CHAP 36: TÔI KHÔNG GIỐNG NHƯ CẬU
- Thiếu gia đâu?
- Thưa thiếu phu nhân,thiếu gia và tiểu thư đi học trước rồi ạ…
- Không sao…- Nó buồn xị mặt xuống,vào phòng sách túi,tự lái xe đến trường,đã 1 tuần kể từ ngày Gia Bảo phát hiện ra chuyện của nó và Gia Kỳ,anh đột nhiên như thay đổi 180 độ,ban ngày thì anh lạnh như băng,không thèm nhìn tới mặt nó rồi tìm đủ cách hành hạ nó,ban đêm thì như 1 kẻ điên loạn,ra sức dày vò nó với những thói quen làm tình vô cùng biến thái…thật như anh nói,nó bây giờ sống không bằng chết,không biết nên tâm sự với ai…từ ngày hôm đó nó cũng báo cho Gia Kỳ biết…cậu luôn tìm cách tìm gặp nó,nhưng nó sợ hãi trốn tránh cậu…khiến cậu càng lo sợ và phát điên lên…
- Gia Bảo…em…- Nó lại đứng trước bàn Gia Bảo,nắm lấy tay anh lay lay…nhưng anh không nói gì…
- Chị Về bàn ngôì đi…vào học rồi…- Vũ Bội khó chịu khi nó cứ lôi thôi mãi…
- Việc gì đến cô…- Nó nạt lại,cô ta bây giờ được thế còn dám lớn tiếng với nó nữa chứ…
- Cô im đi…biến về chổ ngồi đi…
- Gia Bảo…
- ĐI…- Gia Bảo lớn tiếng với nó nhìn nó lặng lẻ bước về chổ ngồi nhưng lòng anh đau đớn,anh muốn chứng tỏ cho nó thấy nó phải sợ anh,phải nghe lời anh,là sở hữu của anh,không có quyền rời xa anh,hay nhìn sang hướng khác…
- Em không sao chứ…?- Gia Kỳ lo lắng nắm lấy tay nó hỏi,nhưng nó vội rụt lại…
- Em không sao,em cảm thấy buồn ngủ…em tìm nơi nào nghỉ ngơi đây…- Nó đứng dậy cầm túi sách,chạy ra khỏi lớp…
- Thuần…- Gia Kỳ gọi với theo nó,cậu vô cùng lo lắng nhưng không dám đuổi theo,Gia Bảo ớ đây,nếu cậu càng làm thế…nó càng thêm khổ sở…bây giờ cậu chỉ muốn trôm đi nó từ tay anh trai mình,mang nó đi thật xa,đến nơi chỉ có 2 người,để anh ngày ngày bảo vệ nó,yêu thương nó,không cho nó buồn đau nữa,không đễ nó rơi dù chỉ 1 giọt nước mắt…như thế đã quá đủ…
Trong lúc đó,Gia Bảo nhếch mép lên,tay nắm chặc nhìn nó chạy ra cữa,trong lòng anh đau như có ai đó xác muối vào tim,đau rát vô cùng,anh lo lắng,xót xa…nhưng cũng căm giận,anh cũng không biết mình nên làm gì…chỉ là anh biết mình đang sợ hải và rối bời…anh sợ nếu anh bỏ qua chuyện này,sẽ có 1 ngày Gia Kỳ sẽ cướp đi nó từ tay anh…nhưng nếu anh cứ nhẫn tâm như thế…anh lo sợ 1 ngày nó bị anh dồn đến mức sẽ chạy trốn…hay anh vô tình làm tổn thương nó…đến mức không cứu giãng được…anh lo sợ…1 ngày sẽ mất nó…anh sắp không chịu nổi nữa rồi…
Nó chạy như bay như muốn che đi những dòng nư8ớc mặt chực trào ra…những uất ức đau đớn mà nó phải chịu đựng suốt 1 tuần nay…cuộc sống của nó không phải là cuộc sông của 1 con gnười mà là của 1 con búp bê…mà mặc sức anh lăng nhục,giày vò…1 con búp bê không có cảm xúc…không được phản kháng…không được nói…cũng không được khóc…nó nghỉ mình ngạt thở sắp chết…Nó chạy vào phòng học nhạc…nó ném cái túi sách xuống đất,nó vội đóng cửa lại,nó chỉ muốn ở trong đó mà khóc,mà gào thét cho nhẹ nhõm trong lòng…vì nó làm sai…nó phải chịu trừng phạt…nó không có quyền trách khứ,oán giận bất cứ ai…Như lúc nó đóng cữa lại,thì 1 cánh tay vội chặn ngang cửa,bước vào phòng học nhạc,túm lấy vai nó thật chặc đau nhói…nhấn nó vào tường…hôn điên loạn vào môi nó…chiếc lưỡi linh hoạt như chiếm lấy miệng nó,bá đạo mà cuồng dạ,như 1 con thú đói khác,nó như sắp ngạt thở không ngừng giãy dụa,nhưng đôi môi đó không buông tha nó,người đó cứ thế bá đạo hôn nó,cuồng dã và rất lâu,đầu óc nó như mê muội vì đôi môi ngọt ngào và cũng vì nó sắp thiếu oxi mà chết…đến lúc môi nó đau rát như sắp xưng tấy lên…mới buông tha môi nó…nhìn vào mặt nó…1 ánh mắt chiếm hữu mà tàn bảo,sắc nhọn đâm vào tim nó…
- Bỏ trốn sao?tôi nói rồi…tôi không cho em quay lưng lại với tôi…có nghe rõ chưa…
- Gia Bảo…em …sợ…
- Em sợ tôi sao…hừ…nếu vậy thì đừng rời xa tôi…đừng làm tôi nổi cáu…vì khi em không ở cạnh tôi…tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì nữa…- Gia Bảo ghì chặc tay nó…1 tay nâng cằm nó lên,bá đạo ép nó nhìn thẳng vào mặt anh…
- Gia Bảo…em sai rồi…anh đừng như thế có được không…- Nó sợ hãi,nước mắt trào ra không ngừng…Gia Bảo trong mắt thoáng chút bi thương mà xót xa,đau đớn…cuối xuống hôn lên những giọt nước mắt ấy…
- Khóc sao…tôi làm em khóc sao…còn ở cạnh người đó…em luôn cười…em ghét tôi đến thế sao…- Gia Bảo tức giận,bóp chặc miệng nó…
- Đau…không phải vậy đâu…Gia Bảo…- Nó khó chịu,ngạt thở,không ngừng giãy dụa…Gia Bảo tựa sát vào,ôm nó chặc vào lòng,nó đau như anh sắp làm gãy đôi người nó…
- Nói đi…nói rằng em là của tôi…tôi sẽ tha cho em…- Gia bảo tức giận,giọng đầy uy quyền ra lệnh,bản thân nó thực sự không hiểu,tại sao lúc nào cũng bắt nó nói câu đó…suốt 1 tuần nay…mỗi lần ở cạnh nhau anh đều bá đạo bắt nó gào lên câu đó…đêm nào cũng thế..lúc ở trên giường…anh luôn dùng nhiều phương thức bỉ ổi,hành hạ trên thân xác nó,ép nó phải nói câu đó…nếu không thì sẽ bị anh giày vò,điên cuồng chơi đùa đến mức khó chịu không bằng chết…1 chút cũng không được giải thoát…đêm nào cũng thế…đang lúc thăng hoa đến cao trào…anh cũng dừng lại…dùng thân xác đe doạ nó gào lên câu đó…buộc nó phải liên tục lẩm bẩm nói nó là của anh,nó là vợ anh trong suốc cuộc mây mưa đau đớn,tuy lúc trước anh đã rất cuồng nhiệt nhưng anh càng lúc càng dã man,cuồng dã trên thân xác…để làm nó đau đớn mệt mỏi đến mức không thể tìm đến cạnh Gia Kỳ…1 sự chiếm đoạt,bá chủ của anh…
- Gia Bảo,anh đừng lúc nào cũng như thế được không,làm ơn,anh có thể đánh mắng,giết chết em,hành hạ em sao cũng được…nhưng xin anh đừng như vậy mà…- Nó nắm chặc lấy áo anh từ phía sau,nước mắt cahỹ xuống không ngừng trên vai anh…GiA Bào càng siết chặc vòng tay hơn…như muốn nghiền nát nó…
- Khóc sao…tôi không cho em khóc…tôi cấm em khóc…em đừng tỏ ra đáng thương…muốn làm tôi mềm lòng sao?…em lầm rồi…tôi không đánh em…làm sao tôi có thể đánh em…em muốn làm tôi đau hơn bản thân em nữa sao…đánh em để bản thân tôi tự dằn vặt mình…em biết rõ thế mà…còn giết em…em muốn tôi chết theo em sao…em biết rõ tôi bậy giờ không thể sống thiếu em mà…em biết là em chết tôi cũng không sống nỗi…
- Làm ơn tha cho em…
- Tha cho em?…em nghỉ mọi chuyện dễ lắm sao…tôi phải ngày ngày giữ em ở bên mình mà hành hạ…dày vò…để em cảm nhận được nỗi d9au đớn mà tôi phải chịu đựng…em đột nhiên xuất hiện…bắt tôi ở bên cạnh em…bắt tôi ham muốn em…say mê em…vì em mà thay đổi…vì em mà điên dại…ngày ngày chỉ còn biết đến em…chỉ cần có em…vì em mà sống…bây giờ em bảo tôi buông tha em…đễ cho em đi…không…tôi không muốn giết chết chính mình…tôi cần em…tôi muốn em…dục vọng đối với em chính là sinh mệnh sống của tôi…không có em cuộc sống tổi tôi tôi sẽ như thế nào…em đến bên tôi…biến tôi thành 1 kẻ không thể sống thiếu em…rồi muốn bỏ rơi tôi chạy theo người đàn ông khác…không bao giờ…chỉ cần nghỉ đến em ngày ngày ở cạnh người khác…nắm tay…vòng tay…nụ hôn…thân xác…nhiệt tình của em đều dánh cho người khác…là tôi phát điên…tôi sẽ không bao giờ buông tha em đâu…- Nó xong Gia Bảo điên loạn hôn lên môi nó,nụ hôn ướt ác cuồng dã và đẫm nước mắt của nó và …của anh…anh cuối xuống hôn lên cổ của nó…xuống ngực…anh vòng 1 tay định cởi áo nó ra…còn tay kia cho vào váy nó mà quấy phá…
- Thôi đi Gia Bảo…ở đây là trường học mà…- Nó giãy dụa đẫy Gia Bảo ra khỏi người…
- Em đứng yên đi…tôi muốn em…tôi phải đêm đêm…ngày ngày hành hạ em…tôi còn muốn làm chuyện này dưới sân để thông báo ọi thằng đàn ông trên thế giới biết em là của tôi,là vợ tôi…cả thế giới này chỉ có tôi mới quyền được động vào em…tôi câm phẩn…tôi muốn giết chết toàn bộ đàn ông trên thế gian này…tôi căm phẩn cách họ nhìn vào em…cách họ say đắm em…cách họ chờ đợi em…cách họ mơ tưởng về em mỗi đêm…cách họ gọi tên em…tôi thậm chí còn muốn nghiền nát bọn đàn ông từng chạm qua em,từng nằm trên người em,từng hưởng thụ thân xác em…từng hôn qua người em…từng ôm lấy em…đụng vào người em…thậm chí nói chuyện với em…hay nhìn vào em…anh đều muốn họ đau khổ hết…giẫu người đó là ai…kể cả em trai anh…
- Anh muốn làm gì với Gia Kỳ…
- HAHAHA…Em lo cho nó…nó là em trai tôi yêu thương nhất…tôi có thể làm gì nó chứ…tôi chỉ muốn cảnh cáo với nó rằng…nó có thể lấy đi tất cả của tôi…chỉ có em…nó không được quyền chạm vào…em là của tôi…tôi muốn nói với nó rằng…tôi không muốn nó nhìn em,không muốn nó nghỉ về em,không muốn nó khao khác em,không muốn nó chạm vào em,không muốn nó lại gần em,nói chuyện với em,thậm chí không muốn nó cùng hít thở bầu không khí có mùi hương của em…càng không cho phép nó yêu em…- Gia Bảo nói xong đè nó lên bàn…hôn lên khắp người nó,cởi quần áo nó ra,rồi vội vàng cởi áo và chiếc nút quần của mình…đè lên người nó,hôn lên khắp người nó,tay quờ quạng khắp người nó…cho 2 ngón tay lần sâu vào cửa mình nó…làm nó đau rát khắp người…làm nó đau đớn…gào lên…Nhưng Gia Bảo vẫn không nương tay tay,trên mình nó mà quấy phá…Bổng nhiên cánh cửa phòng nhạc bị đá mạnh bật ra…1 người nam sinh chạy lại túm cổ Gia Bảo thảy ra,đầm mạnh vào mặt anh…nhặt quần áo tứ tung dưới đất lên mặc vào giúp nó…ôm nó vào lòng…Giận dữ nhìn về Gia Bảo…là Gia Kỳ
- Buông cô ấy ra…nếu anh không trân trọng cô ấy…hãy trã cô ấy cho tôi…căn bản anh không xứng đáng có được cô ấy…
- Không bao giờ
- Mày buông vợ tao ra…tao không ày chạm vào cô ấy – Gia Bảo cũng chạy lại đẫy Gia Kỳ ra mà đấm lên mặt cậu…2 người cứ thế mà đấm đá lẫn nhau…nó mắc vội quần áo…chạy lại ngăn cản 2 người
- Gia Bảo…Gia Kỳ…2 người thôi đi…
- Anh lấy quyền gì cấm tôi…tôi yêu cô ấy…cô ấy là mạng sống của tôi…
- Mày nghỉ là chỉ 1 mình mày cần cô ấy sao…cô ấy cũng là mạng sống của tao…- 2 người anh em bọn họ cứ đấm đá lẫn nhau,nó cứ nhào vào cản bọn họ,nhưng Gia Kỳ vô tình hất tay làm nó ngã xuống đát…
- Thuần…em không sao chứ…- Gia Bảo hoảng hốt buông cánh tay nắm áo Gia Kỳ ra…hốt hoảng…- Mày xem…mày làm cô ấy ngã rồi kìa…
- Thuần Thuần…anh xin lỗi…em có đau ở đau không…- Gia Kỳ hốt hoảng,chạy lại đở nó dậy dò xét quan tâm khắp người nó…
- Mày buông ra…tao bảo mày không được phép chạm vào cô ấy…không ày nhìn cô ấy…không ày nói chuyện với cô ấy…cũng không ày quan tâm hay nghỉ đến cô ấy…cô ấy là của tao…- Gia Bảo gào lên xô Gia Kỳ ra…kéo nó về phía mình…Gia Kỳ tức giận cũng kéo lấy 1 tay nó về phía cậu…
- Anh lấy quyền gì cấm tôi…cô ấy là của anh sao?…cô ấy là của tôi…
- Mày buông tay cô ấy ra…mày biến khỏi mắt cô ấy đi…
- Anh trả cô ấy lại cho tôi…chúng tôi chỉ cần có nhau…chúng tôi sẽ trở về cuộc sống chỉ có 2 người bọn tôi…
- Cuộc sống đó căn bản không tồn tại…cô ấy là thế giới của tao…- Thế là 2 người họ cứ thế…mỗi người nắm lấy 1 tay nó mà giằng co,kéo qua kéo lại làm nó chóng hết cả mặt…
- 2 người có thôi đi không…- Nó tất giận gở tay bọn họ ra…- Tôi không phải là 1 món đồ…- Nó tức giận,nhặt lấy túi chạy ra ngoài…
- Thuần…
- Thuần Thuần…- Gia Kỳ toan chạy theo nó,muốn giử nó lại,nhưng bị Gia Bảo túm lấy tay lôi lại…
- Mày ở lại đây nói chuyện với tai chút…
- Anh muốn nói gì…
- Tao muốn mày trở lại Canada…
- Không bao giờ…tôi không đi đâu mà không có cô ấy…và từ trước đến giờ…tôi không ở Canada…cả 2 năm trước…
- Tao biết…2 nắm đó…mày ở Vanice và…sống chung với…Thuần Thuần…
- Anh đã điều tra rồi…việc gì phải hỏi tôi…tôi nói rõ cho anh biết…trước khi gặp anh…cô ấy đã dùng 2 năm chung sông ngọt ngào với tôi,ngày ngày ân ái…đêm đêm say đắm…trước khi là vợ anh…cô ấy từng là của tôi…
- Chỉ là “từng” thôi…- Gia Bảo nhìn người em trai mình mà đau sót,tại sao anh không nghi ngờ từ đầu chứ,rõ ràng từ khi bắt đầu đã có nhiều bất thường…lần đầu anh gặp Thuần…cô ấy say và nhầm lẫn anh là 1 cậu trai nào đó,tại sao anh không nghỉ đến em trai mình,nó rất giống anh mà…mỗi lần nhìn anh,ánh mắt cô như say đắm,muốn xuyên qua anh mà nhớ đến ai đó…tại sao ngày nó đột nhiên về nước,cách cậu nhìn nó,thái độ của cậu…hay lúc cậu ám muội rằng cậu yêu 1 cô gái xấu xa và là gái có chồng …sao anh không nhận ra…Lần nó bị ngã…cậu đã đau lòng đưa nó đi băng bó,rồi vì nó mà tức giận với anh…sao anh không nhìn rõ…rồi lần nó bị ngạt nước…cách cậu cấp cứu,hô hấp,thái độ lo lắng đến điên loạn đó…không thể nào là tình cảm chị em…hay lúc nó bị thương…cậu đã phát điên,đau đớn đến mức muốn chết…còn vì nó mà đánh anh,vì nó mà doạ giết cả Vũ Bội…rõ ràng không bình thường…hay cách cậu quan tâm tới nó,cách cậu dõi theo nó,cách cậu nhìn nó say đắm,mỗi khi nó nói chuyện,cậu chăm chú lắng nghi,mê mẫn như kẻ mất hồn…rất nhiều lần anh bắt gắp ánh mắt cậu nhìn nó si mê như thế,lúc nào củng thấy ánh nhìn ấy hướng về phía nó mà sao anh không phát hiện được gì…hay cách họ nhìn nhau,họ hiểu nhau không cần lời noi hay cử chỉ 1 cách kì là,hay những lúc anh vô tình bắt gặp họ bí mật đi chung,hay rất hay biến mất cùng 1 lúc…nhưng chưa 1 lần nghi ngờ…kể cả tiếng đàn của họ,sở thích âm nhạc của họ cũng rất giống nhau…tuy trước giờ anh vẫn cảm thấy 2 người họ có cái gì đó rất kì lạ…1 sự ràng buột khó hiểu…những anh không thể ngờ rằng đó là tình yêu…
- Tuy cô ấy bây giờ là của anh,hay là bất cứa ai…nhưng tôi vẫn yêu cô ấy…- Gia Kỳ nhìn vào mắt Gia Bảo nói từng lời chắc chắn…
- Tao cấm mày…- Anh như phát điên,”yêu” sao cậu có thể nói với anh rằng,cậu yêu vợ anh,”yêu” từ đó làm lòng anh đau nhói,nó làm anh đau đớn,anh không biết rằng bây giờ bản thân anh với nó là cảm giác gì…cần…chiếm đoạt…hay là “ yêu”…anh thật sự không biết chủ nhân của từ “yêu” ấy trong tim anh là ai…người mà anh luôn quan tâm chăm sóc,muốn bảo vệ bằng mọi giá…Vũ Bội …hay cô gái làm tim anh không đập yên…làm đầu óc mê muội…làm bản thân anh điên loạn…người con gái anh luôn ham muốn và si mê…người con gái làm anh sống vì cô ấy…ai là người anh thực sự yêu…
- Anh lấy quyền gì cấm tôi…anh có thể cấm cô ấy yêu tôi…nhưng không có quyền cấm tôi yêu cô ấy…anh căn bản không bằng tôi…
- Tao không bằng mày ở điểm nào…?
- Anh là 1 hèn nhát…tôi có thể nói với cô ấy…gào to với tất cả mọi người…thông báo cho toàn thế giới này biết rằng “tôi rất yêu cô ấy,Bạch Thuần Thuần là nữ thần của tôi,là cô gái làm tôi phát điên”…còn anh…1 lời yêu thương cũng không cho cô ấy…
- Không nói ra…không chắc là không tồn tại…
- Vậy anh dám nói với cô ấy là anh yêu cô ấy không…anh có thể cho tôi thấy rằng…anh yêu cô ấy hơn tôi…nếu không tôi vẫn còn tự tin rằng…thứ tôi hơn anh là…tình yêu…
- Mày đừng có khích tao…
- Anh căn bản không yêu cô ấy bằng tôi…nếu có…anh cũng không phải có mình cô ấy…anh còn có cô em gái của anh…còn tôi…cả thế gian này…tôi chỉ cần cô ấy…không 1 ai khác là tồn tại đối với tôi…
- Việc này không liên quan đến Vũ Bội…đừng kéo em ấy vào…
- Tại sao lại không liên quan…cô ta gây bao nhiêu đau đơn cho cô gái tôi yêu…căn bản không đáng để tôi nhớ đến tên…
- Mày là một kẻ điên loạn…
- Đúng…tôi đang điên lên vì yêu cô ấy…tôi khắp không kìm chế được khi nhìn anh ngày ngày dày vò cô ấy…ngày ngày nhìn những giọt nước mắt cô ấy rơi vì anh…tôi thật muốn phát điên…nếu không làm cho cô ấy cười…hãy trả cô ấy lại cho tôi…
- Cô ấy là vợ tôi…cô ấy là của tôi…
- Anh căn bản không xứng đáng có cô ấy…anh vô cùng ích kỉ…tình yêu của tôi không giống anh…tôi không cần thân xác cô ấy…không cần cô ấy là của tôi…cô ấy ở bên anh hay bất cứ ai cũng không sao…suốt 2 năm trước,tôi biết rõ 1 mình tôi không thoả mãn được ham muốn chinh phục của cô ấy…tôi từng chịu đựng cảnh cô ấy qua lại,hôn,hay lên giường và tình 1 đêm với rất nhiều đàn ông xa lạ…2 năm sau…tôi ngày ngày nhìn cô ấy ở bên anh say đắm,cuồng loạn…thì sao?…tất cả đều không quan trọng…thậm chí cô ấy có không còn yêu tôi…bây giờ đối với tôi cũng không còn quan trọng nó…bởi vì chỉ cần biết cô ấy còn tồn tại…trên thế gian này vẫn còn 1 người tên là Thuần Thuần…ngày ngày nhìn vào nụ cười đó…hít thở bầu không khí có chứa hơi thở của cô ấy…là quá đủ với tôi…cô ấy có là của anh cũng không quan trọng…xin anh đừng làm cô ấy tổn thương…
Gia Bảo không nó gì…quay lưng bước ra khỏi cữa…anh không biết bản thân làm có đúng không…anh cảm giác mình là 1 kẻ vô cùng xấu xa…anh làm 2 con người đau đớn…còn bản thân ngày ngày như sống trong địa ngục…yêu…thằng nhóc đó yêu cô ấy…không phải yêu bình thường…mà 1 tình yêu vô bờ bến…nhiều đến mức không ai đếm được hay bất kì tình yêu nào có thể vượt qua…anh đau đớn trong tim…không…anh không thể buông tay dễ dàng như thế…cô ấy không được rời xa anh…không bao giờ…
Trong bóng đêm,1 bóng màu bạc nhếch mép cười,bàn tay xoa xao cánh hoa hồng đen trong tay…ánh mắt tàn ác
- Cứ tranh giành đi…hoa hồng đen…cô ấy là của tôi…mãi mãi như thế…không ai cướp được đâu…- Noí xong người con trai hôn lên cánh hoa hồng màu đen…rồi nhẹ nhàng đặt nó lên cửa sổ…nhẹ nhàng xoay lưng biến mất…- Công chúa…anh sẽ quay lại đón em…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 37