Em Là Tình Yêu Của Anh

Chương 13: Bánh Ngọt Ngào



Bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư Bích Phương vẫn được diễn ra, chỉ là bên trong nhà họ Liêu ai nấy đều rối loạn và tức giận, quan khách đều thấy được sự vắng mặt của Hàn Kỳ Nam nhưng ai cũng ái ngại mà không nhắc đến.

Sinh nhật của vợ sắp cưới, lại không xuất hiện.

Còn có người còn nhìn thấy Hàn Kỳ Nam được một cô gái vô cùng xinh đẹp câu dẫn đi mất.

Chỉ là ngại gia thế hai nhà Hàn - Liêu nên không tiện mở miệng.

Trong căn phòng của cô tiểu thư được cha mẹ cưng chiều nhất họ Liêu. Bích Phương vừa bấm gọi vừa tức giận khi mà Hàn Kỳ Nam đã khóa máy.

Từ bên ngoài, Hàn Kỳ Đông bước vào, mang cho cô ta một miếng bánh ngọt đẹp mắt.

"Đừng tức giận, anh ta không đáng để em phải tức giận." - Hàn Kỳ Đông đặt miếng bánh trước mặt Bích Phương.

Cô ta tỏ ra chán ghét:"Em không thích đồ ngọt, mang đi giúp em."

Hàn Kỳ Đông có chút ngạc nhiên, cô trước kia rất thích đồ ngọt mà.

Thật ra, Hàn - Liêu trước kia cùng ở cạnh bên nhau, Hàn Kỳ Đông rất thích chơi với cô bé nhà họ Liêu, còn hẹn ước sau này lớn lên sẽ trở thành vợ chồng.

Một thời gian nhà họ Liêu chuyển nhà, vì còn bé nên Hàn Kỳ Đông mất liên lạc với cô bé năm đó. Sau này khi anh tìm được thì Liêu Bích Phương đã lớn và trở nên rất xinh đẹp.

Anh vẫn còn nhớ cô bé năm đó rất thích bánh ngọt… mỗi lần bị anh trêu khóc hay tức giận chỉ cần cho cô bánh ngọt, cô sẽ nín ngay.

Sau này gặp lại, Bích Phương vẫn luôn thích đồ ngọt trước mặt anh.

Vậy mà hiện tại, cô bé ấy lại nói không thích đồ ngọt.

Con người dễ dàng thay đổi như vậy, mới đó mà từ rất thích đã trở nên không thích nữa.

"Ngày xưa, không phải khi tức giận chỉ cần ăn chút bánh ngọt, tâm tình sẽ tốt hơn sao?"

Bích Phương nhìn bánh ngọt thì chán ghét đáp:" Em sắp làm cô dâu rồi, không muốn quá béo."

Ngày xưa vì muốn tiếp cận Hàn Kỳ Đông nên tỏ ra thích đồ ngọt, tỏ ra là một cô gái nhu mì yếu đuối để anh ta bảo vệ… nay cô đã sắp trở thành vợ của tổng tài Hiểu Pha… không cần mắc công phải giả vờ với người đàn ông này.

"Bỏ mặc em trong ngày sinh nhật, để đi cùng cô gái khác, em vẫn muốn cùng anh ta kết hôn?"

Hàn Kỳ Đông tức giận hỏi.

"Đàn ông quan trọng sự nghiệp, có lẽ anh ấy bận việc quan trọng, em là vợ sắp cưới của anh ấy em không thông cảm được thì ai có thể thông cảm. Đông Đông, em sắp là chị dâu của anh rồi… anh cũng nên giữ khoảng cách với em đi."

"Chị dâu sao? Em có thấy chị dâu nào đã từng lên giường với em trai của chồng chưa?" - Hàn Kỳ Đông ép Bích Phương vào bờ tường không cho cô thoát

"Đông Đông, chúng ta đã chia tay rồi… Kỳ Nam cũng không truy cứu chuyện cũ thì chúng ta cho nó qua đi." - Bích Phương muốn đẩy Kỳ Đông thoát khỏi nhưng không thể

Hàn Kỳ Đông không buông, anh hôn lên môi cô một cách chiếm hữu, mạnh mẽ để thỏa mãn bao nhiêu sự nhớ nhung trong lòng.

"Chị… chị có trong đó không?"

Tiếng gõ cửa phòng của Bích Phương làm cô ta thức tỉnh dưới sự mê muội trong nụ hôn của Hàn Kỳ Đông.

Bích Phương đẩy Hàn Kỳ Đông ra, sau đó liền tát thật mạnh người đàn ông đối diện.

"Anh mau cút đi, tôi nhắc lại tôi là vợ sắp cưới của Kỳ Nam… anh không được thất lễ với tôi."

Hàn Kỳ Đông bật cười nhìn cô nói:"Rồi em sẽ hối hận."

Anh hung hăn mở cửa.



Trước mặt anh là một cô bé ăn mặc đơn giản, trên gương mặt cũng không trang điểm cầu kỳ đang đưa đôi mắt tròn to kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ Đông.

"Có chuyện gì mà tìm tôi?" - Bích Phương chán ghét nhìn đứa em gái nói.

"Chị… ba mẹ đang tìm chị ở dưới."

"Tôi biết rồi."

Hàn Kỳ Đông nhìn cô gái đối diện… nhà họ Liêu từ khi nào có thêm một cô con gái khác ngoài Liêu Bích Phương.

Liêu Gia Hân không ngờ cũng có ngày Hàn Kỳ Đông và cô được đối mặt nhìn nhau.

Nhưng trong thoáng chốc, anh chỉ lướt qua rồi bước đi thật nhanh.

Cô gái nhỏ biết, vốn dĩ trong mắt anh không hề có cô.

"Lưu luyến lắm sao?" - Liêu Bích Phương khinh bỉ nhìn đứa em họ.

"Chị… em không có như chị nói."

Liêu Gia Hân cúi đầu đáp.

"Mày chỉ là một đứa không cha không mẹ được cha mẹ của tao cưu mang, mày nghĩ mày xứng với Hàn gia sao… đừng có mơ mộng hảo huyền nữa, cút cho khuất mắt."

Liêu Gia Hân cúi mặt bỏ đi, được Liêu gia cưu mang từ bé, tuy được cha mẹ nuôi yêu thương nhưng cô luôn tự biết thân phận mà nhường nhìn cho Liêu Bích Phương.

Liêu Gia Hân tìm một góc khuất người qua lại, trên bàn là một dĩa bánh ngọt cô vừa ăn vừa ngắm nhìn những ngôi sao trên trời sáng lung linh.

"Lại là cô?"

Hàn Kỳ Đông dời bước ra khỏi sự ồn ào của bữa tiệc, vô tình gặp Liêu Gia Hân ngồi một mình trên chiếc xích đu phía sau vườn.

Liêu Gia Hân tim đập mạnh, đây là lần đầu tiên cô và Hàn Kỳ Đông nói chuyện kể từ khi trưởng thành.

"Cô là em gái của Bích Phương sao?"

"Tôi…tôi… là con nuôi của ba mẹ." - Liêu Gia Hân ấp úng.

Hàn Kỳ Đông nhìn dĩa bánh ngọt trên bàn thì mỉm cười.

"Anh muốn ăn sao?"

Liêu Gia Hân đẩy một chiếc bánh cupcake về phía Hàn Kỳ Đông.

"Không, tôi không thích đồ ngọt."

"Trước kia rất thích mà?"

Liêu Gia Hân biết mình lỡ miệng, liền im lặng nhìn lên bầu trời.

Hàn Kỳ Đông không thích đồ ngọt từ bé, nhưng vì cô bé nhà bên rất thích nên anh chiều chuộng mà ăn cùng với cô. Nếu không có cô bé ấy, anh không bao giờ đụng vào đồ ngọt.

Hàn Kỳ Đông với tay lấy chiếc bánh cupcake mà Liêu Gia Hân mời… tâm trạng anh đang không tốt, cũng muốn ăn đồ ngọt như cô bé ngày xưa.

"Cảm ơn." - Hàn Kỳ Đông nhìn Liêu Gia Hân nói.

Anh bước vào bên trong nhà chính, để lại một cô gái nhỏ luôn nhìn theo bước chân của anh.

Khách ra về hết, nhà họ Liêu ngồi lại trong phòng khách thì Liêu Bích Phương đi đến phía đối diện Liêu Gia Hân thẳng tay tát mạnh vào gương mặt của cô em gái.



Cả nhà đều kinh ngạc, ngay cả Liêu Gia Hân cũng không hiểu sao lại bị đánh.

"Bích Phương, sao con lại đánh con bé." - Liêu phu nhân lo lắng hỏi.

"Mẹ… chúng ta đúng là nuôi ong tay áo. Nó ăn cơm của Liêu gia, đi học cũng là tiền của Liêu gia nhưng lại đi câu dẫn người đàn ông của con."

Cả ba mẹ Liêu đều ngờ vực lời Bích Phương nói.

"Em không có, chị… có hiểu nhầm gì không?"

Liêu Gia Hân lắc đầu hoảng sợ.

"Hàn Kỳ Nam đã rời khỏi bữa tiệc từ sớm, lúc đó Gia Hân còn đang trong phòng giúp mẹ làm một số việc, sao con bé có thể gặp được Kỳ Nam." - Liêu phu nhân nói.

Tuy không phải con ruột, nhưng Gia Hân từ bé rất ngoan và hiếu thuận nên bà cũng xem con bé như người trong gia đình không hề ghét bỏ.

"Con nói cái gì cũng phải có bằng chứng." - Liêu lão gia cũng lên tiếng.

Liêu Bích Phương mở điện thoại hiện lên bức ảnh Liêu Gia Hân và Hàn Kỳ Đông đang ở phía sau hậu viên… chỉ là anh đứng nhìn cô bé trò chuyện.

"Đây là Kỳ Đông mà?" - Liêu phu nhân nói

"Đúng vậy… là Kỳ Đông."

"Con nói cho rõ ràng." - Liêu lão gia có chút tức giận.

Chuyện giữa con và Kỳ Đông cả nhà ta đều biết… người ngay từ đầu anh ta tìm chính là nó. Nay nó cố tính tiếp cận Kỳ Đông chẳng phải cố tình muốn nói cho anh ấy biêt sự thật, để cho con xấu hổ và không có chổ đứng ở Hàn gia sao?"

"Chị… em chỉ vô tình gặp anh ấy… em không nói gì cả… em không hề có ý định hãm hại chị."

Liêu Gia Hân bật khóc nói, cô nào có muốn tranh giành.

Liêu Bích Phương không nghe lời giải thích liền quát lớn:"Gia đình tao nuôi mày bao nhiêu năm là quá đủ rồi, mày cũng nên nghĩ đến việc cút khỏi nhà tao đi."

Liêu lão gia tức giận đứng lên:"Con đừng có quá đáng với Gia Hân, con bé tuy không phải em ruột nhưng cũng là em họ của con, cũng có máu mủ thân thuộc chứ không phải người dưng nước lã. Gia sản nhà họ Liêu này một phần là của cha mẹ con bé, sau này cũng là của con bé…"

Liêu Bích Phương tức giận khóc lớn:"Tại sao chứ, tại sao lại có phần của nó… mày ăn ở nhà của tao còn muốn cướp gia sản của tao sao?"

Liêu Gia Hân quỳ xuống dưới chân cha nuôi nói:"Ba…con không cần gia sản nhà họ Liêu, con chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ, chăm sóc ba mẹ mà thôi… xin ba mẹ đừng đuổi con đi."

Liêu phu nhân nhẹ nhàng nói:"Đừng sợ, tâm trạng chị con không tốt nên nói như vậy…"

"Con không cần phải cầu xin, đây là nhà của con, không có sự đồng ý của ba không ai được phép đuổi con đi." - Liêu lão gia đỡ Gia Hân đứng lên.

Liêu Bích Phương thấy vậy thì trong lòng vô cùng tức giận.

"Trễ rồi, đi ngủ đi."

Liêu lão gia bỏ đi về phòng ngủ.

Ở lại Liêu Bích Phương nhìn Liêu Gia Hân đầy hận ý:"Mày cướp cha mẹ của tôi, còn muốn cướp người đàn ông của tao… đồ con hoang."

Liêu Gia Hân ấm ức khóc một trận, cô từ bé đã luôn chịu thiệt vì bản thân biết rõ mình chịu ơn của ba mẹ Liêu. Nhưng Liêu Bích Phương luôn mang việc mẹ cô không chồng mang thai sinh ra cô thì mất nên không ai biết gì về thân thế của người đàn ông đã tạo ra cô…

Liêu Gia Hân dọn dẹp một chút quần áo, nửa đêm liền rời khỏi nhà họ Liêu. Cô không muốn vì cô mà Liêu Bích Phương và ba mẹ Liêu phải xảy ra mâu thuẫn.

Bao năm qua họ đã lo cho cô một cuộc sống vô lo vô nghĩ, giờ cô đã lớn rồi cũng đến lúc phải rời đi, trả lại mái ấm cho Liêu Bích Phương.

Mấy năm qua Liêu Gia Hân cũng không ăn chơi mua sắm, cô cũng trích ra được một khoảng kha khá có thể chuẩn bị một cuộc sống mới.