Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 36: Tránh ra, tránh xa tôi ra!



Cơm nước xong xuôi, cô vẫn giữ nguyên chiếc áo tắm, còn anh giờ đã thêm được một chiếc quần con con, cả hai cùng nhau ra salon xem truyền hình.

Cô mở một bộ phim truyền hình ăn khách nhất, chẳng biết do may rủi thế nào phim vừa bật lên đã là cảnh hôn và lăn giường của hai nhân vật chính, thế là anh lại bắt chước trong phim, hai anh chị lại tiếp tục vật lộn nhau trên salon.

Đói lại ra nấu cơm, ăn rồi lại tiếp tục dùng sức cho tiêu cơm. Sức mạnh tình yêu thật mãnh liệt cả hai cũng lại lăn giường đến sáng hôm sau.

Hôm nay là cuối tuần nên anh cũng chẳng cần rời giường sớm, ba mẹ Lâm cũng đến chập tối mới về đến nhà, cửa nhà vẫn khóa chặt không ai có thể vào dù là có chìa khóa.

Tống Hải Thành vẫn nằm ôm lấy cô ngủ, nhìn người con gái anh yêu, lăn giường cùng anh mệt rã rời nhưng vẫn thật hạnh phúc nhìn anh mỉm cười, ôm lấy anh ngủ an yên bên cạnh.

Anh không biết có nên kể cho cô nghe chuyện kiếp trước không, dù biết có thể cô nhớ tất cả ở kiếp thứ hai, gặp phải Đào Lãnh kẻ sở khanh, nhưng tính ra vẫn còn may mắn hơn là gặp chuyện kinh hoàng trước khi chết của cô ở kiếp đầu tiên. Trước mắt cứ để như thế này, chỉ mong cô có thể sống vui vẻ hạnh phúc như thế này mãi.

Cả hai cùng ngủ đến trưa, anh dậy nấu cơm cho cô, ăn xong cả hai cùng nhau dọn dẹp chuẩn bị trước khi ba mẹ về.

“Phải nói bày thì dễ, sao đến khi dọn lại mệt như vậy cơ chứ!” Lâm Ý Hân nhận trách nhiệm dọn phòng khách cùng phòng ba mẹ, mồ hôi cô ròng rã bắt đầu phàn nàn.

“Em mệt thì cứ để đấy đi, ngồi nghĩ ngơi đi xíu anh dọn cho, để anh cọ xong cái tolet này đã!” Tống Hải Thành chọn dọn dẹp nhà tắm, nhà bếp cả phòng ngủ nữa, phạm vi đương nhiên là rộng hơn cô, tần suất hoạt động hôm qua của cả hai trong phòng khách cũng chỉ có hai lượt nên cũng không bẩn lắm.

Nghĩ cũng sợ, hôm qua anh và cô máu chiến như ‘cắn phải thuốc’, phòng khách hai hiệp, phòng bếp ba hiệp, nhà tắm cũng phải hai hay ba hiệp gì đó, cuối cùng là phòng ngủ của hai vợ chồng thì số lần khỏi phải nói chẳng cần đếm đâu, vì có cũng không đếm được, quá nhiều rồi.

“Anh dọn nhiều như vậy, em chỉ có phòng khách cùng phòng ba mẹ chẳng lẽ em lại để cho anh làm mệt chết sao?” dù mệt nhưng cô cũng không muốn đẩy hết chuyện cho Tống Hải Thành.

“Vậy Hân Hân em nằm nghĩ tý đi chút nữa lại làm!” Tống Hải Thành khuyên cô nghĩ ngơi một chút.

“Ok honey à, em nằm một chút đây, một chút anh gọi em dậy dọn tiếp nha!” Lâm Ý Hân bỏ tất cả mọi thứ trên tay nào là khăn lau, bình xịt, chổi xuống đất, thả người nằm trên salon, đôi mắt như nhắm lại chỉ một phút sau Lâm Ý Hân đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Dọn sạch nhà vệ sinh cũng đã là mười lăm phút sau, Tống Hải Thành bước ra phòng khách liền thấy cô nằm chễm chệ trên ghế salon ngủ ngon lành. Anh nhìn cô chỉ biết mỉm cười, vào phòng anh lấy cho cô chiếc chăn mỏng, đắp lên người cô, khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Phòng ba mẹ cô đã dọn xong giờ còn lại phòng khách, phần anh thì cũng đã dọn xong nhà bếp với cả nhà vệ sinh, nên anh cứ để mặc cho cô được ngủ thêm.

Loay hoay một lúc cũng gần năm giờ chiều, phòng khách cùng phòng ngủ hai vợ chồng cô đã được anh dọn dẹp sạch sẽ không một chút bụi bẩn, lúc này anh mới gọi Lâm Ý Hân dậy cùng anh ra siêu thị chọn đồ ăn chiều.

“Hân Hân, em muốn ăn gì?” Tống Hải Thành vừa đẩy xe đẩy siêu thị vừa hỏi.

“Em muốn ăn canh cá, sườn kho, và cả bánh bông lan trứng muối nữa” Lâm Ý Hân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

“Được vậy ta đi chọn sườn nào!” một tay anh nắm tay cô kéo đi, một tay đẩy xe đẩy tiến về khu bán thịt.

“Tôi lấy hai cân thịt sườn.

Cân tôi con cá này.

Lấy cho tôi những loại rau này, này nữa…” Tống Hải Thành kéo cô đi hết sạp này đến sạp hàng khác trong siêu thị.

“À còn bánh một lát anh làm cho em ăn nhé!” Tống Hải Thành lại quay sang nhìn cô nói.

“Ghé kia mua về ăn cho tiện, anh bận rộn cả ngày rồi, không thì không cần ăn nữa, chỉ thoáng chốc em nghĩ đến nó thôi chứ không phải là thèm ăn cho lắm” Lâm Ý Hân nhìn anh chậm rãi nói.

“Anh làm được mà, anh muốn làm cho em ăn, vợ của anh chỉ cần thích là luôn được ưu tiên” Tống Hải Thành nhìn cô khẳng định.

“Anh thật đáng yêu, yêu anh chết mất!” Lâm Ý Hân tiến sát vào lòng anh, nắm hai tay thành quả đấm vờ đấm yêu vào ngực Tống Hải Thành.

Loay hoay trong siêu thị gần nữa giờ đồng hồ, cả hai đã chọn đủ đồ chuẩn bị xếp hàng thanh toán. Lúc này đầu Tống Hải Thành lại đau như búa bổ, mọi cảnh vật trước mắt lại tối đen, tay chân anh như muốn nhũng ra không chút lực, cả người anh tựa người lên chiếc xe đẩy siêu thị.

“Anh mệt sao?” Lâm Ý Hân thấy anh tựa người lên xe đẩy liền quan tâm hỏi.

“Một chút thôi, không sao đâu em đừng lo quá!” Tống Hải Thành cố nặng ra nụ cười xoa đầu nhìn cô, chỉ mong cái cảm giác bất lực này mau chóng qua đi.

May mắn cảm giác đó chỉ đến và đi trong vòng hai phút, anh nhanh chóng sốc lại tinh thần nắm tay cô đến quầy thanh toán.

Trong đầu anh thầm nghĩ đến ngày hôm qua anh cũng gặp phải triệu chứng này, có chăng anh gặp phải chuyện gì không?

Sau một lúc, đồ ăn đã được thanh toán xong, anh và cô cùng nắm tay nhau ra khỏi siêu thị.

“Em đứng đây chờ anh đi, anh vào hầm lấy xe, trong đó tối với lạnh lắm, anh ra ngay ấy mà, em ăn chút bánh đi xíu về còn nấu cơm nữa nên lót dạ trước đi nè!” Tống Hải Thành cầm tất cả túi lớn túi nhỏ đi về hầm xe, chỉ để lại cho Lâm Ý Hân một túi bánh ngọt ăn lót dạ.

Lâm Ý Hân gật đầu, tay cầm lấy túi bánh thuận lợi xé ra bóc vài miếng đưa vào miệng nhai.

Tống Hải Thành vào hầm xe hơn năm phút vẫn chưa ra, cô ở đây đã ăn gần hết túi bánh, mắt cô cứ đảo nhìn về phía cửa ra của hầm xe.

“Cô em sao lại đứng đây một mình vậy, chờ mẹ sao?” một giọng nam thanh niên vang lên từ phía sau cô.

Một tên sang bên cạnh cô đưa tay vào túi bánh, tự ý bóc bánh trên tay cô ăn.

“Các anh làm gì vậy, bánh của tôi mà!” Lâm Ý Hân lườm mắt quát vào những tên lạ mặt.

Bỗng tầm mắt cô bắt đầu sợ sệt, hai tên này đã từng xuất hiện trong giấc mơ kinh khủng kia, hai tên này cùng với Đào Lãnh lần lượt cưỡng bức cô, sau đó lại bóp cổ cô đến chết.

Lâm Ý Hân cố gắng tránh hai tên đó ra, nhưng hai tên đó lại càng tiến sát theo cô. Lâm Ý Hân run rẩy ngồi phịch xuống, hai tay ôm lấy đầu gối miệng hét to.

“Tránh ra, tránh xa tôi ra, các người đi đi, tôi…tôi báo cảnh sát đó.”

Những người xung quanh bắt đầu bu lại, nhìn về phía Lâm Ý Hân cùng hai tên đàn ông kia, bị chú ý, hai tên đó mới quay đầu tức tối rời đi.

“Này cô gái cô có sao không?” một người phụ nữ trung niên tiến đến nhẹ vỗ vai an ủi cô.

“Cảm…cảm ơn ạ, cháu chỉ…chỉ có chút hoảng sợ” cô vẫn run rẩy đáp.

“Bọn nó làm gì con sao, có cần báo cảnh sát không?” người phụ nữ kia lại nói.

“Họ…bọn họ chạm vào người cháu, chắc không cần…không cần báo cảnh sát đâu ạ!” giọng cô vẫn cứ lắp bắp.

Lúc này anh mới lái xe từ trong hầm ra, anh chậm trễ như vậy là vì khi xuống dưới hầm cơn đau đầu lại hành hạ anh, Tống Hải Thành ngồi trên chiếc bục nhỏ dùng để phân làn xe hơi, phải một lúc trấn tĩnh anh mới có thể đi đến được xe của mình, treo tất cả túi lớn túi nhỏ lên chiếc xe máy của mình, rồi mới leo lên xe chạy ra khỏi hầm, trong đầu thầm nghĩ ngày mai phải đi khám xem sao?

Xe vừa ra khỏi hầm, nhìn thấy vị trí Lâm Ý Hân đứng lúc nãy lại bu đông năm sáu người, có cả nam lẫn nữ, trong lòng anh nóng như lửa, chạy xe đến đó, gác chống xe máy bước xuống xe, nhanh chân chen vào đám người đứng trước tầm mắt cô, anh nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra tình hình của cô.

“Hân Hân, em có làm sao không?”

“Con bé chắc do hoảng sợ quá độ, cậu là người quen với con bé sao, vậy mau đưa con bé về nhà đi, trời lạnh rồi!” người phụ nữ lúc nãy đang vỗ vỗ xoa xoa lưng an ủi cô lên tiếng.

“Vâng cháu cảm ơn tất cả mọi người!” Tống Hải Thành gật đầu cảm ơn mọi người lại ngồi xuống đối diện tầm mắt cô, tiếp tục nhìn người con gái của anh.

Mọi người thấy có người thân của cô đến rồi, nên cũng nhanh chóng tản ra.

Lâm Ý Hân nghe được âm thanh quen thuộc của anh, nhanh chóng ngẩn đầu lên liền nhìn thấy anh, cô lao vào ôm lấy anh như đứa con nít lạc đường mới tìm gặp lại mẹ. Cô bấy giờ mới khóc nấc lên.

“Em gặp hai tên đàn ông đó, hai trong ba tên trong…trong cơn ác mộng lần trước em kể cho anh nghe đó, bọn hắn còn…còn sờ lên người của em, cái cảm giác ghê tởm đó như từng cây kim đâm sâu vào da thịt em, rất…rất khủng kiếp”