Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 21: Ghen



Diệp Ninh Ninh ngỡ ngàng, tại sao hắn ta lại biết được chứ. Rõ ràng kế hoạch này chỉ một mình ả biết được cơ mà.

Chả là lúc nãy, khi khi nhìn thấy Vĩ Phàm với Dương Nghi đi vào, dù biết cô không có tình cảm gì với hắn nhưng nhìn bọn họ rất xứng đôi vừa lứa khiến cho cô ta nảy sinh lòng ghen tị. Dù Dương Nghi có nói sẽ giúp cô ta nhưng ai biết chắc được cô có thật tâm giúp đỡ không hay chỉ là cái cớ để khiến cho Diệp Ninh Ninh tin tưởng.

Vì vậy ả đã nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, cô ta đã lén bỏ xuân dược vào trong ly và nhờ nhân viên rằng cô để tạm ly rượu này ở đây , không được cho ai động vào ly này trừ cô ta và Vĩ Phàm. Hành động này của cô ta đã làm cho phục vụ khó hiểu, Diệp Ninh Ninh biết vậy nên đã dùng một khoảng tiền nho nhỏ để khóa miệng lại nên anh ta cũng ngoan ngoãn làm theo mà không hề nói gì.

Cô ta tự mãn cho rằng không cần Dương Nghi giúp thì chủ tịch vẫn thuộc về ả. Cứ đợi đến khi gạo nấu thành cơm với Vĩ Phàm rồi thì hắn sẽ chịu tránh nghiệm với ả mà thôi. Nếu hắn không chịu trách nghiệm ư, không sao vì ả đã có chuẩn bị sẵn để ghi lại chứng cứ rồi.Cứ đợi đến khi tin tức được truyền ra ngoài thử hỏi xem anh sẽ phải đối mặt như thế nào.

Cứ tưởng kế hoạch lần này hoàn mĩ vậy mà hắn ta lại biết được làm cho Diệp Ninh Ninh vô cùng hoang mang. Hay là phục vụ đã bán đứng cô ta, cứ tưởng tiền bạc sẽ bịt miệng được thế nhưng lại không phải vậy sao.

- Chủ...tịch...tôi không hiểu ngài đang nói gì.

Có tật thì giật mình quả là không sai, ít ra cô ta phải biết diễn sao cho hợp lý chứ. Lắp ba lắp bắt như vậy khác nào đang tự tố cáo chính mình.

- Không hiểu sao, khôn hồn ngày mai lên phòng gặp tôi trình bày rõ sự việc. Nếu không tôi không ngại vạch trần cô ở đây trước mặt các khách quan đâu.

Khuôn mặt của Diệp Ninh Ninh bất giác tái mét lại, cô ta cố gắng nở một nụ cười gượng gạo rồi bỏ đi.

- Hả..a tôi nhớ tôi còn có việc, xin phép chủ tịch cho tôi về trước.

Vĩ Phàm không nói gì mà quay người đi lại đến chỗ cô gái nhỏ của anh đang bị mọi người làm phiền.

- Ngài muốn làm quen với tôi sao ?

Dương Nghi đáp lời. Gì đây chứ, hết bị mấy nữ nhân viên bàn tán giờ lại đến mấy vị chủ tịch làm quen là sao.

- Đúng vậy, đây là danh thiếp của tôi. Tôi thật không ngờ Cố tổng lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy. Nếu cô không phiền thì có thể liên hệ với tôi nhé.

- Các người đang làm gì vậy.

Giọng của Cố Vĩ Phàm vang lên làm cho cô và mấy vị khách giật mình.

- A chào Cố tổng, tôi chỉ là đang muốn làm quen với em gái ngài thôi không biết có được không nhỉ ?

Hai chữ "em gái " thốt lên làm cho hắn không khỏi nực cười. Cô rõ ràng là vợ của anh mà bị đổi sang làm em gái từ bao giờ vậy. Lúc này hắn chỉ hận không đập vô mặt của mấy người về tờ giấy đăng kí kết hôn của bọn họ.

- Dĩ nhiên là không được, tôi xin phép dẫn "em gái" của mình về trước.

- Hả, ơ từ từ đã....

Cô ngơ ngác với hành động của hắn, Vĩ Phàm kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của không biết bao nhiêu con người.

- Ây chào cậu, xin lỗi tôi đến muộn một chút .

Cao Tuấn dơ tay chào anh bạn của mình, còn hắn với khuôn mặt khó coi mà vùng vằng.

- Tránh ra !

Bị đẩy tuy không quá mạnh nhưng khiến cho Cao Tuấn hơi mất thăng bằng.

- Này sao lại đẩy tôi.

Mặc kệ những lời nói phía sau, hắn vẫn lôi cô lên xe mà rời đi.

- Cao tổng không sao chứ?

Anh trợ lý lên tiếng, trong lòng rất bất bình với hành động vừa rồi của Cố Vĩ Phàm. Sếp nhà anh hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên không thể đến sớm được. Đáng lẽ ra cuộc họp này sẽ kéo dài và sẽ kết thúc bằng bữa cơm thân mật của bên đối tác nhưng Cao Tuấn đã từ chối và xin lỗi để còn đi dự ngày thành lập công ty của hắn vậy mà hắn còn vùng vằng mà đuổi anh.

- Không sao đâu, tôi cứ tưởng sẽ chung vui với cậu ấy nhân ngày kỉ niệm này chứ. Thôi kệ đi chúng ta vào trong thôi.

____________________

Bầu không khí trong xe lúc này vô vùng ngột ngạt, cái ngột ngạt không phải là do không khí mà là do khí chất của người đàn ông tỏa ra khiến cho con người ta có cảm giác sợ hãi.

- Em lại dám tránh né tôi để mà lại chỗ mấy người đó nói chuyện sao hả ?

Trái lại với vẻ mặt tức giận của hắn, cô vẫn bình thản mà im lặng khiến cho cơn giận lại tăng thêm bội phần.

- Trả lời ?

- Tôi làm gì thì kệ tôi đâu liên quan đến anh, sao anh lại phải bắt tôi không được làm quen với bọn họ.

Câu trả lời của cô khác gì thêm dầu vào lửa, Vĩ Phàm cố kìm nén cơn thịnh lộ của mình sợ không kiềm chế được lại làm đau cô gái nhỏ.

- Không là gì ư, hay em lại quên hiện tại tôi là chồng của em ?

Chồng trên danh nghĩa, những từ này lại làm Dương Nghi cảm thấy vô cùng đau lòng và uất hận. Hôn nhân này đâu phải do cô tự nguyện, là do ai đã bắt ép cô. Giờ lại tỏ ra ghen khi cô nói chuyện với người đàn ông khác.

- Chồng ? Thật nực cười. Cuộc hôn nhân này là do anh bắt tôi phải kí. Tôi nói cho anh biết, sau khi kết thúc bản hợp đồng này thì chúng ta không còn là gì của nhau nữa cho nên không cần phải tỏ ra cái bộ mặt tức giận khi tôi nói chuyện với người khác đâu.

Cô không chọc hắn tức chết thì không được mà. Là vì đâu anh lại ghen, chẳng phải là vì yêu cô sao. Thật tình anh chỉ muốn không cho ai lại gần Dương Nghi vì anh có tính chiếm hữu cao, chỉ có anh mới được phép ngắm nhìn cô gái nhỏ. Nhìn những ánh mắt nhìn vào cô chằm chằm mà Vĩ Phàm chỉ muốn nhanh chóng tuyên bố chủ quyền thế nhưng...

Nhìn bầu không khí trong xe mà Lâm Khang không khỏi thở dài. Đến khi nào hai người họ mới có thể hòa hợp với nhau được đây.