“Cái gì!!?? Cái gì!!??” Giọng của Hạ Tình Vũ trong điện thoại làm lỗ tai Hạ Minh Du xém nữa thì điếc. “Em nói thật hay giả?”
“……. Đương nhiên là thật.”
“Ông trời của tôi ơi! Không phải chứ!” Hạ Tình Vũ khó mà tin được. “Chị còn tưởng rằng hai đứa bọn em không có khả năng. Làm sao mà sau khi chị về nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Em em em em…… Em còn…..”
“Được rồi. Chị mau nói cho em xem phải làm sao. Tiểu Vũ hiện tại không hề tin tưởng em, em ấy hình như nghĩ là em đang lừa gạt…..”
“Đương nhiên rồi, em đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, ngay cả chị còn bị hù. Cũng khó trách Tiểu Vũ sẽ bị dọa sợ. Lại nói, em không phải rất giỏi theo đuổi người ta sao, thế nào lại đột nhiên lại ngây thơ như vậy…..”
“………..”
“A? Em tại sao lại không nói gì rồi? Chị nói, Minh Du, em sẽ không phải là là……..” Hạ Tình Vũ ngừng lại một chút cười nói, “Sẽ không phải là…..xấu hổ chứ!”
“Làm gì có! Em chỉ là sợ cách làm không đúng sẽ dọa Tiểu Vũ chạy mất……”
“A a ~~~~, cũng có khả năng như thế, nhưng mà Tiểu Vũ, cậu ấy…….. em không cần phải dùng nhiều cách nịnh nọt cậu ấy như vậy, chỉ cần quan tâm cậu ấy nhiều hơn, luôn ở bên cạnh cậu ấy, chậm rãi để cậu ấy cảm thấy em không phải đang lừa gạt cậu ấy là được rồi.”
“Như vậy thôi sao?”
“Chị so với em hiểu Tiểu Vũ hơn, chị khẳng định như vậy chắc chắn hữu dụng. Cậu ấy cũng không phải là đứa trẻ quan tâm vật chất.”
Đúng vậy, Hạ Tình Vũ so với hắn hiểu Phương Vũ hơn. Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy khó chịu. 6 năm, hắn vậy mà còn không hiểu rõ sở thích của Phương Vũ bằng chị họ.
“Nhưng mà Minh Du, không nghĩ tới em trì độn như vậy, mất 6 năm mới phát hiện Tiểu Vũ tốt, thật sự là, hại chị thiếu chút nữa cũng không còn kiên nhẫn, không muốn quản chuyện hai đứa luôn rồi.” Hạ Tình Vũ dương dương đắc ý trong điện thoại, “Hừ, em không biết Tiểu Vũ được rất nhiều người yêu thích đâu. Nhất là ở trong bệnh viện, rất nhiều y tá này…….., người bệnh này……. đều kiếm đủ mọi loại cớ để cùng cậu ấy nói chuyện. Hôm trước Tâm Tâm nằm viện chị mới phát hiện được. Tiểu Vũ tính cách tốt như vậy, đối xử với mọi người tốt như vậy, lớn lên cũng rất đáng yêu, làm sao mà lại cứ thích cái tên gia hỏa biệt nữu, tính cách vặn vẹo không được tự nhiên là em! Haiz….” Nói xong câu cuối còn thở dài một tiếng rõ rệt.
“Chị vừa nói Tiểu Vũ được rất nhiều người yêu thích?” Hạ Minh Du chỉ nghe được một câu này, không biết vì sao, nghĩ đến Stephen, lại nghĩ tới gia hỏa Kiều Việt gặp phải trong quán bar ở khách sạn ngày hôm đó, lập tức nổi máu ghen tuông.
“Đúng vậy, cho nên….. Em giữ cho chặt……. Con người cậu ấy tâm địa mềm, chịu……. không nổi nhất chính là người khác kiên trì làm nũng. Em hiện tại tìm một cậu bé mà đuổi được Stephen, nhưng mà không biết chừng một ngày nào đó Tiểu Vũ sẽ bị người khác bắt cóc.”
“Để coi ai dám!” Hạ Minh Du chỉ cần nghĩ tới cũng đã đủ tức giận. “Được rồi. Không nói nữa, em còn có việc.”
“Hô hô ~~~~, cố gắng lên! Thành công trước tiên nhớ nói cho cho chị~~~, phía Tiểu Vũ chị sẽ nói tốt giúp em.” Hạ Tình Vũ không có ý tốt cười hắc hắc.
****
Chiều chủ nhật, từ bệnh viện về đến nhà. Một tuần lễ cứ như vậy mà trôi qua, tuần lễ này thật sự đã xảy ra không ít chuyện…… Lấy điện thoại ra nhìn, từ lúc rời khỏi khách sạn sáng hôm nay, Hạ Minh Du không có nhắn tin cũng không có gọi điện thoại giải thích chuyện đêm qua, bản thân cậu còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, nếu như liên lạc với hắn cũng rất xấu hổ lúng túng.
Hơn nữa, mỗi lần nghĩ tới chuyện đêm qua, lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, toàn thân nóng hổi như phát sốt. Cậu còn nhớ rõ lúc dục vọng nóng rực của Hạ Minh Du đụng chạm vào cơ thể mình, cái loại cảm giác vừa xấu hổ lại vừa hưng phấn……
Lại nghĩ ngợi lung tung, Phương Vũ vội vàng ngăn lại mớ suy nghĩ của mình, đi vào phòng bếp nấu bữa tối.
“Kính coong! Kính coong!” Chuông cửa vang lên.
Lúc này, ai vậy ta…..
“Xin chào, ngài có bưu kiện chuyển phát nhanh, mời ngài ký nhận.”
Giọng nói lại lẫm vang lên ngoài cửa. Chuyển phát nhanh?
Mở cửa. Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc quần áo nhân viên giao hàng.
“Xin hỏi là Phương Vũ tiên sinh phải không?”
“Đúng vậy.”
“Đây là đồ của cậu, mời cậu ký nhận.”
“A, được.”
Phương Vũ lúc này mới nhìn thấy dưới chân nhân viên giao hàng để tất cả bảy tám cái túi.
“Đây đều là của cậu, cậu vui lòng ký tên.” Nhân viên giao hàng nói xong, giúp cậu đem mấy cái túi vào trong.
Đợi ký nhận hết một đám bưu kiện, nhân viên giao hàng rời đi. Phương Vũ mới nghi ngờ bắt đầu cẩn thận đánh giá mấy túi lớn túi nhỏ này. Người nhận ghi tên cậu không sai, nhưng mà là ai gửi đến vậy? Đành phải mở hết nguyên đám ra xem.
Trong túi có quần áo, có phụ kiện, tất cả đều phù hợp với kích cỡ và khí chất của Phương Vũ, mấy thứ này đều rất quen mắt, đây chính là đồ hôm trước cậu cùng Hạ Minh Du đến trung tâm thương mại mua để làm quà cho người…. hắn thích mà.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Là một tin nhắn khá dài, đến từ……. Hạ Minh Du.
“Tiểu Vũ, đã nhận được đồ rồi?! Thật ra những thứ này, vốn dĩ chính là muốn tặng cho em, thật xin lỗi…. Đêm qua là anh quá nóng lòng, hy vọng không có làm tổn thương em. Tiểu Vũ, bắt đầu từ ngày mai chúng ta cùng đi làm cùng tan tầm, anh sẽ chờ ở dưới lầu nhà em. Nếu như em đồng ý thì nhớ gửi tin nhắn trả lời cho anh.”
Đọc xong tin nhắn này, cậu đứng im ở đó không biết nên làm thế nào mới tốt. Hạ Minh Du lại muốn cùng đi làm cùng tan tầm với cậu……. Còn có mấy thứ đồ này là tặng cho cậu…… Phương Vũ mặt đỏ như xuất huyết.
****
Qua rất lâu, đối phương cuối cùng cũng đã trả lời: “Được.” Hạ Minh Du nằm ở trên giường, nhìn câu trả lời đơn giản này trên điện thoại mà lộ ra một nụ cười. Hắn sẽ khóa chặt Phương Vũ bên người, không để cho người khác có bất cứ cơ hội nào.
Sáng ngày hôm sau, Phương Vũ đi xuống cầu thang, quả nhiên nhìn thấy xe của Hạ Minh Du đang đỗ dưới lầu.