không trách em.”

Quan Tri Ý dùng sức mà ôm lấy anh, vài giây sau, cô nâng lên mắt, đáy mắt chợt loé qua tia ranh mãnh. Tiếp theo, anh còn chưa có phản ứng gì cô đã nhón chân lên thì thầm vào tai anh.

“Anh, em biết anh đối tốt với em nhất.”



Rất gần, nhiệt độ phả vào tai anh.

Thích Trình Diễn sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân chập chờn, từ tai đến cổ đều gợn một tầng sóng. Mà ngực giống như bị cái gì nắm lấy, tim đột nhiên đập nhanh không kịp chuẩn bị.

“Em……”

“Em sẽ nhớ rõ, về sau sẽ mời anh đi ăn rất nhiều đồ ăn ngon.” Quan Tri Ý buông anh ra, cười đến xán lạn, “Em đi đây, tạm biệt.”

Cô vẫy tay với anh, xoay người bước ra ngoài

Bóng dáng cô biến mất ở cửa.

Thích Trình Diễn đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn theo hướng cô đi. Trên người giống như còn lưu lại hơi ấm cùng hương vị của cô, nó nhàn nhạt, ăn sâu đến xương tuỷ.

Một lúc sau, ấn đường của Thích Trình Diễn hung hăng giật giật.

Vừa rồi anh đã làm cái gì?

**

Sau khi Quan Tri Ý ra khỏi Thích gia, nụ cười xán lạn lập tức tắt. Cô đi qua một khúc cua, xác định Thích Trình Diễn sẽ không nhìn thấy, lúc này mới thở vào dựa lên tường.

Hôm nay cô tới tìm anh thật sự vì việc trên mạng, gặp được anh rồi mới có chút an tâm. Rồi sau đó bởi vì rất lâu không nhìn thấy anh nên đã nổi lòng tham.... khiêu khích anh.

Chỉ là ôm anh một cái, cô cho rằng anh sẽ không có phản ứng gì, bởi vì cô cảm thấy động tác này đã làm quá nhiều. Cho nên vừa rồi cô mới dũng cảm ghé vào tai anh, cố tình chọn nơi mẫn cảm ái muội nhất để nói chuyện.

Nhưng mà anh có thể cảm giác được gì sao?

Quan Tri Ý nghĩ có chút sợ cô muốn cho anh biết cảm giác không giống nhau, chỉ là không biết mình làm có đúng hay không.

Mấy chuyện này cô học được khi diễn mấy bộ phim ngốc bạch ngọt, chất lượng thật đúng là không dám bảo đảm.

“Chắc sẽ tốt thôi?”

“Cái gì tốt?”

Đột nhiên, một thanh âm từ trước mặt truyền đến.

Quan Tri Ý hoảng sợ, mở mắt mới phát hiện Quan Nguyên Bạch xuất hiện ở trước mặt cô, cô lập tức đứng thẳng.

“Anh? Anh tới khi nào!”

“Vừa nhận được điện thoại của Trình Diễn, em đứng đây làm gì?”

Nhìn thấy Quan Nguyên Bạch trong lòng Quan Tri Ý có chút chột dạ: “Em, em, em vừa ra khỏi nhà anh Trình Diễn.”

Quan Nguyên Bạch đi lên, kéo tay cô qua, trong lòng bàn tay là thuốc, nhưng cũng bởi vì thuốc màu đỏ nên nhìn càng ghê người. Quan Nguyên Bạch nhíu mày, đáy mắt ấp ủ bão táp.

Quan Tri Ý rút tay về: “Tin tức kia, anh thấy rồi sao?”

“Thấy rồi.”

“Ồ...”

“Đau không.”

“Tay sao, không đau…”

Quan Nguyên Bạch: “Đầu óc thì sao?”

"Hả?"

“Đầu óc đau không?”

Khoé miệng Quan Tri Ý hơi hơi nhếch lên: “Đầu óc…… Đau cái gì?”

“Vậy thì ổn rồi.” Quan Nguyên Bạch lạnh nhạt nói, “Em căn bản không có đầu óc, sao mà đau được?”

“……”

Quan Nguyên Bạch thả tay cô ra: “Về nhà đi thôi.”

“Vậy còn anh?”

“Anh đi tìm Trình Diễn” Quan Nguyên Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, “Để xem cậu ấy xử lí vấn đề đứa em gái ngu ngốc của anh ra sao.”