Em...Em Dần Yêu Anh Mất Rồi!

Chương 67: Vô tâm vô tình



Thần trí Diệu Anh lúc này hoảng loạng, tâm trạng rối bời hơn bao giờ hết. Lúc này cô ta như chết lặng, tay run run mà cầm tấm ảnh đến độ không vững mà rơi xuống.

Trái tim như bị co thắt lại, một tay đặt lên ngực mình, nhặt lại mấy tấm ảnh đó.

- Cái..cái quái gì thế này.

Người chồng mà cô ta yêu lại đi ôm ấp người khác như vậy sao, thật sự không thể tin nổi chuyện như vậy. Nhưng dù cho không tin đến đâu thì mấy hình này chả phải là bằng chứng quá rõ ràng mà không chối cãi được.

Tô Diệu Anh ngờ ngợ nghĩ lại những hành động của anh ta từ khi cưới cô đến giờ và những thứ ở trong bưu phẩm. Hóa ra Hạo Minh thay đổi thái độ là vì có người đàn bà khác ở bên cạnh, ban đầu cô ta cứ tưởng là do Dương Nghi và anh ta đang lén lút qua lại với nhau nên hôm nay gặp cô là muốn nói chuyện cho ra trò, có phải cô đang phá hoại hạnh phúc của ả không.

Nhưng khi nhận được mấy thứ này, cô ta mới hiểu là mình suy nghĩ sai. Ngẫm lại lời Dương Nghi nói quả thật là đúng, nếu Diệu Anh cứ thấy anh ta lạnh nhạt là lại nghĩ ngay cho cô thì có ngày mất chồng vào tay ai mà không hề hay biết.

- Con tiện nhân này, mày là ai mà dám ngủ với anh ta như thế....mà Hạo Minh...sao anh lại làm vậy với tôi hả.....



Cô ta tức giận vo mấy tấm ảnh ném ngay xuống sàn, miệng thì hét lên làm người giúp việc có hơi giật mình. Người ấy nhìn phu nhân của mình sắc mặt có vẻ đang tức giận, tuy muốn biết nguyên do nhưng phận làm tôi không nên hỏi nhiều mà chỉ biết im lặng rồi ra ngoài mua đồ.

Lúc này ngoài cửa bỗng có người bước vào, không ai khác đó chính là Dịch Hạo Minh. Hôm nay công ty anh cho nhân viên được về sớm vì mai là ngày nghỉ lễ. truyện tiên hiệp hay

Anh ta cũng không ngoại lệ nên về sớm cùng họ, khi bước vào bỗng thấy Tô Diệu Anh ngồi đó từ bao giờ. Cũng như mọi hôm anh ta cũng chả quan tâm cô ta cho lắm mà lên lầu.

- Hạo Minh, anh đứng lại đó.

Dịch Hạo Minh hình như không nghe thấy mà cứ tiếp tục bước đi để lại cô ta với sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết. Thật sự vô tâm vô tình như thế sao, con người này sao có thể thay đổi như vậy. Điều này chứng tỏ mọi thứ trong ảnh là sự thật chăng, hay anh ta chê cô ta có thai mà đi tìm thú vui mới.

Bị anh ta làm cho kích động, cô ta không ngừng tức giận mà gọi anh ta thật lớn, nhưng đáp lại cô ta là sự im lặng. Tô Diệu Anh nhặt lại mấy tấm ảnh mình vừa mới vò nát, và cái áo khoác rồi chạy theo anh.

Bước chân nhanh chóng đuổi kịp anh ta ở cạnh cửa phòng, khi anh ta định mở cánh cửa thì Tô Diệu Anh bỗng kéo mạnh khủy tay anh lại. Dịch Hạo Minh hơi mất thăng bằng mà quay đằng sau. Chưa kịp hiểu gì bỗng cô ta ném vào mặt Hạo Minh một sấp ảnh bị nát mà mắng.

- Dịch Hạo Minh, đây là cái gì?

Thật là khó hiểu, Dịch Hạo Minh thấy cô ta hôm nay bị làm sao vậy. Trông có vẻ là giận chuyện gì đó nhưng anh không nghĩ ra và cũng chả muốn quan tâm. Thật là làm anh ta khó chịu.

- Em hôm nay bị sao thế hả, tự nhiên lại cáu giận vô cớ như vậy là thế nào.



Tuy miệng nói là vậy nhưng anh ta vẫn cúi xuống nhặt mấy cái ảnh mà Diệu Anh vừa ném xuống đất. Hạo Minh bỗng chốc mở to mắt ngạc nhiên, như ăn vụng bị bắt quả tanh nên anh ta hống hoảng.

- Cái....này....

Vừa nói vừa quay sang nhìn cô ta, lúc này Diệu Anh vừa tức giận vừa đau lòng, vừa nói nước mắt lại rơi xuống.

- Anh...anh dám phản bội sau lưng tôi, lén lút qua lại với người khác đúng không?

Nếu như mọi khi, cô ta nghi ngờ mình như vậy thì anh ta sẽ tìm mọi lý do để cô ta an tâm. Nhưng có lẽ bây giờ sẽ không làm như vậy nữa, tất cả là vì cưới cô ta nên anh mới mất đi người con gái mình yêu. Nếu như bây giờ nói sự thật thì cô ta sẽ làm loạn cả lên và sẽ mách ba mẹ ả, lúc đó không chỉ cổ phiếu bị mất đi mà ngược lại anh sẽ phải đón nhận mọi lời đồn không tốt về mình. Như vậy thì đã sao chứ, thà rằng nói sự thật còn hơn tự bịa ra mọi lời rối trá. Anh cũng không biết từ bao giờ mà mình trở lên mạnh mẽ được như vậy, tự làm thì tự nhận.

- Như vậy thì đã sao, ít ra cô ấy không giống cô vì muốn cưới tôi nên không ngần ngại dở trò khiến công ty tôi sắp phá sản...

* Chát *

Cô ta tát mạnh vào mặt anh, cảm xúc lúc này rất đau lòng. Trái tim như bị ai bóp chặt mà đau nhói, người chồng mà mình yêu không ngờ lại làm ra những chuyện bỉ ổi như thế.

- Sao anh lại làm vậy với tôi hả...anh biết tôi yêu anh như vậy thế sao lại dám làm như thế với tôi....

Anh ta bo mặt lại, Diệu Anh liên tục lắc mạnh người Hạo Minh.

- Cô buông ta ra ngay cho tôi.

Bỗng chốc cô ta mất thăng bằng mà ngã nhào xuống đất, đầu bị đập xuống sàn. Đột nhiên phía dưới liên tục chảy máu không ngừng, cô ta ôm lấy bụng mình trong đau đớn.

- Đau...đau quá...

Anh ta bây giờ mới kịp nhận thức lại được việc mình làm. Vừa rồi do quá kích động nên đang lỡ tay đẩy mạnh cô ta. Anh hốt hoảng chạy lại phía Diệu Anh bế cô dậy.

- Diệu Anh, em có sao không.....mau chúng ta đến bệnh viện.....

Người giúp việc lúc này vừa mới mua đồ về bắt gặp cảnh tượng Hạo Minh từ trên tầng bước xuống khuôn mặt không ngừng tái mét mà nhìn người trong lòng.Tô Diệu Anh tay để trước bụng mình mà không ngừng đau đớn.

Đồ đạc trên tay người ấy bỗng chốc rơi xuống rồi văng ra tứ tung, lấy tay bịp miệng lại mà hốt hoảng. Bộ váy Diệu Anh đang mặc lúc này bị máu nhuộm đỏ cả một vùng.