Em Ương Bướng Lại Cho Là Em Hư

Chương 25: Giá gì tôi là cô dù chỉ một ngày



Miên Lễ ngồi ở trong phòng họp mà mặt mũi cứ ngẩn ngơ, hồn bay tám phía.

Ngô Từ Diệp chịu không nổi sự mất tập trung này của cô, chỉ đành ho lên mấy cái rồi dùng khuỷu tay đập đập vào người của Miên Lễ, lúc đó mới có thể tạm kéo hồn của cô về được.

“Sao hôm nay mất tập trung thế? Chẳng giống cô tẹo nào.”

Ngô Từ Diệp nói nhỏ, Miên Lễ cũng phải tự giật mình mà nhận ra như vậy.

Hôm nay quả nhiên cô chẳng tập trung được tí nào cả. Cũng phải thôi, đối phương đâng ngồi trước mặt cô đây là Diễm Lâm, cô làm sao mà tập trung cho nổi được?

Diễm Lâm nói bằng tiếng anh.

“Rất vui vì được gặp ngài, Hạ tổng. Nghe danh đã lâu.”

Miên Lễ cũng mỉm cười đáp lại, cô thả chiếc bút bi mà mình đang mân mê ở trong tay xuống.

“Thật không dám. Ms.Donna đây mới là người mà chúng tôi nên kính trọng.”

Donna Gotha, con gái và cũng là giám đốc hiện tại của công ty công nghệ hàng đầu của Mỹ - Tobias, bất ngờ đến Mỹ và muốn bàn chuyện với Lyubov thật khiến cho giới dư luận sửng sốt mà.

Ai cũng biết Tobias là một tập đoàn khổng lồ như thế nào. Gặp được quản lí thôi cũng đã là một vinh hạnh lớn, đây cô còn được tận mắt diện kiến giám đốc tập đoàn đến thăm.

Hẳn đó là lí do tại sao Ngô Từ Diệp vội vội vàng vàng gọi cô về gấp.

Ngoài ra, điều khiến cho Miên Lễ bận tâm về vị nữ cường này còn là bởi cô ấy là vợ cũ của Thương Âu.

Mẹ kiếp Thương Âu! Ở Mỹ anh đã làm những gì mà cưới được cả con gái nhà tài phiệt vậy?!

Diễm Lâm biết Miên Lễ đang có những định kiến về mình nên cô ấy không muốn tỏ ra quá vội vàng, nhẹ nhàng nâng tách trà ở trên bàn lên uống.

Thân người mặc một bộ vest màu xám tro, ở trước ngực cài một cái móc áo được đúc từ vàng nguyên chất hình biểu tượng của tập đoàn Tobias.

Khí thế trang nhã và lịch thiệp, từng cử chỉ đều toát ra vẻ đoan trang và âm trầm.

Ngoại hình của Diễm Lâm cũng rất nổi bật, khuôn mặt ấy hàng năm vẫn được người ta bình chọn và đánh giá cao ở trên bảng xếp hạng những con người đẹp nhất nước Mỹ.

Nếu như Miên Lễ là quyến rũ và khó lường, thì cô ấy là đoan chính và bí ẩn.



Miên Lễ trông có vẻ nóng tính hơn thì Diễm Lâm là vô cùng điềm đạm.

Hai con người, hai thái cực khác nhau.

“Ms.Donna, hôm nay cô đến đây là để bàn về việc mua lại thương hiệu của Lyubov sao? Tại sao vậy? Theo tôi biết thì Tobias là một tập đoàn công nghệ, tại sao cô lại chú ý đến một thương hiệu thời trang nhỏ bé ấy của chúng tôi?”

“Tôi không dám nói Lyubov là một thương hiệu bé. Hạ tổng, cô là người có rất nhiêu set thời trang vang danh bốn bể, tôi đã từng rất nhiều lần tham gia những sàn diễn thời trang của cô rồi, thật sự rất ấn tượng.”

“Cảm ơn ngài đã có những lời khen. Thực ra tài cán tôi cũng chẳng thể so sánh được với những bậc tiền nhiệm đi trước.”

Ngô Từ Diệp ngồi ở đây há hốc từ nãy đến giờ.

Hai người này bắn tiếng anh như gió nên anh ta chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng một vài từ, chẳng hiểu rõ nội dung mấy.

Tại sao anh ta nghe trong cuộc đối thoại có mùi thuốc súng ấy nhể?

Mà khoan, hai con người này có quen nhau từ trước sao?

Diễm Lâm liếc nhìn Miên Lễ rồi cười cười mà nhấp thêm một ngụm trà nữa.

Cô ấy quay đầu nói với Ngô Từ Diệp.

“Ngô tổng, phiền anh có thể cho chúng tôi một chút thời gian riêng tư được không?”

Bỗng nhiên bị điểm danh, Ngô Từ Diệp giật mình ú ớ, lại nhận phải ánh mắt thúc giục của Miên Lễ nên đành phải gấp gáp rời khỏi phòng họp.

Sau khi cánh cửa bị đóng lại, Diễm Lâm mới cất tiếng nói tiếp, nhưng chủ đề của cô ấy bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.

“Hạ tổng, Hạ Miên Lễ. Hình như cô đã nhận ra rồi. Mục đích tôi đến đây quả thực không phải là mua lại Luybov.”

“Ms.Donna, cô khiến tôi có đôi chút thất vọng đấy. Cô có thể hẹn gặp tôi bình thường, nhưng lại mang danh nghĩa công việc để có thể đi đến gặp tôi. À không, là Thương Âu nhỉ. Nhưng tiếc quá, hôm nay vẫn nằm trong một tuần nghỉ phép của anh ấy.”

“Quả thật đáng tiếc.”

Diễm Lâm vẫn mỉm cười, nhưng trong đôi mắt thoáng qua vẻ đượm buồn.



“Vậy Hạ tổng, mấy ngày qua cô thực sự không hề tò mò muốn biết cuộc sống những năm qua của Thương Âu như thế nào sao?”

Miên Lễ dựa lưng lên ghế, cổ họng lại bắt đầu ran ngứa muốn ho lên.

Cô cầm lấy tách trà uống một ngụm để khoang miệng đỡ khô.

“Nếu như anh ấy không muốn nhắc tới thì tôi cũng không cần phải nghe.”

Ngừng lại một chút, cô ngước mắt lên nhìn Diễm Lâm.

“Cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc cho anh ấy.”

“Chăm sóc gì chứ? Thương Âu mới là người đã chăm sóc cho tôi suốt thời gian trước đó mà.”

Diễm Lâm nhìn cô, trong ánh mắt ấy phảng phất những cảm xúc ngưỡng mộ kèm với ghen tỵ vô cùng.

“Hạ tổng, cô biết không? Trong suốt thời gian qua, trong những năm ở bên Mỹ, cô có biết có một chàng trai trẻ dù có cứng cỏi, lạnh lùng, đĩnh đạc nhưng cứ mỗi khi mùa đông kéo đến sẽ lại ngồi khóc không?”

Miên Lễ ngờ nghệch, không hiểu tại sao Diễm Lâm đột ngột lại chuyển chủ đề như vậy.

Diễm Lâm biết trước phản ứng khó hiểu và đông cứng ấy của cô, vẫn từ tốn kể tiếp những đoạn kí ức đã cố cất sâu ở dưới đáy của con tim.

“Chàng trai ấy khóc vì cứ nhớ đến một người đang cách mình cả nửa vòng trái đất, lo sợ khi người ấy không có mình che chở sẽ có thể cầm cự qua những ngọn gió lạnh buốt không?”

“Vào năm thứ nhất ở Mỹ và trong cả những năm sau đó, chàng trai ấy được mọi người tổ chức sinh nhật nhưng đều sẽ chỉ gật đầu cảm ơn. Nhưng nửa đêm đều sẽ ôm lấy một chiếc máy tính, mở một đoạn video chúc mừng sinh nhật mình từ hồi còn đi học của người ấy rồi lặng lẽ rơi nước mắt.”

“Ở trong ngăn tủ ngăn bàn làm việc đều đầy ắp những bức thư không tên người nhận, nội dung bên trong đều là những hồi ức và lo lắng của chàng trai với người con gái ấy.”

Diễm Lâm đứng dậy, cầm theo chiếc túi xách, đẩy ghế phòng họp rời đứng lên.

Khi đi ngang qua chỗ ngồi của Miên Lễ, Diễm Lâm đã đứng lại, giọng nói nhỏ nhẹ.

“Năm năm qua tôi đã rất nhiều lần từng ước giá gì mình cũng là cô dù chỉ một ngày.”

“Hạ Miên Lễ, tôi vẫn chưa muôn chịu thua.”

Diễm Lâm rời đi, để lại Miên Lễ thẫn thờ ngồi lại ở bên cạnh bàn họp.