Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 10



Lúc Cố Hàm di vào phòng bệnh, Trì Diệc Ôn vừa ăn sáng xong, chắc là ăn rất thanh đạm, trong phòng bệnh không có mùi gì.

Dì Khang sáng sớm đã tới, thấy Cố Hàm vào liền chào hỏi với anh.

“Cảm thấy thế nào?” Cố Hàm theo thói quen của mình nở một nụ cười, hỏi.

Trì Diệc Ôn mặt không đổi sắc, đáp: “Tốt hơn nhiều rồi. Tôi lúc nào thì có thể xuất viện?”

Ngoại hình Trì Diệc Ôn rất đẹp, là vẻ đẹp trung hòa của tuấn tú và xinh đẹp, sau khi tỉnh lại, mặt mũi lại càng sắc bén, cho người ta cảm giác lạnh như băng tuyết, không còn ôn hòa như lúc ngủ, toàn thân từ trên xuống dưới chính là một câu “NGƯỜI SỐNG CHỚ GẦN”. Có lẽ lúc ngủ ngũ quan Trì Diệc Ôn nhu hòa hơn Trì Nghiệp Đàn, nhưng lúc tỉnh, Trì Diệc Đàn là lãnh đạm, còn Trì Diệc Ôn chính là lạnh lùng.

Cố Hàm tay đút trong túi áo blouse, ôn hòa nói: “Tạm thời chưa xác định được, phải xem tình trạng phục hồi của anh thế nào, điều anh cần làm bây giờ là tĩnh dưỡng.”

Mi tâm Trì Diệc Ôn nhăn lại, rõ ràng là không có kiên nhẫn, quay đầu nói với dì Khang: “Liên hệ chuyển viện giúp con, con muốn tới bệnh viện nào có thể nhanh chóng xuất viện.”

Dì Khang áy náy nhìn Cố Hàm, sau đó khuyên nhủ: “Diệc Ôn, tình trạng thân thể con bây giờ không thích hợp chuyển viện, con phải tin tưởng bác sĩ Cố, nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể sớm xuất viện.”

Trì Diệc Ôn không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn vẻ mặt y, dường như cũng không tình nguyện.

Cố Hàm nhớ tới mình hình như đã quên hỏi Trì Nghiệp Đàn, dì Khang rốt cuộc là ai. Có điều Trì Nghiệp Ôn chịu nghe bà nói, xem ra là trưởng bối đáng kính, chờ có cơ hội phải hỏi hắn mới được. về phần Trì Diệc Ôn, đúng như lúc trước anh nghĩ, quả nhiên là một người bệnh không nghe lời, gặp phải loại bệnh nhân này cũng không có cách nào, muốn lấy được lòng tin, khẳng định phải mất một thời gian dài, trước mắt tạm thời cứ chữa bệnh trước vậy.

Sau khi biết thêm những chỗ vẫn chưa thoải mái của Trì Diệc Ôn, Cố Hàm nói: “Chú ý nghỉ ngơi, hôm nay ngủ sớm một chút, ngày mai sắp xếp cho anh làm kiểm tra, chi tiết cụ thể buổi chiều y tá sẽ đến nhắc nhở anh.”

Trì Diệc Ôn chỉ gật đầu, dường như một lời cũng không muốn nói.

Dì Khang tiễn Cố Hàm ra đến tận cửa, nói tính cách Trì Diệc Ôn có hơi độc đoán một chút, nhưng không có ác ý, mong Cố Hàm bỏ qua cho.

Cố Hàm cười trấn an bà mấy câu. Có dạng bệnh nhân nào mà anh chưa từng gặp? Kiểu như Trì Diệc Ôn, với anh mà nói thật ra cũng chả là gì.

Cố Hàm rời đi, dì Khang cầm quả táo, ngồi xuống cạnh giường bắt đầu gọt: “Diệc Ôn, bác sĩ Cố là bạn học của Nghiệp Đàn, con đột nhiên ngất xỉu vào phòng cấp cứu, người ta chạy tới chạy lui giúp không ít việc, thái độ của con như vậy là không được.”

Chân mày Trì Diệc Ôn vẫn không giãn ra: “Bạn học gì? Con chưa bao giờ nghe Nghiệp Đàn nhắc tới.”

“Nói là bạn trung học, dì thấy quan hệ có vẻ cũng không tệ lắm, bằng không thì người ta cũng sẽ không chủ động giúp đỡ.” Dì Khang bổ táo thành từng miếng nhỏ đặt vào trong đĩa, “Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên Nghiệp Đàn giới thiệu bạn bè với người nhà.”

Trì Diệc Ôn hỏi: “Bác sĩ Cố tên là gì?”

“Cố Hàm.” Dì Khang đáp.

Trì Diệc Ôn suy nghĩ một lát, xác định chưa từng nghe qua cái tên này, có điều theo như lời dì Khang nói, nếu như người ta đã giúp đỡ, y cũng không nên có cái thái độ này, thật ra y cũng không phải nhắm vào Cố Hàm, càng không có ác ý, chỉ là dạo này công ty quá bận, áp lực của y quá lớn, cho nên tính tình mới tệ một chút.

Buổi chiều, Trì Nghiệp Đàn mang theo canh gà đến thăm Trì Diệc Ôn.

Dì Khang đã về, Tiểu Hồ cũng nhân dịp Trì Nghiệp Đàn đến ra ngoài nghỉ ngơi một lát.

Bầu không khí trong phòng bệnh có hơi trầm lặng, hai người ai cũng không biết phải nói gì.

Trì Nghiệp Đàn đặt một chén canh nhỏ lên bàn ăn trên giường bệnh, nói: “Anh ăn thử đi, hầm nguyên một buổi sáng đấy.”

Trì Diệc Ôn không từ chối, ăn xong gật đầu nói: “Mùi vị không tệ.”

“Thêm một chén nữa không?”

Trì Diệc Ôn lắc đầu.

Trì Nghiệp Đàn để bình giữ nhiệt qua một bên: “Vậy để đấy buổi tối ăn.”

Trì Diệc Ôn nhìn Trì Nghiệp Đàn, hai anh em đã lâu không gặp, khí sắc Trì Nghiệp Đàn không tệ, y cũng yên lòng, mở miệng nói: “Thân thể của anh không biết còn chống chịu được bao lâu, rốt cuộc em dự tính đến bao giờ mới quay về giúp đỡ?”

Trì Nghiệp Đàn nhíu mày, không biết nên nói là giận nhiều hơn, hay là bất lực nhiều hơn: “Em đã nói rồi, chuyện của công ty em mặc kệ, cũng đã khuyên anh rất nhiều lần, nếu như anh nghe lời bác sĩ, chịu tĩnh dưỡng, cũng sẽ không phải nằm viện.”

Cái vấn đề này hai anh em bọn họ cứ nói đi nói lại suốt, cả hai đều muốn thuyết phục đối phương, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa một lần thành công, đổi lại chỉ toàn là cãi vã.

Giọng nói Trì Diệc Ôn cao thêm một chút: “Em có thể suy nghĩ cho ba mẹ một chút được không, đừng có ích kỷ như vậy?”

Trên đường đến đây Trì Nghiệp Đàn còn nghĩ không được kích thích anh trai, nhưng mà lần nào cũng không kiềm chế nổi: “Thế nào là ích kỷ? Anh muốn kiểm soát cuộc đời em, chẳng lẽ không phải ích kỷ? Anh đã hy sinh ước mơ của mình để tiếp quản Noãn Phong, em không có tư cách để ý kiến, tốt xấu mình anh nhận. Nhưng anh còn muốn hy sinh cả em, dựa vào cái gì? Em không cảm thấy kinh doanh Noãn Phong lại quan trọng hơn cuộc sống của em.”

“Thứ ba mẹ để lại không có bao nhiêu, Noãn Phong là ước mơ, là lý tưởng của họ, chúng ta không thể bỏ mặc!” Trì Diệc Ôn cũng có suy nghĩ của mình.

“Noãn Phong đóng cửa, em cũng sẽ không quên ba mẹ. Noãn Phong đúng thật là ước mơ, là tâm huyết của ba mẹ, vậy thì nó cũng chỉ có ý nghĩa lớn nhất khi ba mẹ còn ở đây, hiện tại ba mẹ đi rồi, ý nghĩa cơ bản nhất cũng đã không còn nữa.” 

Cứ tranh cãi mãi về một vấn đề là chuyện khiến cho người ta mệt mỏi nhất, đôi khi Trì Nghiệp Đàn rất muốn đánh Trì Diệc Ôn một quyền cho y tỉnh ra, nhưng hắn không thể, càng không thể, thì lại càng tức, “Ý tưởng của công ty không quan trọng, quan trọng là người sáng tạo. Anh, anh cảm thấy anh bây giờ là người sáng tạo Noãn Phong, hay anh chỉ là đang duy trì Noãn Phong?”

Đáp án của vấn đề này là không thể nghi ngờ, Trì Nghiệp Đàn cũng vậy, mà Trì Diệc Ôn cũng thế, đều không có ai kế thừa được thiên phú cùng yêu thích của ba mẹ, cho nên hiện trạng của Noãn Phong bây giờ chỉ có thể là vế sau.

“Điều này chứng tỏ anh vẫn chưa đủ cố gắng.” Trì Diệc Ôn vẫn giữ khư khư suy nghĩ của mình, “Nhưng Nghiệp Đàn, anh hiện tại chỉ có thể làm được như vậy, Noãn Phong cần em. Em cũng đã lớn thế này rồi, có thể đừng tùy hứng như vậy nữa có được không? Cuộc sống có rất nhiều chuyện không thể theo như ý thích của em được, đâu phải tất cả mọi người đều làm việc mà họ yêu thích.”

Tức giận của Trì Nghiệp Đàn lập tức bùng nổ: “Em đối với Noãn Phong không có tình yêu, cũng không có nhiệt tình, cho dù em có đến Noãn Phong làm việc, cũng không có khả năng làm được tốt hơn anh, cuối cùng em phải từ bỏ cuộc sống mà em nên có, vì thứ mà ba mẹ để lại, làm khó chính mình, khiến mình mệt mỏi! Đúng, có rất nhiều người đều không phải đang làm công việc mà họ yêu thích, nhưng em hiện tại đang làm công việc mà em yêu thích, lại còn có thành tựu, em vì sao phải từ bỏ nó để sống một cuộc sống mà em không muốn?”

Giọng điệu Trì Diệc Ôn lại cao thêm: “Vậy em nói xem, Noãn Phong phải làm sao bây giờ? Noãn Phong mất rồi, chúng ta làm sao còn mặt mũi đối diện với ba mẹ?”

“Em sống nghiêm túc, không hủy hoại thân thể, không sống uổng phí cuộc đời, cũng không phạm tội làm trái pháp luật, có một công việc thỏa mãn, có thể tự nuôi sống chính mình. Em sống thật tốt, rất tốt, sẽ nhớ tới ba mẹ, em đây không có điều gì phải hổ thẹn với ba mẹ!” Giọng điệu Trì Nghiệp Đàn thẳng thắn, câu nào Trì Diệc Ôn cũng không phản bác lại được.

Sắc mặt Trì Diệc Ôn lại càng tái, mãi cũng không nói ra được lời nào.

Cố Hàm đứng ngoài cửa phòng không đi vào. Anh hôm nay đến cũng đã đến, cho nên nhân tiện đi xem tất cả các bệnh nhân mình đang phụ trách một lần, quay về văn phòng viết một ít bệnh án, cũng sắp đến trưa, quyết định ở lại bệnh viện ăn bữa trưa đơn giản, nói mấy câu chuyện phiếm với bác sĩ trực. Anh bận tới tận bây giờ, dự định đến xem Trì Diệc Ôn một lần rồi đi về, không ngờ lại nghe thấy Trì Diệc Ôn và Trì Nghiệp Đàn tranh cãi, nhờ vậy mà mới biết được hóa ra thương hiệu Noãn Phong là sản nghiệp của nhà Trì Nghiệp Đàn.

Quay về văn phòng, Cố Hàm tính toán buổi tối rủ Trì Nghiệp Đàn đi uống mấy ly, để cho tâm trạng Trì Nghiệp Đàn dịu đi đôi chút. Ước mơ và sản nghiệp trong nhà cái nào nặng cái nào nhẹ, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Trì Nghiệp Đàn hiển nhiên là người coi trọng vế trước, mà Trì Diệc Ôn lại là người coi trọng vế sau, hai người quan điểm bất đồng ai cũng không chịu nhượng bộ, khiến cho cả hai ai cũng áp lực. Anh và Trì Diệc Ôn không quen, dĩ nhiên là không quản được, vậy nên cũng chỉ có thể quản Trì Nghiệp Đàn, để cho Trì Nghiệp Đàn có thể thổ lộ tất cả tâm sự ra ngoài, giải trừ hết mọi phiền muộn không nên có, như vậy mới có thể sáng tác tốt được.

Đang nghĩ ngợi làm sao để nhắn tin cho Trì Nghiệp Đàn một cách thật tự nhiên, Trì Nghiệp Đàn đã gõ cửa bước vào.

Mặt Trì Nghiệp Đàn vẫn lạnh lùng như bình thường, nhìn không ra bộ dạng vừa mới cãi nhau.

Cố Hàm giả bộ cũng rất tự nhiên, cười hỏi: “Anh đến lúc nào thế?”

“Vừa mới tới.” Nói xong, Trì Nghiệp Đàn đặt một chiếc ly giữ nhiệt lên bàn của Cố Hàm, “Tôi mang canh cho anh trai, nhân tiện mang cho em một phần.”

“Cám ơn, anh ngồi đi.” Cố Hàm chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, “Ở chỗ này của em không có cái gì uống cả, nên sẽ không chiêu đãi anh.”

Trì Nghiệp Đàn gật nhẹ đầu, vừa rồi ở trong phòng bệnh rất khó chịu, sau khi nhìn thấy Cố Hàm đã tốt hơn nhiều, có lẽ là do lực chú ý bị phân tán.

Cố Hàm nhìn cái ly giữ nhiệt, không phải đồ bán bên ngoài, mà là đồ dùng trong nhà, là cái loại dùng để đựng cơm mang đi làm, hỏi: “Tự anh hầm canh à?”

“Ừ, hầm cho anh tôi, nguyên liệu tương đối đơn giản, mùi vị cũng thanh đạm, cho em thì em ăn đi.” Trì Nghiệp Đàn cũng không có ý tứ khoe khoang tài nấu nướng, hiện tại lại càng không có tâm tình này.

Cố Hàm cũng không nhắc tới tình huống của Trì Diệc Ôn, trạng thái cơ thể của Trì Diệc Ôn trước mắt đều rất ổn định, không cần phải nhiều lời: “Nếu như đã nhận canh của anh, vậy buổi tối em mời anh ăn cơm nha?”

Trì Nghiệp Đàn nhướn mày, lời mời này không nằm trong dự liệu của hắn: “Em đây là có qua có lại?”

Đôi khi, có qua có lại cũng là một thái độ xa cách.

Cố Hàm vui vẻ nói: “Không phải, em chỉ là không muốn rửa chén.”

Cố Hàm biết làm vài món điểm tâm đơn giản, các ngày trong tuần cơm trưa sẽ được giải quyết trong bệnh viện, cơm tối sẽ do trong nhà làm sẵn rồi mang tới chỗ anh ở. Ngày nghỉ sẽ đưa cả hai bữa, anh ăn xong chỉ việc ném chén vào máy rửa chén là được.

Không phải có qua có lại, tâm tình Trì Nghiệp Đàn tốt hơn một chút: “Muốn ăn cái gì?”

Cố Hàm nói: “Em biết một chỗ, có thể uống rượu, món ăn cũng nhiều, có muốn đến thử chút không, hoàn cảnh rất tốt.”

“Được.” Trì Nghiệp Đàn đồng ý không chút do dự, uống một chút có thể giúp tâm trạng hắn thả lỏng phần nào, “Ngày mai tôi còn phải làm việc, không thể quá muộn.”

Cố Hàm ngày mai cũng phải đi làm, nói: “Đúng mười giờ tan cuộc.”

Trì Nghiệp Đàn gật đầu. Đến nơi Cố Hàm từng đến, khiến cho hắn có cảm giác rất mới lạ.

Đang lúc nói chuyện, Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy hai người đi ngang qua cửa văn phòng, Trì Nghiệp Đàn đứng dậy: “Có người đến tìm anh tôi, tôi đi xem chút.”

Cố Hàm vẫy vẫy tay, ý bảo hắn tự nhiên, mình thì mở ly giữ nhiệt ra — nói chứ, đúng thật là rất thơm!

Hết chương 10