"Tôi nên làm gì với em đây" hắn dịu dàng đưa tay lau đi giọt nước mắt cô.
Đợi hắn rời khỏi phòng,cô từ từ mở mắt ra. Có lẽ cô đã đoán đúng, người hắn yêu nhất cũng chỉ có Nhã Kỳ.
Qua 4 hôm sau, viện trưởng Lý tái khám lại cho cô. Cô đã khoẻ hơn và có thể xuất viện.
Cô viết mẩu giấy nhỏ đưa cho viện trưởng nhờ ông ấy nếu dì Trần có đến thì hãy đưa cho bà ấy.
Cô thay bộ quần áo khác rồi bước ra đường lớn. Có lẽ thành phố F này không còn bao dung với cô nữa rồi, nơi đây có quá nhiều đau thương cô không muốn tiếp tục ở đây nữa.
Thành phố này đã cướp đi cuộc sống mà cô hằng mong muốn như bao người khác, cô cũng muốn có bố mẹ yêu thương cô, muốn có một gia đình hạnh phúc.
Cuộc sống yên ổn đối với cô nó quá xa xỉ rồi.
Cô vô vọng bước sang đường mà không biết lúc này đèn đã chuyển tín hiệu. Một chiếc xe Mercedes màu trắng chạy với tốc độ rất nhanh đang lao thẳng về phía cô.
"Rầm..." cô bị chiếc xe tông trúng ngã văng ra mấy mét. Đầu cô chảy máu rất nhiều, mọi người lúc này đứng xúm lại cô nhưng có vẻ không ai muốn giúp cô cả.
Cô tuyệt vọng từ từ nhắm nghiền mắt lại, miệng nở một nụ cười thật tươi. Có lẽ chết đi cô sẽ không còn đau khổ nữa, cuộc sống này đối xử với cô thật bất công.
Kể từ sau lần đến bệnh viện thì hắn vùi đầu vào công việc không tới thăm cô nữa.Như có một thứ tâm giao gì đó, hắn đang định với lấy ly coffee thì bỗng nó rơi xuống đất vỡ tan.
Hắn cho rằng chỉ tại mình sơ xuất thôi, rồi rời khỏi phòng.
"Viện trưởng, cô ấy thuộc dạng máu hiếm mà viện chúng ta đã hết mất rồi" y tá nói.
" Mau gọi xem ngoài kia có ai trùng máu với bệnh nhân không?" viện trưởng nói.
Cô ý tá ra ngoài cho thông báo lên toàn bệnh viện.
"Tôi có thể truyền, tôi có máu giống cô ấy". trùng hợp hay người đâm cô và cũng là người truyền máu cho cô lại là Trình Khiết.
Y tá xét nghiệm máu và kiểm tra sức khỏe của Trình Khiết, đủ tiêu chuẩn cô đưa hắn cùng vào phòng phẫu thuật truyền trực tiếp máu từ anh sang cô.
Cô bị va đập chấn thương ở đầu khá nặng nên bị mất khá nhiều máu. Chân tay bị gãy trật khớp bị băng bó kín người.
Sau 6 tiếng đồng hồ thì phòng giải phẫu tắt điện, cuộc giải phẫu đã thành công.
Trình Khiết thắc mắc tại sao cô ấy có vẻ khá giống với bố của mình, lại còn cùng dòng máu nữa. Trước đây anh có nghe bố anh kể rằng sau khi mẹ anh dẫn anh bỏ về nhà ngoại thì trong một lần say rượu ông có xảy ra quan hệ với một người phụ nữ.
Sau này khi ông biết bà ta mang thai nhưng không muốn nhận đứa bé vì sợ vợ ông buồn nên đã đưa cho bà ta một khoản tiền lớn để bỏ cô.
Nhưng ông không ngờ bà ta đẻ cô ra còn mang đến uy hiếp ông. Làm ông phải bỏ ra 1 khoản tiền lớn để bà đem đứa nhỏ kia đi.
Trình Khiết gọi điện cho bên Trình bang điều tra kỹ về cô gái này, hắn sắp xếp ổn thoả cho cô điều trị rồi trở về nhà.
Dì Trần đến đưa cơm cho cô thì được viện trưởng Lý gọi lại và nhắn nhủ cô đã ra viện từ sáng rồi và để lại cho bà 1 mẩu thư nhỏ.
Bà đượm buồn trở về biệt thự của Hạ gia. Thấy Nhã Kỳ ngồi bắt chéo chân ở sô pha còn Tiểu Nhi( người làm mới) đang quỳ gối trước cô ta vừa khóc vừa chắp tay xin cô ta.