Quan Tri Ý nghĩ, quay nhiều phân cảnh đến thế, đọc qua nhiều tiểu thuyết đến vậy, làm gì còn lời tình cảm nào mà bản thân chưa từng nghe qua chứ.
Nhưng nói cho cùng, người nói không giống nhau, cảm nhận cũng hoàn toàn khác biệt.
Quan Tri Ý đã cố hết sức để ổn định bản thân, nhưng sau khi nghe anh nói câu này, mặt mũi lập tức liền nóng bừng lên, thế nào cũng không áp xuống được.
“Sao không động đũa, không hợp khẩu vị?” Thích Trình Diễn nhìn hai má nóng bừng của cô.
“Không phải……”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy mau ăn đi, nghe Lưu Vân nói, gần đây thời gian quay chụp gấp rút, thời gian ăn cơm cũng không lâu.”
“Vâng.”
Quan Tri Ý nhận lấy đôi đũa từ anh, cúi đầu ăn.
Cô ăn cơm anh liền không nói chuyện, phòng trong xe yên tĩnh đến chỉ nghe được âm thanh chén đũa va chạm. Quan Tri Ý ngồi không yên, ngước lên nhìn anh một cái.
Lúc này, cô mới phát hiện Thích Trình Diễn đang chống cằm, một mực nhìn cô.
“……Anh nhìn em làm gì?”
Thích Trình Diễn cười: “Anh tới không phải chỉ vì nhìn em sao?”
Quan Tri Ý: “Anh nhìn em, em ăn không nổi.”
“Ra thế, vậy coi như anh không nhìn em đi.”
“……..”
Thích Trình Diễn nhìn trên miệng cô có chút dầu mỡ, cầm giấy đưa qua: “Lau đi.”
Quan Tri Ý bị anh làm cho nghẹn, nhất thời không chú ý tới.
Thích Trình Diễn hơi nhướng mày: “Ý tứ này là, muốn anh lau giúp em?”
Quan Tri Ý sửng sốt, lập tức lấy tờ giấy từ tay anh: “Em không nghĩ thế……”
“Vậy em nghĩ thế nào? Nhiều ngày như thế rồi đã nghĩ được gì chưa?” Thích Trình Diễn nói, “Vẫn cảm thấy không thích hợp cùng anh yêu đương?”
Quan Tri Ý lau miệng xong, cầm giấy vò thành hình tròn, thấp giọng nói: “Nào có ai như anh chứ……”
“Hửm?”
“Anh mới tỏ tình với em, ngày ngày đều hỏi.”
Thích Trình Diễn dừng lại, bộ dạng có chút phiền não: “Đúng vậy, đây không phải lo lắng, sợ em không thích anh hay sao.”
“Vậy cũng không như anh.” Quan Tri Ý lấy dũng khí nói, “Em, em không phải người dễ theo đuổi. Không phải anh nói không thích liền là không thích, anh nói thích, em liền phải nghe theo.”
Thích Trình Diễn do dự: “Anh nói không thích lúc nào…”
“Dẫu sao em và anh cũng có chút giao tình, còn phải xem anh biểu hiện thế nào.”
Thích Trình Diễn nhìn dáng vẻ như đang đối diện với kẻ thù của cô gái nhỏ, cười nhẹ: “Ừm, được, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
“Cười cái gì, em không nói đùa.”
“Anh cũng đâu có đùa.” Thích Trình Diễn vươn người qua bàn, duỗi tay gõ lên trán cô, giống như mọi lần, “Nhưng mà Tiểu Ngũ, xét về việc chúng ta có chút giao tình, cơ hội của anh sẽ lớn hơn sao?”
“……Không chắc.”
“Rất tuyệt tình.”
“Chính là, em một chút cũng không dễ lừa gạt.”
Giống như đang cảnh báo anh, cũng giống như đang thuyết phục bản thân.
Quan Tri Ý rủ mắt tiếp tục ăn, trong lòng kiên quyết mà nghĩ, lần trước ở trước mặt mọi người nói không thích chính là anh, anh cũng nên tự chịu trách nhiệm với lời nói của mình đi!
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn uống rồi nghỉ ngơi một lát, Quan Tri Ý tiếp tục tiến hành quay chụp, mãi tới giờ ăn tối bọn họ mới kết thúc công việc và trở về khách sạn.
“Tri Ý, lễ phục và trang sức cho thảm đỏ ngày mai, em tới xem đi.” Lưu Vân đứng ở cửa phòng nói.
Quan Tri Ý mệt muốn chết, chỉ muốn bò lên giường ngủ: “Không phải hôm qua chị cho em xem rồi sao?”
Lưu Vân: “Lần này không giống, hôm qua là bên nhãn hiệu cho mượn, hôm nay là Thích tổng gửi tặng em.”
Quan Tri Ý mở to mắt: “Cái gì?”
Trong phòng khách của khách sạn đặt một chiếc hộp lớn, treo một bộ lễ phục, Quan Tri Ý vừa đi vào, Lưu Vân và nhân viên trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Bởi vì người trong phòng lúc này chỉ phục vụ cho Quan Tri Ý, đều là người của mình, nên Lưu Vân nói thẳng: “Tri Ý, lần này là thật đi.”
“Chuyện gì?”
“Lần trước không biết em và Thích tổng là quan hệ thanh mai trúc mã, còn hiểu lầm hai người. Nhưng chị thấy lần này, không giống như hiểu lầm.” Lưu Vân nói, “Vậy cái kia, Thích tổng là đang theo đuổi em.”
Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.
Quan Tri Ý không biết Thích Trình Diễn đã nói gì với Lưu Vân, nhưng cô không thể phản bác, vì chính người kia đã tự nói…… anh thích cô.
“Anh ấy đang ở đâu?” Quan Tri Ý hỏi.
Lưu Vân: “Buổi chiều đã bay về rồi. Thích tổng hôm nay còn có việc cần làm, chính là vì muốn gặp riêng em nên mới đặc biệt tới đây.”
“……..”
“Ai da tới đây nhìn đi đã. Đôi khuyên tai và chiếc vòng cổ này thật đẹp. Ô, lễ phục cũng thật lộng lẫy. Lần này đi thảm đỏ chắc chắn diễm lệ vô cùng.”
Quan Tri Ý không nói, nhưng nhìn món trang sức trong hộp và lễ phục được treo kia, trong lòng không khỏi mừng thầm. Ông chủ lớn như anh đến tận đây, chỉ để dùng bữa với cô……
Quan Tri Ý không phải chưa từng được ai theo đuổi, nhưng hồi còn nhỏ, những bạn nam theo đuổi cô đều bị Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn đuổi đi. Sau này lên đại học, cô cũng hoàn toàn không để ý tới người thích mình, bởi vì thời gian cô ở trường rất ít, nên cũng không có ai kiên trì được.
Vào giới giải trí rồi, người tỏ tình với cô thật ra cũng chỉ có một mình Tiêu Nhiên, nhưng lòng cô biết rõ bản thân với Tiêu Nhiên là hoàn toàn không có khả năng, nên quyết định lơ đi.
Nói chung, kinh nghiệm được theo đuổi của cô thực sự rất ít ỏi. Giống Thích Trình Diễn cứ vậy mà nói nghiêm túc theo đuổi, lại tặng cô lễ vật rồi từ xa bay đến, cô thật sự chưa từng cảm nhận qua.
Hai ngày sau, Quan Tri Ý kết thúc công việc, quay về Đế Đô.
Thích Trình Diễn nắm rất rõ lịch trình của cô, chiều hôm đó cô vừa về tới nhà đã nhận được tin nhắn của anh.
Lúc đó, Quan Tri Ý đang cùng Quan Nguyên Bạch nói chuyện phiếm.
【 Buổi tối cùng đi ăn. 】
Quan Tri Ý nhìn tin nhắn xong, đôi môi không nhịn được hiện lên ý cười.
Quan Nguyên Bạch đang nói chuyện hăng say, quay đầu thấy bộ dạng phân tâm của cô, nhíu mày: “Em có nghe anh nói không?”
“A… Có nghe có nghe. Vậy anh quyết định đi, anh hiểu bà hơn em, đồ anh tặng bà nhất định sẽ thích.”
Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Được, tới lúc đó an bài.”
“Dạ, vậy em đi trước.”
“Đi đâu?”
“Về phòng.” Quan Tri Ý nói, “À đúng rồi, buổi tối em cùng…… bạn ra ngoài ăn cơm, không ăn ở nhà đâu.”
Quan Nguyên Bạch: “Em vừa mới về đã—”
“Đi đây!”
Quan Tri Ý kéo lê đôi dép, chạy lên lầu.
Quan Nguyên Bạch nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu: “Thật không để người anh này vào mắt.”
Quan Tri Ý trở về phòng liền bò lên giường, tâm khẩu bất nhất trả lời tin nhắn: 【 Em hôm nay muốn ở nhà cùng anh hai ăn cơm. 】
Thích Trình Diễn: 【 Cùng cậu ta ăn cơm có gì ngon? 】
Lúc này không có ai bên cạnh, ý cười Quan Tri Ý càng không kiêng nể, cô cúi đầu, hùng hổ đánh chữ: 【 Vậy cùng anh ăn cơm có gì ngon? 】
Thích Trình Diễn: 【 Đến thì biết. Nếu em không đến, anh đành tới nhà em. 】
Quan Tri Ý ngẩn người: 【 Anh tới nhà em làm gì? 】
Thích Trình Diễn: 【 Nói với anh trai em, anh đang theo đuổi em, muốn mang em đi hẹn hò. 】
“……..”
Bàn tay gõ chữ của Quan Tri Ý khựng lại.
Nếu để cho anh cô biết chuyện này, anh cô không thể không trực tiếp mắng cô một trận. Mắng thì còn đỡ, chú yếu là cô cảm thấy chuyện này có chút xấu hổ. Đoán là anh cô có thế nào cũng không tưởng tượng được chuyện giữa cô và Thích Trình Diễn đi.
Quan Tri Ý hít một hơi sâu: 【 Anh điên rồi? 】
Thích Trình Diễn:【 Nếu sợ, lát anh chờ em ở cửa, anh không vào. 】
Quan Tri Ý sớm đã quyết định cùng anh đi, thật tâm cũng nhớ anh. Chỉ là bây giờ giả vờ dè dặt, giả vờ mà thôi.
【 Ừm. 】
Câu trả lời vỏn vẹn một chữ của cô thoạt nhìn như miễn cưỡng, nhưng thực tế cô vừa gửi đi liền nằm trên giường lăn một cái, đáy lòng không khống chế được kêu gào.
Cho nên…… lát nữa nên mặc cái gì đây?
Tắm rửa gội đầu, trang điểm làm tóc, Quan Tri Ý đơ người trong phòng suốt hai tiếng đồng hồ. Cho tới năm giờ, cô lén lút bước xuống lầu.
Thừa dịp Quan Nguyên Bạch không ở phòng khách, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Xe Thích Trình Diễn đã đợi ở bên ngoài, Quan Tri Ý gấp rút mở cửa xe ngồi vào: “Đi đi đi, nhanh lên.”
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái: “Em lén lén lút lút vì……”
“Tất nhiên vì sợ anh hai nhìn thấy rồi!”
“Cùng anh đi ăn, cậu ta nhìn thấy thì sao chứ.”
“Vấn đề ở chỗ ban nãy em nói đi ăn cùng bạn, giờ lại biến thành anh, anh ấy khẳng định sẽ thấy kỳ lạ!”
Thích Trình Diễn cười: “Xem ra em rất sợ anh trai biết chuyện.”
“Anh không sợ sao?!”
Thích Trình Diễn bị cô hỏi ngược có hơi xấu hổ. Thật ra, ban đầu anh cũng cảm thấy có lỗi với Quan Nguyên Bạch vì bản thân thích Quan Tri Ý. Cảm giác bọn họ ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, hiện tại thêm chuyện này, sự tồn tại trong quá khứ của anh liền có chút thay đổi.
Có điều anh biết rõ, chuyện này cũng không giấu được bao lâu.
“Khụ. Đi ăn cơm trước đã.” Thích Trình Diễn dậm chân ga.
Quan Tri Ý liếc nhìn biểu cảm không được tự nhiên của anh……
Cô biết mà! Chuyện này đến anh ấy cũng cảm thấy kỳ quái!
Thích Trình Diễn đưa cô đến một nhà hàng chỉ dành cho hội viên. Những người tới đây giàu có cao quý, khách hàng hay nhân viên cũng sẽ không ngạc nhiên khi bắt gặp minh tinh tới dùng bữa, nên Quan Tri Ý không cần lo lắng sẽ bị chụp hình.
“Em từng nghe chị gái nhắc qua về nơi này, chị ấy nói đồ ăn rất ngon.” Quan Tri Ý nhận thức được, ngay cả Quan Hề cũng gật đầu nói tốt, vậy khẳng định là không tồi.
Thích Trình Diễn đáp: “Ừm, đến qua một lần, thật sự khá được. Em xem muốn ăn gì?”
“Được.”
Quan Tri Ý chỉ gọi một suất ăn địh sẵn, Thích Trình Diễn cầm thực đơn, gọi thêm vài món mà có thể cô thích ăn.
Quan Tri Ý nói: “Đừng gọi nhiều quá, em không ăn được.”
“Lưu Vân lại hạn chế em?”
Giọng điệu của anh giống như giây tiếp theo sẽ xử lý cấp dưới của mình. Quan Tri Ý sờ sờ cái mũi, thay Lưu Vân bao biện, nói: “Không trong thời gian quay phim chị ấy sẽ không hạn chế. Là bản thân em muốn giữ gìn vóc dáng.”
“Không cần hà khắc, mập chút cũng đẹp.”
“Nói bậy……”
Thích Trình Diễn ngước mắt nhìn cô: “Anh cũng không phải chưa nhìn qua, sao có thể nói bậy.”
“Lúc đó cũng không thấy anh thích em.”
Thích Trình Diễn dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ anh thích em vì em gầy sao?”
“Vậy anh nói xem, tại sao anh thích em?” Quan Tri Ý hếch mặt, bộ dạng tôi đây là xem người theo đuổi như anh hùng biện thế nào.
Thích Trình Diễn hạ thực đơn xuống, lúc chuẩn bị mở lời đột nhiên nghe được đằng sau có người hô: “Anh, Tri Ý?!”
Thích Trình Diễn quay đầu nhìn.
Quan Tri Ý nhìn thấy Hoa Hoằng Hi đột nhiên xuất hiện cũng sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng. Mà ngượng ngùng xong lại nghĩ, chỉ là ăn cơm mà thôi, làm sao chứ!
Thế nhưng cô không biết chính là, Hoa Hoằng Hi người này đầu óc hoàn toàn không giống người thường.
Trong nhận thức của anh ta, một nam một nữ đến nhà hàng lãng mạn dùng bữa tối dưới ánh nến, không phải cặp đôi thì là vợ chồng, lại không phải là kiểu đối tượng mập mờ, dù sao kiểu quan hệ bình thường ăn cơm ở đây thật là lãng phí không khí.
Vì thế, anh ta ra hiệu cho cô gái đồng hành bên cạnh đợi anh, rồi bước đến bàn của hai người, vui vẻ nói: “Hai người bắt đầu hẹn hò rồi à?”
Thích Trình Diễn: “……..”
Quan Tri Ý: “……..”
Không ai đáp, Hoa Hoằng Hi mắt sáng rực lên, quay sang Quan Tri Ý: “Tôi biết mà, Tri Ý, cô vẫn là không nhịn được mà tỏ tình với anh tôi rồi.”
Thích Trình Diễn ngơ ngẩn, hướng về Quan Tri Ý nhìn: “?”
Quan Tri Ý bị câu nói này của anh ta làm cho choáng váng: “Hoa Hoằng Hi!”