- Tôi ko lãng tai đến nỗi ko nhận ra có tiếng xe ngay sau khi tôi dừng xe lại.- con bé nhún vai.
- Ukm.- thằng nhok cũng ko biết nói gì hơn.
Cả hai im lặng, không gian bỗng trở nên ngột ngạt vô cùng. Con bé sau câu nói thì dường như ko để ý đến thằng nhok nữa, hướng sự chú ý đến tấm bia của Tuyết Nhi, cười buồn.
- Sao cô lại đến đây vào lúc này?- thằng nhok nhíu mày hỏi.
- Vì, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, cũng là vào một đêm trăng như thế này.- con bé cười khẽ- Nhanh thật, mới đó mà cũng đã 4 năm rồi........
- 4 năm?- thằng nhok ngạc nhiên hỏi lại, chẳng phải con bé g......
- Thôi, ko nói nữa, càng nói càng thêm buồn, về thôi.- con bé lên tiếng, cắt đứt ngang dòng suy nghĩ của thằng nhok.
Thằng nhok cũng ko nói gì, lặng lẽ đi ra xe vs những suy nghĩ miên man trong đầu.....Có cái gì đó, rất khác lạ......
Là gì nhỉ?.....
~oOo~
Sau suốt 2 ngày liền ở trong nhà ôm khư khư cái laptop chẳng đi đâu, cuối cùng sáng hôm nay con bé cũng chịu chui ra khỏi nhà. Nó lái xe đi lòng vòng vài chỗ rồi cho xe chạy đến một quán bar gần đó.
Chọn một phòng tối ở trong góc quán khá khuất, con bé mở cửa bước vào, nhưng hình như phòng này đã có người ngồi? Mở to mắt nhìn. Sau một hồi đứng tượng, thở dài một cái, con bé quay mặt đi. Cái quái gì đang xảy ra trước mặt nó thế này cơ chứ? Thât là một khung cảnh.......thật ko biết nên diễn tả thế nào cho đúng nữa. Nói chung là ko đc đẹp mắt cho lắm.
Chậc chậc lưỡi mấy cái, con bé "e hèm" vài tiếng rồi quay người bỏ đi, để lại phía sau hai nv chính của cảnh tượng khó nói vừa rồi ngẩn người ra, và, đau khổ thay, một trong hai con người kia lại chính là thằng nhok......