CHAP 34: VÌ TÌNH YÊU…LÀ ÍCH KỈ
Hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại trong bệnh viện…nên nó đi vòng vòng…bệnh viện…dạo 1 chút…trong lúc chờ Gia Bảo mang quần áo cho nó thay…và về nhà…Nhưng khi đi ngang 1 phòng bệnh nó nhìn thấy Gia Kỳ đang bước vào đó…nó tò mò…đưa mắt vào khe hở lén nhìn…bên trong là 1 cô gái mặc áo bệnh nhân nằm trên giường…mắt nhắm nghiền…còn phải truyền ôxi và vào nước để duy trì sự sống…bên cạnh là 1 cô gái mặc chiếc váy màu lam nhạt ngồi cạnh,nắm lấy tay cô gái kia…Gia Kỳ bước vào…cũng nhìn 2 cô gái trước mắt bằng ánh mắt xót xa…
- Em vẫn thường đến chăm sóc cô ấy…?- Gia Kỳ bước vào ngồi cạnh bên giường cô gái,khẻ nắm lấy tay cô gái đang chìm trong 1 giấc mơ vĩnh hằng…không muốn tĩnh lại…
- Nhã Văn là người bạn tốt nhất của em…không có cậu ấy…em thật sự không còn người bạn nào cả…cô ấy là người duy nhất hiểu em…thực sự nhớ đến sự tồn tại của em…việc em có thể làm là tâm sự với cậu ấy…những người luôn là trung tâm của vũ trụ,luôn toả sáng,thu hút chú ý ở mọi nơi…như anh và…chị ấy…không hiểu đâu…
- Vũ Bội…em vẫn hận anh đúng không…đã cướp đi người bạn thân nhất của em…và tình yêu của em…
- Không phải lỗi của anh Gia Kỳ…trận hoả hoạn đó…là tai nạn…còn cô ấy cứu anh…là cô ấy tình nguyện…cô ấy quá yêu anh…còn về Tử Khiêm…dù em gái không nằm đây…anh ấy cũng không yêu em…anh ấy chỉ yêu 1 hình bóng vô hình nào đó…1 mỹ nhân ngư…không biết có tồn tại hay không,hay chỉ do giấc mơ ảo mọng nào đó của anh ấy vẽ nên…anh ấy phát điên vì hình bóng ấy…không ngừng kiếm tìm…mà không biết bản thân tìm kiếm cái gì…
- Anh thật sự hối tiếc về điều đó…
- Nếu vậy …anh có thể ban phát cho cậu ấy chút tình yêu của anh được không…là tình yêu thật sự…không phải thương hại…hay có lỗi…
- Em biết rõ anh không thể…trái tim anh không còn chổ trống nào khác…dù là 1 khe hở…ánh mắt cũng không thể nhìn vào hướng khác…ngoài cô ấy…trước mắt…với anh…chỉ có sự tồn tại của người đó…chỉ vì hơi thở của cô ấy…anh mới có thể sống…vì có thể cùng tồn tại với người đó hay cùng hít thở 1 bầu không khí,thậm chí là vì trên thế giới này vẫn còn dấu tích của người đó,những thứ chứng minh cô ấy từng tồn tại,từng đi qua nơi đây…là lý do để anh tồn tại…từ khi gặp người đó…trước kia…bây giờ…mãi mãi…cho đến khi anh không còn tồn tại…biến đổi thành hình dạng nào…dù chỉ là 1 hạt cát…anh cũng chỉ yêu có cô ấy…1 mình cô ấy mà thôi…cô ấy là tất cả của anh…mạng sống…chúa trời…hơi thở của anh…chỉ cần 1 nụ cười của cô ấy…anh sẽ làm tất cả…đánh đổi mọi thứ…thậm chí lừa dối hay…tổn thương bất cứ ai cũng được…
- Anh yêu chị ta đến mức đó rồi…anh bị chị ta mê hoặc đến mức đó sao…anh yêu chị ta đến phát điên rồi…dù 1 chút tình yêu nhỏ nhoi…anh cũng không cho Nhã Văn được sao…cô ấy là vị hôn thê của anh mà…cô ấy quá yêu anh…1 người vì anh mà nằm đây vĩnh viễn…anh vẫn nhẫn tâm…cho chị ta mọi thứ…toàn bộ thế giới của anh…tất cả trái tim mình…
- Em không hiểu rồi…tình yêu không phải thứ đầu óc có thể điều khiển…dù trước đây không có Thuần Thuần…anh cũng không thể yêu Nhã Văn…từ trước anh chỉ xem cậu ấy là người bạn thân…thậm chí chưa từng xem cô ấy là con gái…chỉ như là anh em trai thôi…bây giờ có Thuần Thuần…anh càng không thể…
-…Anh đừng như thế…anh tỉnh ngộ đi…cậu ấy…Nhã Văn…quá đáng thương…
-…Vủ Bội…Nhã Văn…anh xin lỗi…-Gia Kỳ nói xong,bước ra khỏi cửa,nó nhanh chóng núp vào,để anh không nhìn thấy nó…nhưng nó va phải 1 người…làm nó giật cả mình,xuýt hét lên,nhưng người đó kéo nó lại,nhấn vào tường,lấy tay bịt miệng nó lại…thì ra là Văn Minh…hoá ra là anh cũng đứng nấp ở đây nghe lén với nó…Cô gái đó là sao…tại sao Văn Minh cũng quan tâm như thế…Ngọc Lâm có biết không nhỉ…nghỉ thế nó càng tò mò…
- Cậu rất tò mò phải không…?- Văn Minh như nhìn thấu tim gan nó,kéo nó lại 1 hành lang khuất người,2 người tựa vào bức tường đối diện nhau,nói chuyện…nhưng đầu vẫn cuồi xuống…không thèm nhìn vào nhau…
- Cậu thật rất giỏi nắm bắt tâm lý của người khác..- Nó cười khinh khỉnh…
- Đó là bản năng của anh…cậu không hỏi tớ sao?cậu thắc mắc mà…
- Tớ hỏi…cậu sẽ trả lời chứ…?
- Tất nhiên…
- Vậy không cần vòng vo…cô ta là ai?
- Tiểu thư nhà họ Lục,em gái của Lục Tử Khiêm…công tử đẹp trai,kì lạ…mất tích bí ẩn cách đây 3 năm…là vị hôn thê của Gia Kỳ…
- Tại sao cô ta nằm đó…?
- Cậu hỏi hay lắm…cô ấy bị tổn thương nảo do 1 tai nạn…bác sĩ bảo nảo cô ấy đã chết…việc tỉnh lại…chỉ là kỳ tích…
- Tai nạn…?
-…Đó là một chuyện rất đau lòng…không ai trong bọn tôi muốn nhắc đến…cách đây 3 năm…8 bọn tôi…Tôi,Gia Bảo,Gia Kỳ,Vũ Bội,Lạc Phong,Tử Khiêm,Lập Ngân và cô ấy cùng đi đến biệt thự của gia đình tôi…nhân dịp sinh nhật của Vũ Bội…bọn tôi cùng đốt nến…vui chơi…rồi kéo nhau lên lầu quậy phá..nhưng không ai để ý rằng…bên dưới lầu…1 cây nến lúc nãy Vũ Bội thổi chưa tắt hẳn,lúc bọn tôi vui chơi,ngọn nến bùng cháy lên,ngã xuống,làm tấm thãm cahý bùng lên,cả 1 vùng trời dưới lầu…là 1 biển lửa…khi biết được…bọn tôi hoãng quá…chạy ra khỏi nhà…
- Nhưng tại sao…Nhã Văn vẫn bị thương…?
- Thật ra…bản thân cô ấy đã thoát được…nhưng lúc đó…Gia Kỳ đang ngủ quên ở trên lầu…cô ấy vội chạy vào biển lữa…mặc mọi người can ngăn…chỉ muốn cứu lấy Gia Kỳ…cô ấy đánh thức Gia Kỳ…2 người chjạy ra ngoài…nhưng đúng lúc đó…1 cây cột ngã xuống chổ Gia Kỳ…cô ấy đã đẩy cậu ta ra…để bản thân bị cây cột đè vào đầu…khi bọn tôi cứu được cô ấy ra…đưa đi cấp cứu…thị cô ấy đã bị thương quá nặng…việc giữ lại mạng cho cô ấy…là kì lạ rồi…
- Cậu rất quan tâm tới cô ta…
- Tôi yêu cô ấy…đã rất yêu…
-…Ngọc Lâm có biết không…tại sao lại lợi dụng cậu ấy…
- Tôi biết bản thân có lỗi với Lâm…nhưng bởi vì cậu ấy rất giống Nhã Văn…Nhã Văn là 1 cô gái không xinh đẹp,không thông minh,không dịu dàng,không biết cách ăn mặc,hay cư xử…tóm lại tất cả những gì người con gái nên có…cô ấy đều thiếu…ngoài những điểm này…còn lại cô ấy rất giống Lâm…cô ấy rất giỏi đánh nhau,cô ấy là con gái nhưng lúc nào cũng cư xử,ăn mặc,khiến cho người khác nghỉ mình là con trai…từ bé,cô ấy đã thích chơi trò của những người con trai…cậu ấy vụng về,thô kệch…ăn nói cũng rất giống đàn ông,con gái mà lúc nào cũng la hét,quát tháo,thô lỗ như con trai,cả mái tóc ngắn cũn cởn nữa…tất cả tôi đều yêu…cô ấy tuy không biết cách thổ lộ…nhưng cô ấy có 1 trái tim rất đẹp…cô ấy có hôn ước với Gia Kỳ,nhưng vị cậu ấy không thích…cũng không có chút tình cảm nào với Nhã Văn,nên cô ấy lúc nào cũng tỏ ra không thích hôn nhân này,cư xử như 2 người con trai với Gia Kỳ,lúc nào ăn nói cũng khó nghe,thô lỗ…nhưng thực ra cô ấy vô cùng đau khổ…cô ấy quá yêu cậu ta…nhưng không bao giờ có được cậu ấy…và tôi cũng không bao giờ có được cô ấy…
- Có lẽ vì tai nạn này mà Gia Kỳ hối hận rời khỏi đây 3 năm trước…trốn đến Vanice…
- Có lẽ thế…từ trước đến giờ cậu ấy không hề giành cho cô ấy dù 1 chút cảm giác nào…bây giờ nhân được chút thương xót,hối lỗi từ cậu ấy…chắc cô ấy hạnh phúc lắm…
- Lục Tử Khiêm…cũng vì chuyện này mà bỏ đi…?
- Không phải thế…Tử Khiêm dù rất thương em gái…nhưng cũng không sâu đậm đến mức rời khỏi đây…mà vì 1 người con gái khác…không biết là thật không 11 năm trước…1 lần đến Nhật du lịch,cậu ấy vô tình ngã xuống biển,được 1 cô bé cứu…cậu ấy bảo đó là con gái thần biển…1 mỹ nhân ngư xinh đẹp đến cứu cậu ấy…và sau đó được phát hiện nằm ngất trên bãi biễn…sáng hôm sau cậu ấy tĩnh lại…cậu ấy nhớ như in gương mặt cô gái đó…phát điên lên…bảo rằng đã yêu nàng tiên cá đó…không ngừng tìm kiếm người đó…không ai biết được nàng tiên cá đó có thật tồn tại hay không hay chỉ do ảo tưởng trong chốn mơ mọng nào đó của cậu ấy…và cô ta là ai?…đến khi Nhã Văn nằm 1 chỗ…cậu ấy mới sợ hãi rằng…nếu sau này…cậu ấy cũng bị như thế…thì không thể gặp lại mỹ nhân ngư đó nữa…nên phát điên đi khắp nơi tìm cô ấy…đến giờ không ai rõ tung tích của cậu ta…không biết sống hay chết…
- Xem ra…chuyện rắc rối thật…Vũ Bội…có vẽ rất yêu anh ta…
- Trước khi cậu xuất hiện…trong bọn tôi…luôn có 1 vòng xoáy tình yêu không hề có điểm dừng…dày vò tất cả…Nhã Văn yêu Gia Kỳ,còn tôi thì yêu cô ấy…Lập Ngân say mê Gia Bảo còn Gia Bảo thầm yêu Vũ Bội,nhưng cô ấy lại chỉ hướng về Tử Khiêm,nhưng trái tim anh ta lại ở nơi khác…
- Có nhiều chuyện tôi không biết thật…
- Cậu không biết?…hay Gỉa vờ không biết?
- Cậu không nhìn ra sao?- Nó nhếch mép nhìn khinh khỉnh…rồi quay lưng bước đi…miệng nhếch lên…ánh mắt sắc và tàn ác…trong bóng tối…như chuyển thành màu đỏ…màu của máu,sự tàn ác…và chiến thắng…đúng…thắng cuộc…bọn nó…đã đi đến hồi cao trào của cuộc chơi…nhất định phải lèo lái cuộc chơi…giành phần thắng về mình…
- Cậu thông minh lắm…đương nhiên là tôi biet…vì tất cả chuyện đó…đều là màn kịch do tôi dựng lên…mọi thứ đều là sắp đặt của tôi…tất cả các người…đều là con tốt trong trò chơi này…từng người…từng người 1,đều sẽ bị chúng tôi đánh bại…chuẩn bị đi…chờ đón nhựng bị kịch sắp sảy ra…các người cũng không biết được bản thân đã làm gì trong quá khứ…đã làm gì sai đối vời quỷ vương,nhưng tôi…thẩm phán của những linh hồn…sẽ định tội từng người 1…giúp cô ta…giành lại công bằng…với những nỗi đau…khủng khiếp đó…10 năm trước…dù tôi buông tha…anh ta…cũng không bỏ cuộc…vì đã đắt tội với…người đó…hãy từ từ hưởng thụ nỗi đau…và bi kịch
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 35