Anh ngạc nhiên quay lại nhìn, nhưng cô vẫn ngủ không có chút động tĩnh gì là thức. Một nụ cười đẹp nở ra trên đôi môi anh, 2 bàn tay của anh và cô vẫn nắm chặt lấy nhau, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường nhìn cô ngủ.
Tiếng thở nhè nhẹ của cô, đôi lông mi cong rung rung, khuôn mặt xanh xao của cô làm cho Văn Thiên thấy rất đau lòng. Anh cứ ngắm nhìn cô suy nghĩ lại chuyện đã qua, không biết anh đã thích cô từ lúc nào nữa. Từ khi mới gặp cô còn là đứa bé 10 tuổi hay là lúc nhìn lại thấy cô là một thiếu nữ xinh đẹp 18 tuổi?
Nhưng hiện tại anh đang rất yêu cô, thèm khát cô, mong có được cô, nhưng mà sao cô vẫn cứ xa tầm tay anh với. Cô khác hoàn toàn so với mấy cô gái anh biết và từng qua lại. Cho dù họ cũng ngây thơ như thế, nhưng sao vẫn thấy họ không trong trắng và hồn nhiên như cô?
Thanh Thu luôn toán ra một vẻ tinh khiết như thủy tinh mỏng manh, chỉ sợ chặm nhẹ vào nó sẽ vỡ tan ra mất. Anh lo sợ cô sẽ bị làm sao, sẽ rời xa anh như bố mẹ anh nên anh phải ngậm đắng cố gắng đóng cái vai "anh 2" này vậy. Không cho cô sẩy ra chuyện như thế này lần nữa, anh cam đoan đó.
***
Thanh Thu mở mắt ra thì không còn thấy anh ở bên cạnh nữa, mặt cô tội nghiệp ỉu xùi xuống. Cô nhìn lên cái bàn ngủ thấy một mảnh giấy trắng gấp làm đôi dựng ở trên mặt tủ.
Cô vươn mình ra lấy mảnh giấy mở ra đọc.
Thanh Thu, anh về trước sắp đồ cho em.
Anh muốn ở lại bệnh viện nhưng y tá không cho, mai anh sẽ đến sớm.
Nếu đói thì gọi cho anh, điện thoai di động anh để trong ngăn kéo. Gọi cho anh chỉ cần ấn số 1 là sẽ kết nối luôn.
Anh "2" yêu em
Văn Thiên
***
Thanh Thu đọc những dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ của anh xong, miệng cô tủm tỉm cười, cầm tờ giấy lên miệng hôn nhẹ.
Cô rất vui khi cô biết được mình có anh 2 nữa, anh ấy rất đẹp trai hơi bạo lực lúc đầu 1 chút nhưng đảm bảo muốn bảo vệ cô thôi. Thanh Thu nghĩ về anh mà mặt đỏ hết cả lên.
Kéo ngăn kéo ra thấy chiếc điện thoại mầu hồng nhỏ xinh, cô ấn vào số một. Cô cảm thấy rất muốn nhìn thấy anh hay là nghe giọng anh. Cái giọng rất trấm ấm và gần gũi.
Cô gái nhỏ rón rén đưa điện thoại lên tai, tiếng chuông vang lên lập tức đầu bên kia bắt máy.
"Em đói bụng sao?" giọng anh ngái ngủ, Thanh Thu ngước lên nhìn đồng hồ "trời ời" 2h đêm, cô thật là vô duyên quá đi, ngủ cho đã rồi dậy làm phiền người khác.
Cô nhẹ giọng thẹn xấu hổ nói, "em xin lỗi anh 2, anh ngủ tiếp đi nhé."
Chưa để cho Văn Thiên nói lại cô cụp luôn máy, mặt cô đỏ hơn quả cà chua luôn. Nghĩ bụng sao mình ngốc thế? Nhưng chiếc điện thoại trong tay lại rung lên. Cô nhìn vào đó "anh 2". Cô rụt rè nhận máy.
Giọng nói ấm áp của anh lại vang lên, "em có bị làm sao không? Anh đến bệnh viện ngay đây."
"Không em không sao cả chỉ là... àh mà anh đừng đến đây, anh ngủ tiếp đi." Cô hơi ấp úng với câu nói của mình.
Văn Thiên quả thật không nghe theo anh đáp lại, "khoảng 10 phút là anh có mặt nhé."
Nói xong anh cụp máy. Thanh Thu đơ ra, cái gì 10 phút? Trời cô thật ngốc quá sao lại thế này chứ?????
Lúc này trong bệnh viện chỉ còn một người y tá trực đêm, nên Văn Thiên có thể dễ dàng đi qua mà không bị phát hiện.
Trên hai tay anh cầm một túi đồ ăn và cả túi quần áo cho cô, đi qua tiệp bánh mỳ 24h mở cửa anh mua luôn 1 túi bánh mì nóng. Khi anh gõ nhẹ cửa mở ra và bước vào trong. Nhìn lên cái giường không thấy Thanh Thu đâu, anh thấy điện trong phòng vệ sinh sáng biết cô đang ở trong đó.
Đặt túi bánh mỳ và túi quần áo lên bàn, anh ngồi xuống cái ghế gần đó chờ cô ra, 5 phút....10 phút....rồi 15 phút vẫn không thấy Thanh Thu ra, anh đứng dậy gõ cửa phòng tắm gọi vào, „Thanh Thu em có làm sao không?“
„Không em.. em không sao..“ Cô ấp úng nói đáp lại.
Văn Thiên hơi cau mày khả nghi, „em có cần anh giúp gì không?“
Cô nhanh như chớp đáp lại, „không không....em.em làm được rồi.“
Anh không nói gì nữa đi lại ghế ngồi, 15 phút sau nữa vẫn chưa thấy cô ra, bỗng một tiếng rơi của vật gì đó kêu choang lên một tiếng. Anh giật mình chạy lại gần phòng tắm lo lắng hỏi, „Thanh Thu? Em làm sao thế? Có bị thương ở đâu không?“
Không thấy cô trả lời lại, anh thật sực lo lắng, đạp mạnh cửa, 3 phát mạnh liên tiếp thì chiếc cửa mới bung ra, một cảnh tượng đập ngay vào mặt anh. Cô trên người không mặc gì, làn da trắng ngấn kia lấm tấm những giọt nước nhỏ, mái tóc dài chạm đất đen mềm cũng đã ướt sũng. Một chiếc khăn mỏng dữ lấy bộ ngực căng phồng của mình, mắt gần như đang sắp khóc ngồi ở dưới nền đất nhìn anh.
Văn Thiên nhìn cảnh tượng mà nuốt nước bọt cái ực một cái. Lấy tay kéo cái khăn to treo trên móc, rang rộng nó ra đi đến quấn vào người cô. „Em muốn tắm sao?“
Giọng nói của anh càng làm cho cô ngượng thêm, nhỏ giọng e thẹn, „vâng nhưng cái cây truyền nước nó vướng lên chẳng may làm đổ nó xuống đất.“
Thanh Thu nói như sắp khóc, mặt cô đỏ bừng lên. Anh nhìn thấy thế búng nhẹ lên trán cô rồi nhấc bổng cô lên. „Em kéo cái cây truyền nước nhé.“
Văn Thiên đặt nhẹ Thanh Thu ngồi lên giường, đắp chăn lên cho cô. Đi vào phòng tắm lấy một cái máy sấy tóc ra, sấy giúp cô mái tóc dài ướt nhoẹt kia.
„Lần sau nếu muốn tắm thì để sáng ra tắm chứ bây giờ đã gần 3h sáng rồi, em tắm nữa sẽ bị ốm thêm đó. Mà đầu tóc ướt thế này sẽ ảnh hưởng đến não đó. Nghe chưa?“ Văn Thiên vừa sấy vừa nhắc nhở cô.
Thanh Thu chỉ biết gật đầu không nói lại được gì. Chuyện thực là thế này, Thanh Thu nghe anh đến nên cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh sửa soạn, nhưng thấy người toàn mùi thuốc nên đã đi tắm ngay. Vì ai đây mà một cô bé đang ốm phải đi tắm thế này?
***
Nếu nói rõ hơn thì Thanh Thu biết và chấp nhận Văn Thiên là anh trai, nhưng sau khi cô bị thế này thì cô lại có một tình cảm hoàn toàn khác về anh. Thanh Thu quả là một con người khác nhé. Mỗi lần nhìn thấy anh là tim cô đập loạn mặt đỏ lên, còn thẹn thùng nữa chứ. Cô không thích anh làm „anh 2“ của cô. Thanh Thu muốn anh là thay thế Thư Quân sao?
Hết Esp. 7