Y Y khẽ vuốt vết nứt che kín mặt gương, trong lòng nhịn không được mà đau lòng vô cùng, nước mắt chảy xuống càng thêm dữ dội.
Mục Vân Tu thử dò hỏi, muốn tìm hiểu tin tức, muốn biết tiểu gia hỏa rốt cuộc làm sao vậy, gương bị làm sao thế này, nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện cái gì cũng không hỏi được, tiểu gia hỏa ngoại trừ lắc đầu thì vẫn là lắc đầu.
Cái này cướp không được mà không cướp cũng không xong, lừa cũng vô dụng, chính là như vậy đấy!
Mục Vân Tu chỉ có thể lo lắng suông, bực bội đến mức muốn véo véo khuôn mặt nhỏ phúng phính mềm mại của vật nhỏ.
Về phần mắng?
Mẹ nó, không nỡ!
Mục Vân Tu bây giờ đang không biết nên làm cái gì, đột nhiên, vừa rồi lại thấy gương mặt của tiểu gia hỏa mình còn vạn phần quý trọng, biểu tình dịu dàng thắm thiết đột nhiên biến đổi, mặt mày tinh xảo nháy mắt trở nên lạnh lùng và hung ác.
"Nó thật sự là của em không sai, nhưng mà có thêm một thứ không nên có!"
"Lăn ra đây cho ta!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu gia hỏa đột nhiên giơ tay, hướng tới vết nứt kín mặt gương kia mà đập xuống.
Một cái đập này thêm vào, mặt gương vốn có vết nứt che kín nói không chừng là hoàn toàn hỏng luôn rồi.
Mục Vân Tu nghĩ như vậy.
Đứa trẻ nhà khác hắn không biết, nhưng đứa trẻ nhà mình hắn vẫn có thể hiểu được.
Chỉ bằng Y Y nhà bọn họ bàn về sức lực người lớn so ra còn kém hơn, sức phá hoại theo vậy chỉ có càng mạnh mẽ hơn.
Đập một tiếng mang theo tiếng "Bốp", Mục Vân Tu cùng Chu Đồ lại cảm thấy đau răng.
Lực lớn như vậy, tay có đau không chứ?
Nhưng mà, ngoài dự đoán chính là, chiếc gương tưởng như mỏng manh ấy lại thật kiên cường, số vết nứt cũng hình như là không có gia tăng thêm nữa.
Y Y cắn răng, lại đập thêm một cái nữa.
"Ra ngoài! Nói em ra ngoài có nghe thấy không!"
"Phanh! Phanh! Phanh!"
Vẫn luôn không có động tĩnh, cô bé nào đó càng đập lại càng hung hăng, sự lạnh lùng trên khuôn mặt nhỏ nhiều thêm một phần nghiến răng nghiến lợi, nhìn qua có vẻ rất bực bội.
Mục Vân Tu cùng Chu Đồ không khỏi giật giật khóe miệng, bộ dáng của tiểu gia hỏa bây giờ cực kỳ giống như hài tử hung hăng chơi không thắng được mà thẹn quá hóa giận.
Bọn họ không biết tiểu gia hỏa rốt cuộc là muốn gọi cái gì ra ngoài, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa có lẽ chỉ là đơn giản muốn phá hỏng cái gương này.
Chu Đồ đột nhiên có chút đồng tình với chiếc gương.
Dù có tính là Thần Khí, cũng là Thần khí bị "Trọng thương", vạn nhất nếu bị đập hỏng rồi thì làm sao bây giờ?
Đều nói Thần Khí nhận chủ, sao lại cố tình chọn một hài tử hung hăng không biết nặng nhẹ như này?
Chọn hắn thì thật tốt, thành thục ổn trọng, sự nghiệp thành công, còn có nghiêm túc, giàu tình yêu thương, chắc chắn sẽ là một chủ nhân vô cùng vô cùng tốt.
Chu Đồ ngoài tiếc nuối thì cũng chỉ là tiếc nuối, cũng không có sinh ra nửa điểm tâm tư muốn cướp đoạt.
Chẳng những không có mơ ước, còn đề ra một ý kiến.