Nghiêm Nhất Phàm biết trước kia cô thích làm việc, nếu cả ngày đều bắt cô ở nhà thì cũng không thể được
“ Thật sao? Cảm ơn anh!”
Yến Thư bật dậy cảm kích nói với Nghiêm Nhất Phàm, mặt mày hớn hở nhìn anh, chưa gì lại nghe anh nói tiếp
" Nhưng với một điều kiện, nếu để tôi phát hiện em dám ở sau lưng tôi qua lại với người đàn ông khác, thì em đừng mong thấy mặt trời nữa, có nhớ chưa? "
" Đã nhớ kỹ rồi "
Yến Thư cao hứng lập tức vui vẻ trả lời. Chỉ cần anh ta chịu để cho cô đi làm việc, chút yêu cầu này coi là gì, hơn nữa cô không có thói quen kết bạn với đàn ông. Cuối cùng cô cũng có thể thực hiện tiếp giấc mộng của mình rồi
" Bây giờ vui rồi chứ gì? Không được giận dỗi với tôi nữa, có biết không. Nằm yên để tôi ôm em ngủ "
" Không giận, không giận nữa, ai dám giận dỗi với anh chứ "
Yến Thư mĩm cười đáp lại vòng ôm của anh, đến khi ngủ còn không che giấu hết sự rạng rỡ trên môi. Nghiêm Nhất Phàm nghi ngờ nhân sinh, không biết bản thân có phải đã rướt nhầm một tiểu tổ tông về làm vợ rồi hay không
Nhìn thấy Yến Thư vui vẻ như vậy, anh có chút mất hứng, tâm tình cảm thấy có chút khó chịu, cô vui vẻ như vậy không phải là vì muốn tìm cơ hội bỏ trốn đấy chứ
Sáng hôm sau Yến Thư thức dậy trước cả anh, chuẩn bị để đi ra ngoài. Nghiêm Nhất Phàm nằm trên giường ngủ say, nghiên người vươn tay ôm lấy người bên cạnh, nhưng cảm giác trống rỗng khiến anh bực bội nhíu mày
Mở mắt nhìn thấy Yến Thư đi ra từ phòng thay đồ, cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh dương, chân váy đen chưa qua tới đầu gối, cổ áo hình chữ V để lộ khe hở trước ngực, thoát ẩn thoát hiện trông cô xinh đẹp vô cùng. Trước khi Yến Thư mở cửa phòng ra ngoài, một giọng đàn ông thầm thấp lạnh lùng gọi cô trở lại
" Đứng lại, mới sáng sớm em muốn đi đâu?"
Đúng là xui xẻo hết chỗ nói, cố tình thức dậy trước vì không muốn mất thời gian nghe thêm một câu càm ràm nào nữa, nhưng bây giờ xem ra không được như ý rồi
Yến Thư hít một hơi giả vờ vui vẻ quay đầu nhìn người đàn ông. Chỉ thấy gương mặt anh đanh lại, nghiêm nghị vô cùng, sợ anh lại đổi ý Yến Thư nhỏ giọng lấy lòng
" Còn đi đâu được chứ? Em muốn xuống nhà ăn sáng "
" Đến đây "
Nghe giọng điệu liền biết không phải chuyện tốt lành gì, nhưng không còn cách nào khác Yến Thư miễn cưỡng đi tới
Đợi cô tới gần Nghiêm Nhất Phàm kéo mạnh Yến Thư về phía mình, nằm đè cô trên giường, đặt tay trên cổ Yến Thư, giọng nói không vui
" Tôi thấy em muốn đi câu dẫn đàn ông thì có"
Dứt lời, Nghiêm Nhất Phàm bỏ tay ra khỏi cổ Yến Thư, chậm rãi cởi từng nút áo trên người cô. Yến Thư hoảng hốt giữ tay anh lại nói
" Anh đang làm gì?"
Nghiêm Nhất Phàm thấy cô chật vật, không những không thèm giải thích mà còn mở miệng chọc ghẹo
" Đi ăn sáng không cần ăn mặc như vậy. Hay là em muốn nhân lúc tôi ngủ lén lút bỏ trốn "
" Hiểu Lầm! Em đâu có ý bỏ trốn, chẳng phải là hôm qua anh hứa cho em đi làm sao? Chỉ là muốn ra ngoài sớm một chút nên mới chuẩn bị trước"
Tuy dáng vẻ Yến Thư khẩn trương đến nổi mặt mày đỏ hồng lên quả thực rất đáng yêu, nhưng thấy cô gấp rút muốn ra ngoài, Nghiêm Nhất Phàm ngắm xong rồi nghiêm túc nói
" Chết tiệt! ăn mặc như vậy còn muốn làm ở công ty khác, em chê mình sống lâu quá rồi phải không? "
Giọng điệu độc tài, bá đạo của Nghiêm Nhất Phàm thể hiện rõ trong lời nói
Vừa nói bàn tay anh vừa luồng vào áo Yến Thư, thuần thục cởi nút thắt sau lưng cô, cảm giác trước ngực đột nhiên bị buông lỏng, cánh tay Yến Thư lập tức giữ trước ngực
" Anh đừng như vậy, chẳng phải tối qua đã ‘làm’ rồi sao? Em còn phải ra ngoài nữa "
Yến Thư bất lực chỉ biết nhỏ giọng phản kháng, Nghiêm Nhất Phàm chính là không thể nào kiểm soát được hành vi của mình mỗi khi ở gần Yến Thư. Ham muốn, dục vọng, chiếm hữu khiến Nghiêm Nhất Phàm như phát điên lên vậy, có khi chỉ cần Yến Thư thật lòng tỏ ra nũng nịu với anh, thì đến cả ngôi sao trên trời anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô
Đôi mắt người đàn ông đục mờ, chìm đắm trước ngực Yến Thư, chẳng khác gì một đứa trẻ to xác bám mẹ
" Ngoan, nằm yên đi. Gấp gáp cái gì? "
Nói rồi tay nắm lấy eo nhỏ của Yến Thư siết chặt, sau khi vén áo lên, cánh tay còn lại của Nghiêm Nhất Phàm cố định giữ lớp áo của cô trên cao, áp môi hôn xuống, cánh môi hút chặt dưới chân ngực rồi lại đưa lưỡi di chuyển đến điểm chính giữa ngực cô, tham lam vùi sâu vào trong ngực cô, hoàn toàn không quan tâm đến thời gian
" Đau…anh nhẹ chút "
Yến Thư vừa định bất chấp tất cả đẩy anh ra thì đúng lúc đó, điện thoại ở đầu giường của Nghiêm Nhất Phàm reo vang khiến anh dừng động tác. Tâm trạng khô cằn như hoang mạc của cô thoáng chốc như được tưới nước tươi mát. Chắc ở công ty có việc gì quan trọng, nên vừa thấy tên người gọi anh liền cầm điện thoại lên, khẽ véo trên eo Yến Thư một cái rồi luyến tiếc xuống khỏi giường, ra ban công nghe máy
Yến Thư nhân cơ hội quý giá này chỉnh trang lại quần áo trên người, không ở lâu thêm 3 giây liền mở cửa ra ngoài.
Không lâu sau, anh cũng đi theo xuống tầng, ngồi đối diện ăn sáng cùng cùng vợ
Nhớ lại điệu bộ nài nỉ của Yến Thư, dù có đôi chút không muốn nhưng anh cũng không đành lòng từ chối. Suy đi tính lại Nghiêm Nhất Phàm vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, anh bắt đầu thuyết phục
" Ở nhà tôi nuôi em không tốt sao? "
" Tôi không muốn người ta nói tôi ăn bám anh"
" Ai? ai dám nói em ăn bám, chúng ta vốn dĩ là vợ chồng "
Thật ra không ai nói cả. Là tôi tự suy nghĩ ra. Nghĩ vậy thôi nhưng có cho mười lá gan Yến Thư cũng không dám thừa nhận
" Hic…bây giờ anh là đang muốn nuốt lời phải không? "
Yến Thư không muốn nghe anh dông dài, lại bắt đầu giở giọng đáng thương, anh thật không hiểu nổi cô mới có bao nhiêu tuổi chứ, sao chiêu trò làm nũng này lại lợi hại như vậy, một chiêu dùng mãi vẫn có tác dụng, thấy cô như vậy anh liền thu lại dáng vẻ tức giận khi nãy, sau đó hậm hực đứng dậy
" Tùy em "
Yến Thư không tin vào những gì tai mình nghe thấy, lập tức lấy lại tinh thần. Cuối cùng anh đã đồng ý cho cô đi.
Yến Thư sung sướng đến run người, không kìm nén được cảm xúc mà nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, giang tay ôm chặt lấy Nghiêm Nhất Phàm mà rối rít cảm ơn
" Cảm ơn, cảm ơn anh! "
" Cảm ơn suông thì có ít gì? Lâm Yến Thư em có thành ý một chút đi "