- Thôi đc rồi, ta hiểu mà.- ông Trần ngắt lời con bé- Đúng là tuổi trẻ. Nhưng lần sau thì..e hèm..nhớ vào phòng nhé.
Con bé và thằng nhok nghe ông Trần nói mà chết sững. Á khẩu lun. Ko phải mà, ko phải như thế mà. Sao ông Trần ko tin tụi nó nhỉ. Tụi nó làm j` có chuyện đó chứ. Sao ông lại nghĩ ra vậy kìa. Thật là khổ mà. Con bé xụ mặt. Hôm nay có phải là thứ sáu ngày 13 đâu mà nó xui thế nhỉ? Ôi! Sao ông trời ko thương nó thế nhỉ? Nó xinh đẹp đáng yêu thế cơ mà? (ax) Thằng nhok cũng ngượng ko kém. Chậc. Sao nó lại lâm vào tình cảnh này chứ. Con bé vội vàng lẩn về phòng, mặt đỏ như trái gấc. Thằng nhok cũng chạy vội lên phòng, mặt đỏ ko thua j` con bé. Hình như nó quên chuyện trả thù rồi thì phải. Mike, Kavin và Hana ở chơi thêm một lúc nữa rui` cũng về khi thấy 2 anh chị này nói chuyên cứ lúng ta lúng túng mãi. Chán.
Việc hồi chiều báo hại thằng nhok và con bé cứ cúi gằm mặt suốt bữa ăn. Cũng may là ông Trần ko nói cho ai bik nữa, nếu ko chắc tụi nó chui xuống đất ở với giun quá. Mà cũng chẳng bik ông trần ko nói hay mọi ng` ko để lộ nụ cười nữa. Chán.
Ông Trần gọi 2 đứa nó vào phòng. Thằng nhok và con bé chạm mặt nhau ngay trước cửa phòng ông Trần. Hai đứa đều tránh nhìn nhau. Ngại mà ko bik vì sao phải ngại. Chán.
- Thưa ông, chúng cháu đến rồi ạ.
- Uh`. 2 đứa vào vào đi.
Tụi nó bước vào, ko hỉu vì sao mặt ông Trần lại trở nên hình sự như vậy.
- Thưa ông, có chuyện j` mà ông...- con bé dè dặt hỏi.
- Trước tiên, ta mun xin lỗi cháu vì đã ko lo cho cháu tốt. Vụ việc lần này xảy ra cũng có một phần lỗi do ta.
- Dạ, ko đâu ạ...
- Hãy nghe ta nói hết. Ta hi vọng cháu bỏ qua cho chúng ta. Từ nay, Ken, cháu có nhiệm vụ lo cho Anny, đừng để chyện này xảy ra một lần nữa. Hiểu chưa. Đó là vợ chưa cưới của cháu đấy.
- Vâng, thưa ông.
- Còn một việc nữa. Ta đã tìm ra ng` cầm đầu vụ này. Vì cháu là ng` bị hại nên ta mun cháu tự quyết định hình phạt cho ng` đó. Đó chính là chủ tịch tập đoàn Trịnh Kim, cháu bik chứ?
- Vâng, cháu bik. Đó cũng là một tập đoàn có tiếng. Còn về việc hình phạt trả giá, cháu mun suy nghĩ thêm. Đc ko ạ?
- Đc chứ. Chuyện này ta giao cho cháu tự quyết định. Nếu có j` cứ đến gặp ta.
- Vâng ạ.
- Rồi. hai đứa về phòng đi.
- Xin phép ông.- tụi nó cúi đầu lễ phép rồi bước ra ngoài.
Thằng nhok và con bé vẫn ko nói j`. Thiệt tình, ko hiu sao tụi nó lại trở nên như vậy nữa. Cái tính ngang ngạnh, kiêu kì, ương bướng, ngoan cố... (nói chung là vô số tính) của tụi nó đâu rồi? Sao bây h cứ như là ăn trộm bị bắt quả tang thế này? Khổ quá đi. Nhiều lúc, thằng nhok hay con bé cũng mun bắt chuyện để cho ko khí nó bớt ngại ngùng hơn. Nhưng cứ hễ định mở miệng là bao nhiêu dũng khí của tụi nó biến đi đâu mất, cứ như là bốc hơi vào ko khí vậy => kết quả là tụi nó hễ cứ chạm mặt nhau là lại vội vòng sang đường khác làm mọi ng` trong nhà vừa lo, ko bik tụi nó định như thế đến bao h, vừa buồn cười trước phản ứng dễ thương đó. Còn thằng nhok và con bé nhìn mọi ng` khó hiểu. Trên mặt tụi nó có dính cái j` hay sao mà mọi ng` nhìn là lại cười thế nhỉ? Mọi ng` thì cười, còn tụi nó thì ko thể nào cười nổi. Thử lâm vào hoàn cảnh đó xem, chắc ng` khác đi nhảy lầu lun í chứ (ax, nghe ghê vậy nà trời). Chán. Chậc. Sao hôm nay cứ chán mãi thế nhỉ, ko bik bao nhiu lần rui` nữa? Ko có chút niềm vui nào cả, dù chỉ một chút. Chán. (lại chán!)