Quan Tri Ý và Tống Kiều Phỉ đi ra ngoài, Lưu Vân chào hỏi những người có mặt ở đây rồi cũng đi ra.
Quan Nguyên Bạch vỗ vai Tống Lê, “Tớ đi trước, tiếp theo nên làm thế nào cậu hãy tự mình xử lí cho tốt.”
“Được.”
Tống Lê nhìn theo bóng dáng anh bước ra ngoài nhưng quay đầu lại vẫn thấy Thích Trình Diễn đứng đó, trên mặt lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: “ Anh hai à cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, yên tâm yên tâm, xíu nữa tớ lập tức đi nhận lỗi với Tri Ý, sẽ không để em ấy uất ức!”
Thích Trình Diễn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới rời đi.
Tiễn đi hai vị tôn đại Phật, Tống Lê mới nhẹ nhàng thở ra, nói với những người trước mặt: “Những việc hôm nay một chữ cũng không được nói ra, nếu để tôi biết các người bên ngoài đồn thổi cái gì thì đừng nghĩ đến việc có thể ở lại nơi này.”
Nhân viên có mặt tại đây liên tục đua nhau gật đầu.
Tống Lê: “Được rồi, đều đi ra ngoài đi.”
Mọi người nối đuôi nhau mà ra, chỉ còn lại Cát Tư Nghênh cùng trợ lý của cô ta.
Tống Lê nhìn Cát Tư Nghênh một cái, sắc mặt cực kém: “Cô đúng là thật sự biết tìm phiền phức cho tôi đấy!”
Lúc này Cát Tư Nghênh mới biết việc này cực kì nghiêm trọng: “Em, em không biết Quan Tri Ý là ai, không phải trên mạng nói cô ta chỉ là người bình thường sao?”
“Trên mạng nói cái gì cô cũng tin à? Trên mạng còn nói cô chính là đại mỹ nữ đẹp tự nhiên ngàn năm khó gặp, còn bản thân cô đã động dao kéo bao nhiêu lần thì tự biết.”
Cả mặt Cát Tư Nghênh đều cứng lại, không dám phản bác.
Ngày thường cô đều làm nũng náo loạn lên với Tống Lê, anh đều không tính toán mà nuông chiều cô, hiện tại cô ta thấy kim chủ nhà mình thực sự nổi giận nên cô ta nào dám nháo.
“Em thật sự không cố ý…”
“Bắt nạt ai thì bắt nạt, cô tự nhiên lại dám trêu chọc lên đầu lên cổ Quan Tri Ý? Người Quan gia nuông chiều em ấy, nâng như trứng hứng như hoa, mà cô lại dám phun ra câu không biết mà xong?!”
Tống Lê trừng cô ta một cái.
“Cmn, ông đây phải đi đằng sau cô hót sh*t cho cô nữa à?”
“Tống Lê…”
“Bữa tiệc hôm nay cô đừng đến nữa, về đi.” Tống Lê nhíu mày nói, “Thuận tiện đem đồ của cô dọn ra khỏi nhà tôi.”
Cát Tư Nghênh giật mình, lập tức cảm thấy mình xong rồi: “Em không muốn!”
Tống Lê: “Được, vậy phòng đó để lại cho cô, từ nay về sau chúng ta ai đi đường người ấy, chia tay.”
“Em không muốn, em không chia tay! Phòng ở, phòng ở em cũng không cần!”
Tống Lê nhìn cô ta một cái: “Thật sự không cần?”
Cát Tư Nghênh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Lê, quả nhiên phải chia tay, lập tức nuốt hết những lời định nói ra vào họng: “Em…”
Tống Lê thấy cô ta do dự, trong lòng cười lạnh: “Vậy là muốn rồi, được rồi, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đến tìm cô có gì thì nói với cậu ấy.”
Sau khi nói xong anh lập tức đi ra ngoài, một chút cũng không dây dưa.
Dù sao loại bạn gái hư tình giả ý này với anh mà nói, cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi.
**
Mà ở một nơi khác, nhân viên công tác đem lễ phục mới đến cho Tống Kiều Phỉ thay.
Quan Tri Ý ngồi ở ngoài ghế chờ cô, còn trước mặt là Lưu Vân ngập ngừng muốn nói lại thôi
“Được rồi em thừa nhận, Quan Nguyên Bạch thật sự là anh trai em. Mà từ trước đến nay em đóng phim cũng không nhắc đến vì việc này không liên quan đến công việc, hơn nữa em vẫn luôn tự lực cánh sinh anh trai em cũng không quản, cho nên…”
“Cho nên Thích tổng luôn quan tâm đến em là vì vậy?”
Quan Tri Ý giật mình, gật đầu: “Bọn em quen nhau từ lâu rồi, cũng là hàng xóm. Cho nên, em mới nói bọn em không phải loại quan hệ kia.”
Lưu Vân nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên muốn đem bộ não đi châm cứu cho nó tỉnh lại: “Cmn……”
Tiếp theo Lưu Vân không biết nên nói cái gì, im lặng hơn nửa ngày.
Quan Tri Ý thấy biểu cảm này của cô ấy tưởng cô ấy không vui, vì thế lại nói, “ Chị Vân, chị đừng giận, em cảm thấy việc này……”
“Chị thấy việc này quả thực vi diệu rồi?! Em, em ——”
Lưu Vân chỉ cô nửa ngày trời, không biết nên nói cái gì cho phải, quá mức kinh ngạc thế cho nên cô ấy không biết nên sử dụng từ nào cho hợp lí.
Nghĩ lại lúc trước nhiều tình huống xảy ra, Lưu Vân cảm thấy chính mình quả thực là rất ngu xuẩn. Cô sao có thể cảm thấy mình là Quan Tri Ý là cùng một loại người, từ tầng đáy bò lên quả thực không dễ. Ngày thường cô còn luôn miệng nói với cô ấy, là một người không có bối cảnh, không có người chống lưng thì không thể muốn thế nào làm thế ấy!
Làm cho cô tưởng đây chính là một công chúa lọ lem, thì ra đây lại chính là thiên kim của Quan gia tiếng tăm lừng lẫy Đế Đô?
Mẹ nó, từ đầu đến cuối người bò từ tầng đáy lên chỉ có cô thôi!
“Tri Ý, tớ xong rồi.” Tống Kiều Phỉ đi ra từ trong phòng thay đồ, trên người đã đổi thành bộ lễ phục màu hồng trắng.
Quan Tri Ý đứng dậy đi đến bên cạnh cô: “Cái này đẹp!”
“Đương nhiên, bộ này so với lễ phục ban đầu của tớ cao cấp hơn nhiều.”
Tống Kiều Phỉ nhìn cô, “Còn nữa, hôm nay thực sự cảm ơn cậu. Cậu có biết hôm nay tớ sợ muốn chết không, sợ cậu vì tớ mà bị Cát Tư Nghênh nhằm vào, nhưng mà thật may, thì ra cậu……”
Quan Tri Ý ngượng ngùng nói: “Tớ không nghĩ rằng hôm nay anh hai tớ cũng ở đây.”
“Không, tớ bảo này nói ngày thường cũng ít khi thấy cậu nhắc đến người nhà.”
“Lúc mới xuất đạo người nhà không cho tớ làm nghề này, cho nên tớ vẫn luôn ở bên ngoài.”
Tống Kiều Phỉ sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: “Tớ thấy số của tớ thật sự rất đỏ?”
“Hả?”
“Bạn thân của tớ vậy mà lại là phú bà, hay là loại giàu có trộm cắp??”
Quan Tri Ý: “Đừng nói bậy...”
Hai người nói trêu đùa nhau một lúc, bên ngoài bữa tiệc cũng bắt đầu rồi.
Quan Tri Ý, Tống Kiều Phỉ và Lưu Vân cùng nhau đi ra, đúng lúc gặp Thích Trình Diễn ở phía trước.
Hôm nay anh mặc một bộ vest tối màu, thân cao chân dài, một thân mặc tây trang cực kì phù hợp. Cả đoạn đường này, có nhiều người đã nhìn quen tiểu thịt tươi của giới giải trí cũng không nhịn được quay đầu lại xem.
“Thích tổng.”
Khi đến gần, Lưu Vân lên tiếng chào hỏi trước.
Thích Trình Diễn hơi gật đầu, nhìn về phía Quan Tri Ý: “Đều xử lý xong rồi?”
Quan Tri Ý: “Vâng.”
Thích Trình Diễn gật đầu, đột nhiên nói với Lưu Vân, “Tống Lê đang bàn bạc về đại diện nhãn hiệu, cô qua tìm cậu ta nói chuyện đi”
Mắt Lưu Vân sáng lên: “Được.”
Lưu Vân đi rồi, Tống Kiều Phỉ liếc mắt đánh giá hai người, vội vàng nói: “Tớ ra kia trước tìm bạn của tớ nha Tri Ý. Thích tổng, tôi đi trước.”
Quan Tri Ý: “Lát tìm cậu sau.”
Tống Kiều Phỉ: “Ok.”
Hai người đều đi rồi, Quan Tri Ý cũng không biết nên nói gì với Thích Trình Diễn, nhìn ra đằng sau anh, thuận miệng hỏi: “Anh trai em đâu?”
“Đang nói chuyện với người ta.”
“Vậy anh?”
“Tìm em.”
Quan Tri Ý có chút bất ngờ mà nhìn anh: “Tìm em làm gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em?”
Lời nói của Thích Trình Diễn chứa ý cười nhàn nhạt, hỏi: “Buổi tối ăn cái gì.”
“Không ăn.”
Thích Trình Diễn: “Lưu Vân lại không cho em ăn cơm?”
“Tới loại tiệc này tất nhiên là không thể ăn.” Quan Tri Ý nói xong được nhìn ánh mắt giống lại ở trên cà vạt của anh.
Lúc nãy không chú ý, bây giờ quan sát kỹ lại, cái cà vạt này có chút quen mắt.
Thích Trình Diễn thấy cô im lặng nhìn cổ áo mình, cũng cụp mắt nhìn theo: “Phát hiện rồi?”
Quan Tri Ý ngẩng đầu: “Đây là...”
“Cái em đưa.” Thích Trình Diễn thật sự rất tuỳ ý, lúc nói hình như muốn cô xác nhận lại còn tùy tiện đưa tay rút cà vạt ra khỏi áo.
“Nhét vào đi!”
Quan Tri Ý không ngờ rằng anh sẽ đeo cà vạt đến bữa tiệc như thế này, tuy rằng cô cảm thấy nó rất đáng yêu, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy thì hình tượng của Thích Trình Diễn sẽ thay đổi đến long trời lở đất.
Cô không nói hai lời trực tiếp tiến lên đem cà vạt nhét vào trong áo: “Nhanh nhét vào!”
Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, khóe miệng hơi cong: “Không phải em nói rất hợp với anh sao, tại sao không cho anh lấy ra?”
Lỗ tai của Quan Tri Ý đỏ lên: “Em chính là tùy tiện nói nói, anh thật đúng là tin người mà.”
"Lời em nói anh đều tin."
Quan Tri Ý ngẩn người, ngước mắt nhìn anh.
Cô vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của Thích Trình Diễn cực đẹp, giống như hồ nước yên tĩnh trong đêm, nhìn thì có vẻ tĩnh lặng yên ả nhưng thực chất lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Có lúc yên lặng nhìn anh ấy bạn thậm chí sẽ trực tiếp nhảy vào trong đó mà không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn sa vào.
“Đang làm gì vậy, từ xa đã thấy hai người lời to tiếng nhỏ rồi.”
Đúng lúc này, bên cạnh có người đi tới.
Quan Tri Ý hốt hoảng lấy lại tinh thần, chuyển hướng sang nói chuyện với người kia.
Người đi tới chính là Tiêu Nhiên đã lâu không gặp, Quan Tri Ý lắc đầu: “Không có gì…”
Tiêu Nhiên nhìn cà vạt của Thích Trình Diễn, chiếc cà vạt còn chưa bị nhét vào hoàn toàn, cho nên anh tùy tiện gạt tay một cái là nó có thể rơi ra ngay: “Cà vạt này là sao?”
Quan Tri Ý: “Chờ ——”
Không kịp rồi, cà vạt đã bị Tiêu Nhiên làm rơi ra ngoài.
Ở trên mặt cà vạt, thêu hình một chú thỏ đang nằm đó.
“Cái gì đây, con thỏ?”
Tiêu Nhiên nhìn về phía Thích Trình Diễn, không chút khách khí mà cười thật to.
“Trời ơi, Thích đại thiếu gia, gu của cậu thật sự mặn mà so với cái tuổi của cậu.”
Thích Trình Diễn bình tĩnh nói: “Khó coi sao?”
“Chẳng nhẽ đẹp?”
Thích Trình Diễn vừa ý nở nụ cười: “Tớ cảm thấy khá đẹp, Tiểu Ngũ, em nói đi.”
Quan Tri Ý nhìn Tiêu Nhiên một cái: “Đương, đương nhiên đẹp.”
Tiêu Nhiên nheo nheo mắt, đánh giá lại lần nữa: “Tri Ý, em nghiêm túc?”
Quan Tri Ý trừng anh một cái: “Tôi mua! Đương nhiên tôi thấy đẹp!”
“Em mua? Hả? Em mua?”
Thích Trình Diễn cười, thong thả đem cà vạt đút vào trong, giống như vô ý giải thích cho anh: “Là mua lúc xuất ngoại, cả thế giới chỉ có một cái này.”
Tiêu Nhiên bị vẻ mặt kia của Thích Trình Diễn làm cho khó chịu, bày ra vẻ mặt thương tâm: “Tri Ý em thật quá đáng, mua quà cũng không thèm nhớ đến anh.”
Quan Tri Ý nhìn anh: “Không phải vừa rồi anh mới chê khó coi sao, sao bây giờ lại bảo tôi tặng anh một cái có phải anh thay đổi quá nhanh rồi không?”
“Không giống nhau nha.” Tiêu Nhiên cười ha hả nói, “Là em mua thì cái gì cũng đẹp.”
Quan Tri Ý: “……”
Mặt Thích Trình Diễn đen lại.
Tiêu Nhiên làm như không nhìn thấy, chỉ nói: “À đúng rồi Tri Ý, đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đúng lúc Quan Tri Ý muốn hỏi xem trong khoảng thời gian gần đây Tiêu Nhiên mắc bệnh thần kinh gì, vì thế gật gật đầu muốn qua đi, kết quả chân còn chưa nhấc lên đã bị kéo lại.
Cô quay đầu lại thấy Thích Trình Diễn đang nắm cổ tay cô: “Dạ?”
Cũng không có lý do gì để giữ cô lại, chỉ là thoáng qua ý nghĩ, không muốn cô đi với Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhìn Thích Trình Diễn một cái, cười nhẹ: “Trình Diễn, tớ mượn em gái cậu một chút không việc gì chứ?”
Thích Trình Diễn nhìn anh ấy, không đáp.
Hai người đối diện, không khí có chút kì lạ.
Quan Tri Ý đánh mắt nhìn Tiêu Nhiên, lại nhìn Thích Trình Diễn.
Tiêu Nhiên không nhìn Thích Trình Diễn nữa, cười nói với cô: “Đi thôi.”
“Được.”
Quan Tri Ý gỡ tay Thích Trình Diễn ra, “Em đi trước.”
Thích Trình Diễn: “Tiểu Ngũ?”
“Em có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Quan Tri Ý hình như sốt ruột muốn đi với Tiêu Nhiên, cho nên cô cũng không thèm để anh nói thêm một câu mà trực tiếp đuổi theo Tiêu Nhiên.
Một cao một thấp, rất nhanh đã đi xa.
Thích Trình Diễn cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng, ngực giống như bị dây thép gai cuốn lấy, cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo.
Anh hoảng hốt lạc lối trong đủ loại suy nghĩ.
Trước kia anh luôn thắng, mặc kệ thế nào, cô gái nhỏ đều sẽ bám lấy anh vô điều kiện sẽ không bao giờ rời bỏ anh.
Nhưng hiện tại, anh đã bắt đầu thua.
Cô không hề bám lấy anh, cũng không hề ở bên anh làm nũng trêu đùa. Người khác có thể hấp dẫn đi ánh mắt của cô, cũng có thể mang cô đi.
Nhận ra điều này tâm trí của Thích Trình Diễn hiện ra một tia đau khổ.
Mà cảm giác đau khổ này, anh không thể không thừa nhận, anh đã say đắm cảm giác có cô bên cạnh.