Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 50: Người đàn ông kì lạ



Nước mắt Diệu Anh lại chảy dài, vì đang trong thời gian thai kì nên không khỏi dễ xúc động. Kể từ khi biết mình có thai đến giờ cô ta không mấy làm vui vẻ, không phải vì đứa bé trong bụng đến quá sớm mà là bởi người người chồng vô tình này. Có thể nói " vô tình " cũng hơi quá vì tuy anh ta có phần lạnh nhạt hơn trước nhưng cũng quan tâm đến việc ốm nghén của vợ. Thứ mà cô ta muốn là một người chồng tình cảm, không phải quan tâm một cách hời hợt chỉ hỏi qua loa rồi mặc như vậy.

Thấy cô ta khóc như thế mà anh không khỏi chạnh lòng, chạm tay lên mặt xoa nhẹ mà an ủi.

- Không có, em đang nói gì thế. Ngoan ở nhà, anh thật sự có việc, nếu có chuyện gì thì gọi anh về nghe chưa.

Lời nói ngọt ngào tưởng chừng như mọi khi Diệu Anh sẽ vui mừng mà mỉm cười, nhưng đến bây giờ khi đã quá quen với những lời này thì cô ta cảm thấy nó như một lời dụ ngọt để khiến mình am tâm. Dường như anh vẫn tưởng cô ta ngu ngốc mà chỉ cần nói vậy là khiến người phụ nữ này chả cần nghi hoặc điều gì.

- Vậy anh định đi đâu, lúc nào cũng ra ngoài đến tận khuya mới về. Anh thử hỏi xem, có người chồng nào khi cưới vợ xong thì luôn né tránh rồi lạnh nhạt như vậy không ?

Hạo Minh cũng chả buồn muốn giải thích điều gì, tâm trạng anh ta hiện tại đang không được ổn. Phụ nữ đúng là lắm lời, cứ như đợt trước dù Tô Diệu Anh có hỏi nhiều lắm đi chăng nữa thì anh luôn nhẫn lại mà vui vẻ trả lời. Bây giờ thì mọi thứ được xem như đã khác, càng giải thích nhiều càng tốn thời gian đi mà thôi.

Cứ như vậy để mặc cô ta ở cửa, anh khẽ gạt cánh ta cô mà rời đi. Trước khi đi không quên quay đằng sau mà dặn dò.

- Hình như em nghĩ nhiều rồi, anh vẫn vậy thôi chứ không hề thay đổi điều gì. Những lần anh lạnh nhạt với em là do anh sai, là do tâm trạng anh không tốt. Nếu những lần nào anh làm em buồn lòng thì xin em tha thứ. Em cứ ăn tối trước đi nhé.

- Anh...

Cứ để anh ta rời đi mà cô không biết làm gì cả vì biết rằng níu kéo cũng vô dụng, mỗi khi Hạo Minh muốn rời đi dù cô ta làm gì cũng chả thể ngăm cản. Đặt tay trước ngực mà nước mắt cứ rơi, lỗi ưu tư trong lòng càng tăng thêm muộn phiền.

Chiếc xe rời khỏi khu biệt thự rồi mất hút, cứ vậy mà đi đến hướng quán bar đâu đây trong lòng thành phố. Hình như nơi đó quá quen thuộc đối với Hạo Minh vì khi có tâm trạng không tốt thì ở đó là điểm đến tuyệt vời. Rượu đối với anh ta là người bạn tuyệt hảo bởi mỗi buồn phiền lại tìm đến chúng mà giãi bày thì tâm trạng cứ thế mà dịu đi trong men rượu nồng.

_________________________

- Thật là tức chết mình mà.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà Tuệ Nhan nói như vậy, bà lão bên cạnh cứ thế nhìn đứa cháu gái than vãn như vậy mà chỉ biết lắc đầu mà bất lực.



Vừa nãy khi thấy cô bước vào với gương mặt khó coi, bà ấy đinh linh trong lòng chắc tụi nhỏ lại có chuyện gì xích mích với nhau. Tuy bán hàng là vậy nhưng đôi lúc bà lại hơi ngó về phía cánh cửa, chỉ thấy rằng bọn nhỏ đứng đấy nói chuyện chứ không để ý sắc mặt của họ, cứ ngỡ là chắc có chuyện gì vui vẻ lắm nên mới rôn rả và mãi một lúc lâu Tuệ Nhan mới trở lại như thế, nhưng có vẻ bà đã lầm khi thấy bộ dạng này của cô.

- Bọn con có chuyện gì sao, trông sắc mặt con không được tốt cho lắm.

Không nhắc thì không sao chứ nhắc lại chuyện vừa rồi làm cô thật là tức chết cơ mà, nói với cái tên đầu óc không biết suy nghĩ như vậy hỏi sao lại vui vẻ được cơ chứ.

- Tất cả là tại cái tên tra nam đó thưa bà, đã làm phiền tiểu Nghi bị con nói cho một trận thế mà lại không biết nghĩ, đã vậy con khiêu khích con một trận nữa chứ.

Đàm Tuệ Nhan cứ vậy và nói một hồi không ngừng nghỉ, gặt lỗi bà ấy cứ nghe chữ được chữ không chữ không bởi cô nói quá nhanh nên không biết hết câu chuyện của tụi nhỏ ra sao. Để khi nào có thời gian thì hỏi lại sau vậy.

- Chào.

Một người đàn ông bước vào, cuộc nói chuyện của cô cũng kết thúc từ đó rồi lại niềm nở đáp lời.

- Kính chào quý khách, quý khách muốn mua sách hay đọc luôn ở đây ạ ?

Người đó đáp lời.

- Cho tôi mua cuốn sách Đằng Xa của tác giả Raei.

- Dạ vâng đợi tôi một lát.

Nhìn anh ta một lúc thôi mà Tuệ Nhan như bị hút vào đó, ôi trời sao anh ta lại đẹp trai như vậy chứ. Tuy mặc đơn giản chiếc áo sơ mi đen với quần âu cùng màu thôi mà đã làm cô không tời mắt, khuôn mặt yêu nhiệt kia không quá đỗi lạnh lùng nên chắc dễ bắt chuyện hơn.

Còn về phía người đàn ông này, thấy cô gái rời khỏi quầy thanh toán của mình mà không khỏi buồn cười, anh ta có thể vào trong thư viện lấy sách rồi trở lại thanh toán cũng được mà sao cô lại phải làm vậy nhỉ. Đừng nói là cô ấy bị sự đẹp trai của anh làm cho mơ hồ rồi nhé, nghĩ đến đây anh ta càng tự luyến và cứ vậy mà cười làm cho bà lão đứng đối diện nhìn anh ta lấy làm khó hiểu, tên này hay lại có ý định gì với cháu gái của bà đây.