p class="watch-page-fiction-content">Thạch Dị Quy gậm xong miếng sandwich, thì cũng đã soạn xong số từ vựng Tiếng Anh cần dùng cho ngày mai. Đã bao lâu rồi anh không xem lại số kiến thức này. Cứ nghĩ sẽ không bao giờ nhìn đến, vậy mà cũng có lúc cần dùng. Anh tắt đèn bàn, rồi cả căn phòng đều tối om không còn thấy gì nữa.
Sáng hôm sau.
Mã Anh Kỳ ngồi trong lớp học, nhưng thứ mà cô mong đợi lại chính là lúc tan trường. Cảm giác nôn nóng này vừa dâng trào lên, lí trí của cô đã tự giác đè nén nó lại. Chỉ là gặp người ta để sửa từ vựng thôi mà? Có gì phải háo hức như vậy chứ?
"Anh Kỳ! Lát nữa trống tiết chúng ta ăn kem không?"
Diệu Hương phấn khởi rủ rê. Dù sao cả tuần học dày đặc thì chỉ có hôm nay và thứ 7 trống tiết cuối. Mã Anh Kỳ nhìn cô ấy với vẻ mặt tiếc nuối, nói.
"Hôm nay không được rồi! Tớ có việc bận!"
"Ò!"
Thấy bạn của mình sắc mặt không vui, cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lại nói.
"Cậu rủ Tần Thiên kìa! Tớ thấy cậu ta rảnh rỗi cả ngày đấy thôi!"
Diệu Hương cũng không có ý định rủ cậu ta cùng đi. Dù sao người cậu ta thích cũng là Mã Anh Kỳ, bây giờ đi chung như vậy khác nào khiến người ta để mắt đến.
Hai tiết học trôi qua trong lặng lẽ.
Đến giờ nghỉ trưa, Mã Anh Kỳ tìm Diệu Hương để cùng cậu ấy đi lấy cơm trưa. Nhưng khi đi cả một vòng, cuối cùng lại bắt gặp cậu ấy đang ngồi cùng Tần Thiên và đám bạn của cậu ta. Trong lòng cô có chút khó hiểu, nhưng cũng không bận tâm nhiều, tìm đại một bàn để ngồi vào ăn.
Khi ăn, thi thoảng Mã Anh Kỳ lại liếc nhìn về phía bàn bên đó. Không phải vì cô để mắt đến Tần Thiên, mà là vì hành động của Diệu Hương quá lạ. Không phải khi nãy còn im lặng sao? Bây giờ cậu ấy lại ngồi vào bàn cùng ăn, cùng cười nói như vậy? Cô lúc này cứ như người thừa thãi, mây đen kéo đến ùn ùn trong lòng.
Sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, cả hai người dù ngồi cùng bàn nhưng cũng không nói với nhau câu nào. Mã Anh Kỳ tâm trạng nặng nề, cũng chẳng buồn trông mong gì vào tiết trống cuối cùng nữa. Đến khi tan học, Diệu Hương cũng ra khỏi lớp trước, để lại cô một mình cho tập sách vào ba lô. Cô thở dài, rảo bước ra khỏi lớp.
Lúc này, khi không nhìn thấy xe của cha đến đón, Mã Anh Kỳ mới nhớ ra mình có hẹn với người đàn anh kia sửa từ vựng Tiếng Anh. Cô há miệng ra, hốt hoảng nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi tìm taxi. Đã hẹn với người ta ở công viên, vậy mà lại vì chút phiền muộn mà suýt nữa quên mất.
Mã Anh Kỳ sau khi đến nơi thì co chân lên chạy, vì cô muốn mình là người đến trước. Khi thấy băng ghế trống không, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó là cơn mệt kéo đến khiến cô không còn sức lực. Công viên buổi chiều mát mẻ, gió thổi hiu hiu, đưa theo hương thơm ngọt dịu của mấy cây kẹo đường.
"Cô bạn nhỏ?"
Giọng nói này vừa quen vừa lạ, khiến Mã Anh Kỳ ngay lập tức phải ngước mắt lên nhìn. Thạch Dị Quy tay cầm hai lon nước ngọt mát lạnh đang cúi đầu nhìn cô. Vài tia nắng chiều còn sót lại phủ lên vai anh, rồi chạy lon ton trên tóc.
"Anh? Anh đến rồi ạ?"
Anh cong môi cười, ngồi xuống bên cạnh Mã Anh Kỳ, chỉ cách cô mỗi cái ba lô kẹp ở giữa. Đưa cho cô một lon nước ngọt vị dâu đã mở nắp, anh nói.
"Học cũng mệt rồi, uống chút nước đi!"
Cô gật đầu, ngoan ngoãn nhận nó.
"Cảm ơn anh!"
Thạch Dị Quy vẫn chưa uống nên tạm để sang một bên. Anh lấy quyển sổ hôm qua mình mua cùng với cây bút kẹp trên đó ra, lật lật mấy trang. Mã Anh Kỳ vừa uống nước vừa lén mắt nhìn. Góc nghiêng này, sao lại có thể thu hút người ta đến như vậy chứ? Cô thoáng chốc ngẩn ngơ, mấy suy nghĩ trẻ con bị hình ảnh này thổi bay mất.
"Bắt đầu từ thì tương lai đi! Đưa lại quyển sổ cho anh xem nào!"
Anh ngước lên nhìn, bắt gặp ngay cô bé đang nhìn trộm mình một cách lộ liễu. Mã Anh Kỳ bị phát hiện vô cùng xấu hổ, đặt lon nước trong tay mà quay đi chỗ khác, ho mấy tiếng.
"Dạ!"
Cô lấy sổ ghi chú trong ba lô ra đưa cho Thạch Dị Quy xem. Trong lúc anh đang xem lại, cô mới tò mò hỏi.
"Anh biết tên của em rồi! Vậy em hỏi tên anh được không?"
"Anh tên Thạch Dị Quy."
Mã Anh Kỳ gật gù, rồi lại hỏi thêm.
"Anh ở Nam Kinh ạ?"
Anh lắc đầu, mắt vẫn đang nhìn chăm chú vào cuốn sổ nhỏ của cô, nhìn từng nét chữ nắn nót và mấy hình vẽ. Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo nét phóng khoáng đặc trưng.
"Không. Anh ở Vũ Hán."
Mã Anh Kỳ tròn mắt. Vũ Hán ư? Đây không phải là nơi mà gần đây thường xuyên lên đài truyền hình vì nạn lũ lụt và thiên tai hay sao? Nơi đó bây giờ không còn nguyên vẹn như trước, người dân chạy đi tứ xứ để tìm kế sinh nhai. Lẽ nào Thạch Dị Quy cũng nằm trong số đó? Anh cũng là dân tị nạn từ Vũ Hán đến sao?
Thạch Dị Quy thấy cô im lặng không hỏi nữa, mới ngẩn đầu lên nhìn cô cười.
"Sao vậy? Anh không thể từ Vũ Hán đến được ư?"
Cô sợ anh hiểu sai thái độ của mình, vội vàng xua tay giải thích.
"Không ạ! Chỉ là, em nghe nói ở Vũ Hán đang có thiên tai. Vậy... Anh là dân tị nạn sao ạ?"
Anh nhìn cô im lặng không nói gì. Ánh nhìn này khiến Mã Anh Kỳ im bặt, không dám hỏi thêm gì nữa. Tuy từ đầu đến cuối, anh đối với cô rất nhẹ nhàng và từ tốn. Nhưng chính vì như thế, mới càng khiến cô thấy thêm phần căng thẳng và hồi hộp.
"Nói là hỏi tên thôi mà? Sao lại hỏi cả sơ yếu lí lịch của anh thế?"
Cô ngượng ngùng, cười trừ một cái rồi thôi không nói gì nữa. Thạch Dị Quy đưa cuốn sổ của mình cho Mã Anh Kỳ xem. Nét chữ của anh khoẻ khoắn, không nắn nót như cô nhưng cũng không quá khó đọc. Anh chú thích rất rõ các thì của từ vựng. Không những vậy, còn có dịch ra cả nghĩa để cô dễ dàng học hơn.
"Xem xem có giống với cái mà em ghi không? Không hiểu chỗ nào thì hỏi anh."