Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 36: Chương 36




Tôi cúi rạp người xuống, bàn tay gần như chạm hẳn xuống mặt đất, chân vẫn bước những bước thật chậm, Long đi bên cạnh tôi, anh không ngừng ngăn cản
- Em làm sao vậy? Em cần tìn cái gì.
Mặc kệ anh ấy, ánh mắt tôi vẫn không ngừng kiếm tìm, nước mắt không thể ngừng rơi khiến mọi thứ càng lúc càng nhòa đi… chiếc nhẫn… tôi nghĩ nó chỉ rơi quanh đây thôi mà….
-------------------------------
Không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa… cô ấy cư xử kì lạ vô cùng… cô ấy ra đón anh mà? Vậy nghĩa là cô ấy vẫn còn tình cảm với anh… cô ấy mong gặp anh, tại sao cô ấy để Tùng dẫn đi dễ dàng vậy? Trước đây đâu có như thế….
Rồi cô ấy lại khóc nữa, trong lúc anh đi đã có những chuyện gì xảy ra vậy? Mặc kệ hết những lời ngăn cản của anh, cô ấy vẫn cố gắng tìm cái gì đó… biết mình không làm gì được anh cũng đành cúi xuống mò mẫm trong bóng đêm.
…….. Ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn đang lóe lên trước mắt anh, đây là thứ cô ấy cần tìm ư?
------------------------------
Long đưa tôi chiếc nhẫn. Anh ấy không mỉm cười nữa, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi.

- Chuyện này là sao? Em có thể giải thích cho anh được không?
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, gió đang lau khô dần nước mắt cho tôi. Luồn ngón tay của mình vào đó, tôi nắm chặt lại, lời cầu hôn mà tôi chẳng bao giờ xứng đáng được nhận, chiếc nhẫn này vốn không phải trao cho tôi, mà là người vợ chưa cưới của anh ấy…. tôi không phải cô ấy.
- Nói cho anh đi. Chiếc nhẫn này là sao.
Long nắm lấy vai tôi lắc mạnh.
- Em….xin… lỗi.
- Vy, cậu hãy về nhanh đi, Tùng đang dời đi rồi- Dương gấp gáp chạy đến, khuôn mặt lo lắng đến nhợt nhạt- nếu đi nhanh vẫn kịp đấy.
Khuôn mặt Long tối sầm lại, xin lỗi Long, em xin lỗi. Đó là tất cả những gì em có thể nói với anh lúc này. Tôi quay lưng lại và bắt đầu chạy. Bước chân gấp gáp, tôi phải giữ lấy anh ấy, phải tìm được anh ấy. Anh ấy phải được biết rằng tất cả có thể là giả dối nhưng tình yêu của tôi là thật. Thật đến nỗi nó đang rút cạn từng milimet không khí trong phổi tôi.
------------------------------------------------
Tùng nhìn ngôi nhà, mùi hương hoa hồng thơm nồng trong gió đêm, anh muốn ôm chặt cô ấy lần cuối, ánh mắt lần vào bóng tối kiếm tìm những hạnh phúc còn sót lại xung quanh… nhưng……… chỉ còn là vụn vỡ…
Kéo vali, bước chân của anh nặng nề, ấn từng nhịp lên mặt đường, chiếc bóng đổ dài đơn độc và lẻ loi giữa đêm khuya vắng lặng.
------------------------------------------
Trang nhận được điện thoại của Dương, cô bước những bước hoảng hốt, nếu nhanh chân, cô vẫn có thể bắt kịp Tùng, có lẽ anh chỉ vừa rời nhà thôi.
Bóng dáng quen thuộc phía trước khiến cô mừng quýnh…. Nhưng…. Hôm nay anh khác quá…. đôi vai anh trùng xuống, nặng trĩu những đau thương… đầu hơi cúi, ánh sáng chẳng thể chiếu nổi cho khuôn mặt kia…. Trang hiểu, mình đã làm một việc thực sự rất quá đáng…. mà bây giờ người phải trả giá chính là những người cô rất yêu thương.
Đây chính là lúc để cô sửa chữa lỗi lầm của mính, bàn tay cô níu chặt lấy cánh tay anh. Ánh mắt của anh sao xa lạ và vô vọng, ánh mắt xoáy sâu vào cô những tia nhìn lạnh.
- Cô là ai?

Trang bàng hoàng, chưa bao giờ cô thấy Tùng như lúc này cả, anh đáng sợ quá…. nhưng vì Vy… cô phải giữ lấy hạnh phúc mong manh của Vy, hạnh phúc mà cô đã tự mình phá vỡ.
- Em xin lỗi anh.
- Tôi hỏi cô là ai?
- Tên của em là Nguyễn Thảo Trang, năm nay 17 tuổi, bố là Nguyễn Đức Hùng, và là vợ chưa cưới thật sự của anh.
Ánh mắt anh nhìn lúc này dường như còn hàm chứa cả sự mỉa mai, nụ cười nhếch mép khiến Trang cảm thấy buốt lạnh sống lưng.
- Vậy mà bao lâu nay tôi không biết đấy, lại còn ngu ngốc tâm sự với cô mọi chuyện. Lừa được người như tôi, chắc cô và cô ta thấy trò chơi ấy thú vị lắm…. tôi đúng là thằng ngu mà, chỉ là trò chơi của các người, vậy mà tôi lại lao vào, cài gì mà tình yêu chứ, cái gì mà đính hôn chứ, chỉ là dối trá. Tất cả cũng chỉ là dối trá.
- Anh đừng nói như thế- Trang thẳng thắn nhìn anh- mọi chuyện ra nông nỗi này, em biết mình thực sự có lỗi, anh cứ mắng chửi em thế nào cũng được. Nhưng xin anh đừng nói về Vy và tình yêu của hai người như thế. Nói với em là bao lâu nay anh không hề cảm nhận được tình yêu của nó dành cho anh, nói với em anh tin rằng tất cả những cảm xúc mà nó chia sẽ cùng anh là giả dối, nói với em tất cả những giây phút mà 2 người cùng trải qua chỉ là màn kịch được dựng khéo léo, nói với em…
- CÔ THÔI ĐI- Tùng gào lên, mắt anh đỏ ngầu giận dữ- Đúng, đúng là tôi không thể nói như thế, tôi không thể huyễn hoặc mình rằng tất cả những điều đó không có thật, tôi không thể, nên khi cô ấy chọn Long, chạy đến bên anh ta tôi mới phát điên phát khùng lên như vậy.
- Nếu anh còn yêu nó tại sao không thể tha thứ cho 1 lời nói dối? Mà thực chất lời nói dối ấy đã kết thúc từ lâu rồi, ngay khi 2 người bắt đầu yêu nhau. Lời nói dối ấy coi như đã hết tác dụng rồi.
- Cô ấy không yêu tôi, cô hiểu không? Cô ấy không hề yêu tôi.
- Sao anh dám nói như thế?

- Tại sao ư? Tại vì tôi đã đợi cô ấy rất lâu, đã chuẩn bị 1 lời cầu hôn tuyệt nhất cho cô ấy, nhưng lại được tin cô ấy không thể đến vì phải qua sân bay đón Long. Cô hiểu chưa?
Trang choáng váng, sự thật và lời nói dối lẫn lộn vào nhau cô không thể nào phân biệt được…
Cổng nhà mở rộng, cái Trang đơn độc đứng đó im lặng. Vừa thấy tôi nó đã ôm chặt lấy.
- Tùng đâu? Anh ấy đâu rồi- tôi gào lên.
- Anh ấy đi rồi.
- Đi đâu. Buông tao ra. Tao phải giữ được anh ấy.
- Anh ấy đi rồi- nó càng xiết chặt vòng tay, giọng nói đã nghèn nghẹn- tao xin lỗi mày.
- Buông tao ra…..-nước mắt lại bắt đầu rơi-…buông…tao…ra…làm ơn….