Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 119: Hóa xương



Cảnh chiến đấu trên boong tàu đều lọt vào tầm mắt của nhà ảo thuật, trong lòng ông ta cũng đang cân nhắc–

Khả năng hoán đổi vị trí của Hilda đặc biệt khắc chế Chiêu Nhiên, cộng thêm khả năng tàng hình của nam vệ sĩ ORiel, kết hợp lại sẽ làm Chiêu Nhiên rất khó chịu.

Nhưng bọn họ đều là người của Phương Tín, hơn nữa bản thân họ đã bị đổi đến tương lai để truy sát Tiểu Ngạn, chết ở đây sẽ không chết thật nên không sợ, nếu Phương Tín ra lệnh cho họ giết ông ta trước khi Chiêu Nhiên hóa kén thì sao?

Cân nhắc tới lui, khi ông ta cuối cùng cũng đưa ra quyết định thì đã quá muộn.

Phương Tín sốt ruột thúc giục: “Ông Hanna! Ông còn do dự gì nữa?”

“… Đã muộn rồi.” Nhà ảo thuật lật cổ tay, hoa văn lá bài trên hạch nghề nghiệp bạc cấp ba không sáng lên, không thể kéo thêm một ORiel từ dòng thời gian tương lai về nữa, nghĩa là “ORiel của quá khứ” đã không còn tồn tại.

“Cái gì?!” Phương Tín nghiến răng, tay thọc vào túi áo choàng, nắm chặt chiếc điều khiển bên trong. Hy vọng trước khi Chiêu Nhiên hóa kén không phải sử dụng đến phương án cuối cùng.

*

“Nam vệ sĩ không sống lại, có lẽ nhà ảo thuật không giúp Phương Tín, hoặc có thể Tiểu Ngạn bên kia đã ra tay trước, dù sao cũng bớt được một quả bom hẹn giờ, khỏi phải lo lắng bị tấn công từ sau lưng.” Úc Ngạn thổi khói súng nơi nòng súng, đá xác của vệ sĩ ORiel sang một bên.

Chiêu Nhiên đưa tay tới, cúi người xuống đón y, Úc Ngạn liền nhảy lên ngồi lên vai quái vật, Chiêu Nhiên mới chậm rãi đứng thẳng dậy.

Úc Ngạn ngồi vững, hai chân nhỏ đung đưa trong không trung.

“Em nói chứ,” Y thì thầm bên tai nhọn của Chiêu Nhiên, “Anh thật sự không đấu lại bọn họ đâu, Chiêu Nhiên của bốn năm sau mạnh hơn anh nhiều. Anh có tư cách gì để ghét bỏ Tiểu Ngạn hả?”

Vành tai của quái vật dần dần nhuốm đỏ vì xấu hổ, đầu quay sang một bên, giọng khàn khàn trả lời từng chữ một: “Anh không ghét bỏ em ấy, rất nhiều người muốn làm chủ nhân của anh nhưng anh không cho phép, anh chỉ cần em ấy.”

“…” Úc Ngạn nhéo nhéo vành tai nóng bừng của Chiêu Nhiên, tuy khuôn mặt y không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì rất hài lòng.

Tốc độ tăng mật độ hạt trong không khí đã chậm lại, chưa vượt quá mức độ Chiêu Nhiên chịu đựng được, có vẻ như anh em J.S đã gần hoàn tất việc niêm phong các tượng thạch cao trên thuyền.

Chiêu Nhiên không tiếp tục biến thành quái vật nữa, luôn duy trì trạng thái tỉnh táo, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng có thể kiểm soát.

Nhưng Hilda đã chắn đường của hai người, một tay giơ súng lục ổ quay, nhắm thẳng vào Chiêu Nhiên và Úc Ngạn.

“Cô có thể tránh đường không.” Ánh mắt Úc Ngạn thâm sâu, cúi nhìn người phụ nữ đội mũ đỏ, “Vật dẫn gắn hạch bạc cấp hai không biết lượng sức mình mà còn chắn đường? Anh ấy chỉ cần không dùng roulette, cô không thể làm gì được đâu.”

“Hãy tha thứ vì tôi chỉ có thể đứng đây, Ngài Phương đã cứu con gái tôi, hoàn thành tâm nguyện của ông ấy là lời hứa của tôi.” Hilda không lùi một bước, đối mặt với áp lực mạnh mẽ của quái vật, cánh tay giơ súng của cô ta không hề run rẩy.

“Vậy thì tránh ra, sống sót trở về bên con gái, chắc chắn cô ấy rất nhớ cô.”

“Con bé đang đợi tôi ở thiên đường.” Bà Hilda thành kính đáp lại.

“… Tìm chết.” Khả năng thấu cảm của Úc Ngạn đã đạt tới giới hạn, một luồng ghen tị và căm hận bùng lên từ sâu thẳm trong lòng y, “Chiêu Nhiên, bước qua cô ta cho em.”

Hilda hành động trước, chân dài đạp vào mép thùng hàng, ngả người nhảy lên, thực hiện một cú lộn ngược để tránh cú giáng chân của Chiêu Nhiên, khẩu súng lục xoay ổ đạn, viên đạn dị hạch bắn ra, nòng súng bùng lên ngọn lửa bạc.

Đồng đội tàng hình đã tử vong, cô ta không thể tiếp cận Chiêu Nhiên từ những điểm sơ hở nữa, tầm bắn của súng lục lại không đủ xa, cô ta không thể tìm được khoảng cách an toàn để bắn, đành phải liều lĩnh, đặt cược vào năm viên đạn dị hạch cao cấp cuối cùng.

Vòng sáng của đồng hồ bất thường tỏa ra dưới mặt đất, viên đạn đầu tiên bị đồng hồ mặt trời quay ngược lại, quay trở về theo đúng quỹ đạo bắn ra, Hilda biết Chiêu Nhiên có thể chọn một vật để đảo ngược thời gian, nhân lúc anh đang dùng khả năng đó cho viên đạn đầu tiên, cô ta liên tiếp bắn ra viên thứ hai và thứ ba.

Đồng hồ bất thường đồng hồ mặt trời biến mất, vòng sáng xoay tròn nở rộ thành đồ đằng mặt trời, giữa trung tâm ánh sáng của lá cờ thần chiến thanh, một linh hồn kỵ sĩ mang áo giáp bạc được triệu hồi, kỵ sĩ búa xích nhanh chóng di chuyển tới gần, hợp nhất với vị trí của Úc Ngạn.

Ngay lập tức, cơ thể y được một lớp giáp trong suốt ấm áp bao bọc, Úc Ngạn giơ gậy bóng chày lên, linh hồn kỵ sĩ phía trên đầu y cũng giơ cây búa nặng nề lên theo.

Y ngước nhìn thanh máu của mình, ba vạch máu thưa thớt được một lớp khiên vàng dày đặc bao bọc.

Úc Ngạn nhảy xuống khỏi vai Chiêu Nhiên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa không trung, y vung gậy bóng chày đánh trúng viên đạn dị hạch đang bay tới, bề mặt của gậy bóng chày skin Halloween nổ tung ra tia lửa, cánh tay bị sức mạnh kinh khủng làm tê dại, lớp khiên bên ngoài thanh máu cũng bị phá vỡ.

Không có sự bảo vệ của linh hồn kỵ sĩ, y không dám đỡ viên đạn dị hạch này, nhưng một trong sáu kỵ sĩ của lá cờ Thần chiến tranh, kỵ sĩ búa xích có thể tăng thêm lớp bảo vệ dày nhất cho đồng minh, mà gậy bóng chày của y lại có đặc tính không bao giờ gãy, nên Úc Ngạn mới dám chắn viên đạn này.

Đỡ được hai viên đạn chí mạng đầu tiên, lớp khiên vàng tự nhiên trên thanh máu của Chiêu Nhiên cũng đã phục hồi gần một nửa, viên đạn thứ ba phá vỡ lớp khiên vừa phục hồi một nửa, hai viên đạn còn lại trúng vào bụng và đùi Chiêu Nhiên.

Viên đạn dị hạch phát nổ trong cơ thể như một quả lựu đạn bùng nổ trong dạ dày, khiến một phần máu của Chiêu Nhiên bị giảm mạnh, anh tức giận lao vào Hilda, thân hình to lớn nhảy vọt lên cao rồi đập mạnh xuống boong tàu, tạo ra một hố lớn, Hilda hoảng hốt né tránh nhưng không thể thoát khỏi cánh tay nhỏ dài mạnh mẽ của Chiêu Nhiên, một cú quật mạnh hất văng Hilda ra ngoài.

Hilda sợ hãi nhảy ra hàng rào, một tay bám vào lưới dị hạch trải dài trên mạn thuyền, ngón tay cô ta bị lưới cắt sâu, máu chảy dọc theo cánh tay thấm vào áo rồi nhỏ xuống mặt, dưới chân đã bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng sóng biển gào thét.

Chỗ Hilda rơi xuống rất gần chỗ Nặc Lan, Nặc Lan cảnh giác nhảy lùi lại mấy mét, cầm kiếm để tránh bị kỹ năng hoán đổi của Hilda kéo đi.

Trong khoảng thời gian này, Hilda có đủ thời gian để hoán đổi vị trí với Nặc Lan, nhưng cô ta chỉ liếc nhìn Nặc Lan một cái mà không sử dụng khả năng.

“Cô…” Nặc Lan bước vài bước về phía trước, cô nằm xuống bên cạnh lan can ma xui quỷ khiến đưa tay ra.

Hilda nhìn chăm chú vào mặt Nặc Lan, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng lần đầu tiên trở nên ấm áp.

Nhưng trước khi cô ta kịp đưa tay ra, đột nhiên nét mặt cứng lại, động mạch bên cổ xuất hiện một lỗ dao đâm hình chữ thập, giống như có một con dao vô hình đâm vào.

Mặt Hilda tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Nặc Lan, không kêu cứu mà chỉ nhẹ nhàng như đang trò chuyện: “Tuổi trẻ thật tốt, qua tuổi bốn mươi chỉ mong thời gian quên mình đi, ít thêm vài nếp nhăn là tốt rồi.”

Mũi nhọn vô hình rút mạnh ra khỏi cổ Hilda, máu phun ra như vòi nước, cô ta buông lỏng tay rơi vào bóng tối cuồn cuộn.

“Ah!” Nặc Lan đưa tay ra, nhưng chỉ kịp túm lại một chiếc mũ lưới đen đỏ.

*

Bốn năm sau trên boong tàu cũ kỹ, mặt sàn gỗ bị cong vênh nứt nẻ, huyết tương dày tích tụ trong các khe hở.

Hilda dựa vào ngực Tiểu Ngạn, đã ngừng thở, bên cổ nhuốm máu để lại một lỗ đâm hình chữ thập.

Mặt Tiểu Ngạn không biểu cảm, siết chặt cổ cô ta, mũ trùm đen nhánh bị thấm đẫm máu, tay phải thõng xuống, máu nhỏ giọt từ dùi phá giáp xuống chân.

Úc Ngạn mười tám tuổi có sức chiến đấu mạnh nhất, mặc mũ trùm đen nhánh, đeo găng tay anh hùng, cầm dùi phá giáp, có thêm lá cờ Thần chiến tranh Ninja Kunai giáp nhẹ tăng cường sức mạnh và nhanh nhẹn, không cần gắn bất kỳ dị hạch nào cũng có thể tiêu diệt được Hilda.

Xác của nam vệ sĩ nằm dưới chân Chiêu Nhiên, dưới mặt đất nhô ra vài bàn tay quỷ, quấn quanh cổ và cánh tay xác chết, hấp thu cắn nuốt máu thịt gắn liền với xương.

Tiểu Ngạn đẩy thi thể của Hilda ra, cử động khiến vết thương trên người đau nhói, cậu lảo đảo ngã vào lòng Chiêu Nhiên.

“Em… vẫn ổn…” Tiểu Ngạn thở hổn hển, ngậm chặt dùi phá giáp trong miệng, ấn vào những chỗ đau trên cơ thể, cố gắng đứng vững.

“Em có lẽ có hy vọng ký khế ước với anh trong kén.” Chiêu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, khuôn mặt anh phản chiếu trong vũng máu dưới chân, “Nếu năm đó không phải chúng ta chưa chuẩn bị kỹ…”

“Rồi sẽ đến lúc.” Tiểu Ngạn lau vệt máu bên môi, cụp mắt xuống, “Và chỉ mình em làm được chuyện đó, không ai khác được phép.”

*

Hilda và Oriel vừa chết, không còn ai có thể ngăn cản bước tiến của Chiêu Nhiên, Úc Ngạn ngồi trên vai anh, thổi một tiếng huýt sáo chói tai chỉ huy quái vật tiến lên như vũ bão.

Chiêu Nhiên đối mặt với mưa đạn, gầm lên lao vào đám vệ sĩ, tạo ra những vòng ánh sáng vàng trên mặt đất, những vòng sáng vàng lan tỏa, cạnh chúng va chạm nhau gây ra hàng loạt vụ nổ liên tiếp, khiến người ta bị hất tung lên không, vũ khí trong tay rơi xuống, vỡ vụn khắp nơi.

Úc Ngạn giơ tay bắn lên trời hai phát súng, cậy quái vật làm chỗ dựa, lớn tiếng đe dọa: “Ai không muốn chết thì mau tránh ra, lui về đầu bên kia của boong tàu!”

Các vệ sĩ hai bên bị đe dọa, run rẩy cầm súng, bước chân liên tục lùi lại, nhường đường cho quái vật cao lớn, vững chãi như núi.

“Nặc Lan! Bây giờ lên đi——”

“Đang lên đây!” Bóng dáng linh hoạt của Nặc Lan bay lên lan can tầng trên của boong tàu, chiếc váy đen trắng phấp phới theo gió, đôi giày cao gót dẫm lên các họa tiết bằng sắt, lao nhanh về phía nhà ảo thuật và Phương Tín.

Bóng dáng cô gái cầm kiếm sắc bén lao lên không trung, một tia chớp chiếu sáng gương mặt cô, Nặc Lan dẫm chân lên khuôn mặt hoảng sợ của Phương Tín, nhắm thẳng vào cổ họng của nhà ảo thuật, nhà ảo thuật vung ra vài lá bài trong tay áo, đẩy bật lưỡi kiếm của Nặc Lan.

Phương Tín ngã xuống boong tàu thảm hại, đau đớn không thể đứng dậy, gã bò lết vài bước, nắm lấy chiếc điều khiển rơi trên đất, cố gắng ấn nút.

Một tấm chắn bảo vệ chống đạn bán trong suốt nâng lên ngay dưới chân gã, tạo thành một bức tường bán cầu kiên cố, nhà ảo thuật thấy vậy nhanh chóng lách vào trong để tránh né.

“Bây giờ ông muốn giết hắn sao? Còn sự chuẩn bị của chúng ta, công sức của chúng ta thì sao?” Nhà ảo thuật kêu lên.

“Hừ, mạng sống còn không giữ được thì quan tâm gì đến công sức… Chúng ta phải đi thôi, Charlie, mau đưa chúng ta đi, mau rút lui…”

Boong tàu dưới chân họ nứt ra một khe rãnh, từ bên trong khoang nâng lên ba khẩu pháo cố định, rõ ràng là vũ khí dị động, tự động nạp đạn nhắm chuẩn vào Chiêu Nhiên.

Tiếng nổ vang dội chói tai, những quả đạn pháo bùng cháy chiếu sáng bầu trời, theo quỹ đạo hình cung bay về phía Chiêu Nhiên, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đen lánh của Úc Ngạn.

Chiêu Nhiên lập tức xoay người che chắn Úc Ngạn vào trong ngực, cơ thể phồng to biến dạng, biến thành một quả bóng tay dài màu hồng, những bàn tay dài quấn quanh nhau, tạo thành một quả bóng chống lại vụ nổ.

Trong cơn mưa bão, một tia chớp lóe sáng cả bầu trời, tiếng sấm kinh hoàng vang lên cùng với tiếng gầm đau đớn của Chiêu Nhiên.

Úc Ngạn nhìn qua khe hở giữa những cánh tay đan xen thấy máu của Chiêu Nhiên đang giảm nhanh chóng, anh đang ở trong trạng thái xuyên giáp, hoàn toàn dùng cơ thể để chống chịu sát thương oanh tạc.

Ngọn lửa đại bác đốt cháy da thịt của anh, máu thịt tan chảy rơi xuống đất, lộ ra bộ xương trắng.

Tất cả nỗi đau của Chiêu Nhiên đều nằm trong mắt của Úc Ngạn, y ngẩng đầu lên gọi anh: “Quái vật ngu ngốc, thả em ra rồi đi mau, chỉ cần Tiểu Ngạn không chết, em ở vô số tương lai khác sẽ không bị ảnh hưởng!”

“Anh… không muốn em biến mất.”