Em Đồng Ý Bán Trái Tim Cho Quỷ

Chương 47




CHAP 47: ANH KHÔNG THỂ MẤT EM LẦN NỮA…
Tại bệnh viện…
- Cậu đừng buồn,mất đứa này,có đứa khác mấy hồi…- Gia Bảo khuyện Văn Minh tự nói với chính mình…Lập Ngân bị mất đứa con,bác sĩ bảo cái thai đó là 1 cái thai chết…Bác sĩ bảo là do tác dụng của hoá chất…đầu độc…tại sao Văn Minh vẫn đưa vợ mình đi kiểm tra thường xuyên mà không phát hiện ra…bây giờ,1 cái thai 5 tháng,đã chết rồi…chỉ có thể mổ để lấy ra…
- Tớ không phải lo chuyện đứa con,tớ lo cho vợ mình,Lập Ngân rất sốc,tớ sợ cô ấy chịu không nổi…tại sao,tớ gây thù với ai cơ chứ…tại sao lại hảm hại vợ tớ…
- Tớ cũng không biết,cậu đừng lo,sẽ không sao đâu…mà này,cậu nghe chuyện Ngọc Lâm rồi phải không…
- Tớ nghe rồi…cô ấy thật đáng thương…
- Khi cô ấy chết,người ta tìm thấy,trên tay cô ấy vẫn giữ chặc cái này…- Gia bảo đưa cho Văn Minh 1 sợi dây chuyền,trên đó là 1 cặp nhẫn được lồng vào nhau…
- Là của tớ đã tặng cô ấy khi 2 đứa mới quen nhau…tớ thật nhẫn tâm…lúc chia tay,cô ấy đã quỳ lạy dưới chân tớ van xin,nhưng tớ đã cởi chiếc nhẫn ném xuống hồ,thì ra cô ấy đã tìm thấy nó…và luôn giữ chúng bên nhau…thì ra bao nhiêu năm qua,cô ấy vẫn không buông xuống được…đến chết vẫn còn yêu tớ..có lẽ tớ và Lập Ngân đã phải trả giá cho cô ấy…
- Không phải vậy đâu…tình yêu vốn ích kỉ…
- Và sự lựa chọn của con người còn ích kỉ hơn…
Gia Bảo rời khỏi bệnh viện trong lòng không ngừng dấy lên bất an,chuyện lần này nhất định có liên quan đến người gây ra cái chết của Ngọc Lâm,đối tượng lần này lại là đứa con của Văn Minh…sự tàn ác ngày càng lan toả xung quanh cuộc sống của họ,nhóm của bọn họ ngày càng bi thảm…thật ra những người đó là ai…tại sao lại làm như vậy…mục đích là gì…bọn anh đã gây ra thù hận gì cho họ…trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Thuần Thuần…không biết chừng đối tượng típ theo là nó…lòng anh lkọ sợ không yên,anh vẫn giữ những là thư máu,mỗi lần sảy ra chuyện đều nhận được 1 bức thư…Thẩm Phán của những linh hồn…Kẻ cai quản địa ngục…nhất định là bọn họ,lòng anh càng lo lắng khôn nguôi vì lúc sáng anh lại nhận thm6 1 lá thư…nhất định sẽ có chuyện sãy ra…phải làm sao cho họ lộ mặt…bi thảm không thể cứ như thế sãy ra mãi được…
Lúc này,Gia Kỳ cũng vừa về đến nhà…
- Thuần Thuần,anh về rồi này…Trời ạ sao em lại ngủ ở đây chứ…cô ngốc này…- Gia Kỳ vừa về tới nhà ,đã vội chạy vào tìm nó,thì ra nó nằm trên sopha ngủ,nó ngủ say sưa như 1 con mèo nhỏ…thật đáng yêu,anh ngồi xuống cạnh,tay vuốt ve lên cánh mũi và đôi môi đỏ mộng của nó…làm nó giật mình thức giấc…
- Anh về rồi à…em đợi anh lâu quá ngủ quên mất…
- Em đợi anh à…em đói không…mình ra ngoài ăn nhé…

- Em muốn ăn ở nhà…
- Được thôi…em đi tắm đi…bọn mình đi siêu thị mua thức ăn em nhé…
- Vâng ạ…- Nó nghe vậy nhanh chóng chạy vào nhà tắm,bên trong đó,nó xã nước ra,để đảm bảo bên ngoài không nghe thấy gì…nó nhất điện thoại lên gọi cho 1 số lạ…
- Alo,bây giờ có thể hành động rồi…
-
- Anh đang lo cho em à…?
-
- Nói dối
- < Tuỳ em…>
- Thật nhẫn tâm…
- < Cũng giống em…>
- Vì chúng ta là 1…là cùng 1 loại…
-
Bây giờ ở siêu thị…
- Em muốn ăn sườn xào chua ngọt…
- Được…vậy anh mua…em muốn ăn gì nữa nào…bí ngòi nhá…
- Vâng..em còn muốn ăn salat nữa…
- Rồi,được thôi công chúa…
- Hìhì…em không thích ớt xanh đúng không,mình sẽ thay bằng cải chân vịt nhá…
- Vâng ạ…- Nó cứ thế ôm lấy eo Gia Kỳ,còn cậu 1 tay khoác vai nó,1 tay đẩy xe,trong họ thật xứng đôi hết sức…
- Này…em muốn uống sữa…
- Em muốn uống gì nào…đễ anh lấy cho…
- Em muốn uống ngủ cốc…
- OK..cục cưng…- Thế là Gia Kỳ với lên lấy hộp sữa trên cao cho nó…
- Cậu kia,cẫn thận…- Nó vừa nghe thấy tiếng la củ chú bán hàng,nó giật mình nhìn lên,thì ra có 1 thùng sữa rất nặng đang sắp rơi xuống đầu Gia Kỳ,bây giờ nó không còn kịp nghỉ gì cả,vội đẫy Gia Kỳ ra,mà quên mất bản thân đang đứng dưới…
- Gia Kỳ cẫn thận…á…
- Thuần…em sao rồi…tĩnh lại đi…đừng làm anh sợ…máu…gọi cap61 cứu đi…ai đó gọi cấp cứu đi…mau lên…Thuần…em đừng bỏ anh…đừng rời xa anh…em phải cố lên…- Gia Kỳ hoảng hốt bồng nó lên chạy vào bệnh viện…
Tại bệnh viện…
- Bác sĩ,ông nhất định phải cứu sống cô ấy…ông nhất định phải cứu cô ấy,bằng mọi giá…
- Thiếu gia cứ yên tâm…tôi sẽ cố hết sức…

Cánh cửa phòng phẩu thuật đóng lại,Gia Kỳ lo lắng sợ hải vô cùng,ngồi trước cữa phòng bệnh…thì Gia Bảo và Tử Khiêm chạy vào…
- Mày…mày làm gì cô ấy…tại sao cô ấy ra nông nỗi này…mày nói tao nghe…chuyện gì đã sãy ra…- Gia Bảo túm lấy cổ Gia Kỳ hét lớn,anh phát điên,con người không còn chút lí trí nào nữa…
- Cô ấy vì cứu tôi…bị đập vào đầu…
- Bị đập vào đầu,sao có thể như thế được chứ…không thể thế được…cô ấy đâu…- Bây giờ đến Tử Khiêm cũng phát điên,túm lấy cổ Gia Kỳ la lối
- Cô ấy đang cấp cứu trong đấy…vẫn chưa có kết quả…
- Nếu Thuần mà sãy ra chuyện gì…tao sẽ giết mày…
- Không cần anh giết…nếu không có cô ấy…tôi cũng không sống nỗi…
- 2 anh em cậu im đi,cô ấy đang nguy hiểm mà còn có thể cãi nhau…- Tử Khiêm lo lắng,ngồi khuỵ xuống đất,anh em Gia Kỳ và Gia Bảo mới buông nhau ra,ngồi xuống ghế chờ đội,bây giờ lòng ai cũng như lữa đốt,gương mặt đau đớn,sợ hãi vô cùng,trông tình cảnh 3 người họ hết sức thảm thương…
Bổng dưng cánh cửa phòng mổ mở ra,bác sĩ bước ra,3 người lập tức chạy lại nắm tay bác sĩ,lo lắng hỏi…
- Bác sĩ,cô ấy sao rồi…
- Ong mau nói đi…
- Cô ấy không sao chứ…
- 3 cậu cứ bình tĩnh,Bạch tiểu thư đã qua cơn nguy hiểm,nhưng có để lại di chứng gì không,phải đợi cô ấy tĩnh lại rồi biết,nếu sau 3 ngày,cô ấy không tĩnh lại,thì…
- Thì thế nào…
- Sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng,…
- Cái gì…
- Không thể như thế được…
- Bây giờ Bạch tiểu thư sẽ được đưa đến phòng bệnh đặc biệt chăm sóc,các cậu có thể đến thăm,nhưng mỗi lúc chỉ được 1 người…
Sau khi nó được chuyển đến phòng bệnh,lần lượt Gia Bảo và Tử Khiêm đến thăm nó,ai cũng khóc lóc,nắm lấy tay nó đau đớn tột cùng,như là nếu bàn nay của nó không còn sức sống…họ có thể sẵn sàng chết cạnh giường bệnh của nó…Nhưng người đau đớn nhất là Gia Kỳ,vì cứu cậu nên nó mới ra nông nỗi này…cậu đau đớn như chết đi…nếu nó có chuyện gì…thì cậu đã chính tay hại chết người cậu yêu…
- em tĩnh lại đi…em cứ thế này anh phải làm sao…anh không tểh sống thiếu em,mau mở mắt ra nhìn anh đi…anh xin em…anh không thể thở nỗi nữa…anh yêu em…làm ơn…anh đã mất em 1 lần…anh không thể sống nỗi,nếu mất em lần nữa…- Cứ thế,cả ngày hôm đó,3 người họ cứ ở cạnh nó,1 bước cũng không rời nó,như thể sợ rằng mình quay đi sẽ không còn nhìn thấy nó,hay lỡ nó tĩnh dậy mà không nhìn thấy mình,nó sẽ sợ,cả bệnh viện cảm thấy kì lạ vô cùng,nó chỉ là 1 cô gái,nó lấy đâu ra sức mạnh khiến 3 người con trai hoàn hảo này,3 vị công tử nỗi tiếng,3 chủ nhân của 3 tập đoàn lớn này…phải quỳ lại,chết đi sống lại bên giường của nó chứ…
Đêm đó,bên ngoài bệnh viện,bên 1 gốc cây,1 bóng đen tàn ác,đang nói điện thoại,ánh mắt mang vẻ đắt thắng,đôi mắt lạnh buốt nhnẫ tâm…
- Em làm tốt lắm…
- < Đã đến lúc bắt kẻ đó phải trả giá…>
- Đúng thế…chúng ta đã đợi thời khắc này suốt 15 năm rồi…đã đến lúc cho họ biết sự trả thù của quỷ…đến lúc thức tỉnh con quỷ của 15 năm trước…
- < Chúng ta phải buộc họ nhớ lại bi kịch 15 năm trước…để họ phải nếm mùi đau đớn suốt 15 năm nay của chúng ta…đến lúc bi kịch được lặp lại…kẻ gây ra đau thương phải được trả giá…máu…nước mắt…tất cả…>
- Em yên tâm…anh sẽ ở cạnh em…nhìn bọn chúng đi xuống địa ngục…nhìn người đó trả giá cho việc mà hắn đã làm…
- < và sau đó…người đó sẽ trả lại linh hồn cho em…>
- Cả trái tim…
- < Đồng nghĩa…chúng ta sẽ mất chị ta mãi mãi…anh chấp nhận điều đó chứ…>

- Anh biết này này rồi sẽ đến…anh chỉ cần em là đủ…
- < Đừng tự gạt mình…>
- Em không tin?
- < Nếu đó là sự thật…này mai tất cả sẽ chứng minh…>
- Chắc chắn như thế…
- < Và ngày mai…trước khi tiễn bọn họ xuốg địa ngục…chúng ta sẽ tái hiện lại cho họ bi kịch 15 năm trước…và những đau đớn 15 năm nay…và toàn bộ trò chơi của chúng ta…>
- Đúng…đã đến lúc…để bức màn bí mật được vén ra…vận mệnh sẽ trả lời cho những bí mật và bi kịch suốt thời gian qua…và đã đến lúc…để trò chơi này kết thúc…
- < Và đến lúc…không ai có thể chia rẻ chúng ta…>
- Đến lúc vận mệnh sẽ thay trái tim quyết định…anh và em…sẽ đi về đâu…
-
- Thuần Nhi…đừng rời xa anh nhé…
-
- Anh sẽ bảo vệ em…chúng ta sẽ cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc,không ai điều khiển nữa…chỉ có 2 ta…
- < Không có người đó…>
- Không…
- < Anh thật lòng…>
- Thật…
- < …>
- Thuần Nhi…em có yêu anh không…
- < Yêu hơn cả người đó…còn anh…>
- Ngày mai…anh sẽ nói…
- < Em nhất định sẽ chờ…>
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 48