Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 126: Viên Minh Hạo



Người đàn ông cầm lưỡi hái dẫn dắt những thương nhân nửa đêm xoay người, lần lượt đếm số người trong hàng ngũ xác sống. Hắn mắc chiếc áo choàng trùm kín đầu, đeo một chiếc mặt nạ bạc phẳng nhưng không có lỗ mắt, bề mặt khắc những hoa văn đồ đằng cổ xưa thần bí.

Một luồng gió lạnh thổi qua, tà áo đen dài bị thổi tung lên, thế mà người đó không có hai chân, thậm chí bàn tay cầm cán lưỡi hái cũng giấu trong áo đen, không để lộ da thịt.

Hắn không giống người sống, mà giống như một hồn ma hoặc thậm chí chỉ là bộ quần áo biết chuyển động.

Hắn vung lưỡi hái dài, mỗi lần vung lưỡi hái chém vào khoảng trống giữa hai người phía trước và phía sau, theo thứ tự đưa những thương nhân nửa đêm vào cửa hàng, đóng vai trò như một cổng an ninh.

Nhóm thương nhân nửa đêm được người đàn ông cầm lưỡi hái đưa vào bức tường phía cực bắc, bức tường đó giống như ngăn kéo của nhà xác trong bệnh viện Huyện Cổ, những xác sống lần lượt tìm đến cửa có biển số của mình rồi nằm vào nghỉ ngơi.

Nhìn thấy số lượng xác chết xếp hàng phía trước ngày càng ít đi, Úc Ngạn nhanh trí, lách mình chen hàng lên trước ông Vương.

Không ngờ, người đàn ông cầm lưỡi hái lại không phát hiện ra điều bất thường, để Úc Ngạn trót lọt vào trong, bên ngoài chỉ còn lại ông cụ Vương đầu đầy dấu chấm hỏi đứng ngơ ngác giữa gió, người đàn ông cầm lưỡi hái bối rối kiểm tra lại danh tính của ông.

“Wow.” Úc Ngạn bước vào cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây đi dạo một vòng, bên trong tiệm tạp hóa không hề nhỏ, các dãy kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn ở các khu vực khác nhau, có quy mô giống một siêu thị mini.

Trên các kệ hàng gần cửa sổ kính đặt một lô chậu cây kỳ lạ, cây bắt ruồi phát sáng màu tím nhảy múa theo nhạc trong tiệm, há miệng đầy những chiếc răng trông như râu trong không trung để bắt các con côn trùng bay qua, mô tả sản phẩm cho biết nó tên là đèn bắt muỗi, có thể đặt ở đầu giường để vừa chiếu sáng vừa ăn các loại côn trùng trong nhà, thậm chí cả gián, nhưng sẽ ợ hơi rất to, không khuyến khúc người ngủ nông sử dụng.

Úc Ngạn lấy trong túi ra một viên kẹo dẻo hình trái tim cho nó ăn, cây bắt ruồi nhanh chóng khép lại, cố gắng nhai nhưng kẹo quá dính, dính chặt vào miệng, hàm trên và hàm dưới của cây bắt ruồi cứ kéo sợi mãi.

Luồn lách qua những khe hở giữa các kệ hàng, Úc Ngạn bước vào khu vực quần áo, những bộ trang phục kỳ lạ treo trong các tủ kính cao, không phải là những bộ quần áo bình thường bán trong trung tâm thương mại mà chúng giống như mũ trùm đen nhánh Úc Ngạn đang mặc và bộ váy dealer màu xanh của Nặc Lan, đều có thể mang lại cho người mặc một số thuộc tính bổ trợ.

Phía dưới là nơi bán một số phụ kiện thời trang, trên đó gắn những dị hạch cấp bậc khác nhau. Ví dụ như gậy baton của quý ông giúp người sử dụng luôn giữ được sự thanh lịch và không bao giờ bị ngã, túi xách tay của quý bà có dung tích lớn gấp mười lần so với kích thước bên ngoài, dù vải ren có thể xua đuổi mưa trong phạm vi một mét vuông, hay cây vĩ cầm sẽ gọi chim đến khi chơi nhạc.

Đi về phía bên phải, trong tủ trưng bày trang sức là một hàng các hạch mù trắng, một số có hình dáng tròn trịa, bề mặt nhẵn bóng như ngọc trai với các màu sắc khác nhau, cũng có những viên có hình thù kỳ dị như ngọc trai Baroque.

Rời khỏi khu vực chi phí cao, có rất nhiều sản phẩm thiết yếu không cần thiết cho cuộc sống nằm ngay tầm với, một số nguyên liệu thực phẩm có tên rất lạ, chẳng hạn như bột hỗn hợp bào tử nấm Pana và mứt quả màu xanh lá có thành phần chính là quả mọng nước.

Trong quán tạp hóa có đủ mọi thứ, thậm chí còn có kệ hàng dành cho vật nuôi, từ tấm cào móng cho mèo đến ổ cho chó con, cũng như thức ăn lạ cho thú cưng dị thể, chẳng hạn như bánh mì bọ cạp Doku và táo vàng.

Táo vàng có bề ngoài lấp lánh như vàng phản quang, giới thiệu là mồi câu rồng, trông rất ngon mắt.

Úc Ngạn lang thang trong cửa hàng kỳ diệu mà y chưa từng ghé qua, đi theo con đường nhỏ giữa các kệ hàng từ từ được dẫn đến gần quầy thu ngân.

Y dừng lại, trốn sau kệ hàng để nhìn lén, sau quầy thu ngân là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang nằm nghỉ, hai chân gác lên bàn, nửa trên cơ thể phủ một chiếc áo khoác lông vũ cuộn tròn trên ghế, lấy tờ báo che kín mặt, cánh tay rám nắng đầy cơ bắp đặt trên bụng ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng còn ngáy một tràng.

“Chủ cửa hàng?” Úc Ngạn rón rén lùi lại sau kệ hàng, nhìn về phía bức tường có ngăn kéo đựng xác mà những thương nhân nửa đêm nghỉ ngơi, lưỡi hái khoác áo choàng đen đang ngồi cạnh ngăn kéo, ôm một quyển sách kể chuyện cho cô bé xác chết.

Đi vòng ra hướng mà họ không thể nhìn thấy, một máy bán vé tự động thu hút sự chú ý của Úc Ngạn, y mò mẫm trên màn hình điện tử một lúc thì phát hiện chiếc máy này bán vé xe.

Chỉ có chuyến tàu K88M12 đang được bán vé, điểm khởi hành là [Quán tạp hóa anh Viên], ga cuối cùng [Thành phố Pha Tắc], còn tám giờ nữa chuyến tàu mới khởi hành.

Thứ tự của số hiệu tàu này! Úc Ngạn chợt nhớ đến trong phòng ảo Vua trò chơi, khi rơi xuống vực y đã bám vào chuyến tàu đi đến thị trấn Nhật Ngự, chuyến tàu đó có số hiệu K88M88, cũng là chuyến tàu mà Chiêu Nhiên đã đi từ quê nhà đến thành phố Hồng Ly.

Trong nhật ký tháng 1 năm M022 của mình cũng đã từng đề cập tới, “Tôi đã tìm ra con đường tắt đi vào thế giới mới, có thể vào từ “cửa chính”, hoặc có thể đi bằng một số phương tiện đặc biệt để đến đó.”

Phương tiện đặc biệt, có lẽ chính là đoàn tàu này đi qua đi lại giữa hai thế giới.

[Xác nhận mua vé khứ hồi chuyến tàu này, xin hãy bỏ tiền vào khe bên phải]

[Giá vé: 1 đồng tiền âm phủ ]

Cuối cùng cũng có thể đến thăm thế giới mà Chiêu Nhiên sống rồi! Úc Ngạn hồi hộp lau mồ hôi nơi lòng bàn tay, may mà khi Chiêu Nhiên đặt cọc bộ đồ ác ma nhỏ đã đưa cho y một đồng tiền âm phủ.

“Xin lỗi nhé, nhưng em thật sự rất cần tấm vé này…” Úc Ngạn lấy từ túi trong của mũ trùm đen nhánh ra đồng xu bạc quý giá, đút vào khe nhận tiền, một tiếng kêu leng keng vang lên.

Nhưng âm thanh in vé trong không gian yên tĩnh của cửa hàng lại đặc biệt chói tai, Úc Ngạn lo lắng chờ đợi chiếc máy chậm chạp in vé, đồng thời lén nhìn về phía các ngăn kéo chứa xác chết, còn người đàn ông cầm lưỡi hái vừa kể chuyện cho cô bé xác chết thì đã biến mất.

Một bóng đen lướt qua tai Úc Ngạn, y chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, thậm chí không dám quay đầu lại, chộp lấy vé rồi chạy ra ngoài cửa hàng.

Lưỡi hái sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mang theo luồng gió âm u chém thẳng vào lưng Úc Ngạn ——

“Chạy đi đâu, lại đây nào.”

Lưỡi liềm dài móc vào áo choàng của Úc Ngạn, nhấc bổng y lên, hai chân lơ lửng giữa không trung.

Chủ cửa hàng vừa mới ngủ ngáy o o sau quầy thu ngân xuất hiện bên cạnh Úc Ngạn, hắn quàng chiếc lưỡi hái qua cổ, hai tay đặt lên hai bên, nghiêng đầu nhìn Úc Ngạn đang đang vùng vẫy trong không trung, nở nụ cười nham hiểm.

Người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đầu cạo trọc có hai đường hoa văn cá tính ở bên, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, mặc áo ba lỗ rằn ri đã phai màu và quần công nhân, tay đầy vết chai do cầm súng, khuôn mặt vừa dịu dàng vừa lém lỉnh.

Hắn lè lưỡi, trên lưỡi có gắn một dị hạch màu vàng óng, hoa văn hình lưỡi hái, hạch nghề nghiệp – Vô Thường.

“Sao cậu vào được đây?” Viên Minh Hạo chống lưỡi hái xuống đất, tiện tay kéo chiếc áo choàng đen trên người đàn ông bên cạnh để khoác vào giữ ấm, hóa ra, người đàn ông đeo mặt nạ cầm lưỡi hái chỉ là một chiếc áo choàng có thể di chuyển, còn chiếc mặt nạ có thể phát âm thanh giúp triệu tập những thương nhân nửa đêm bị lạc đường.

Úc Ngạn bị treo trên đỉnh lưỡi hái, chiếc dây chuyền đồ đằng con mắt đeo trên cổ lộ ra ngoài.

“Ồ?” Viên Minh Hạo nắm lấy chiếc mắt dịch chuyển đang đung đưa, quan sát Úc Ngạn từ trên xuống dưới, “Cậu chính là đứa trẻ đã mê hoặc em trai Cáp Bạch khiến cậu ta không phân biệt được phương hướng đó đây mà.”

Đôi mắt của Cáp Bạch có thể nhìn thấu mọi sương mù của thế gian, nếu không có món đồ này, y không thể nào theo kịp hàng ngũ thương nhân nửa đêm.

Hạch quái dị – Dơi ma quái trong mắt trái Úc Ngạn chớp sáng, cơ thể y lập tức hóa thành một đàn dơi bay loạn xạ, rồi đàn dơi lại tụ trên mặt đất thành làn sương đen hình người, Úc Ngạn xuất hiện, phủi bụi đất trên người.

“Anh là chủ cửa hàng phải không?” Úc Ngạn giơ tấm vé màu hồng nhạt vừa in ra cho hắn xem, “Tôi đến để mua đồ.”

Viên Minh Hạo kéo một chiếc ghế lại ngồi dạng chân lên đó, lười biếng tựa lên lưng ghế, cố ý dọa cậu bé: “Người sống đã vào đây thì không ra được nữa đâu, phải ở lại đây làm việc cho tôi, trừ khi…”

Mắt Úc Ngạn sáng lên: “Được thôi, ở đây trả lương bằng tiền âm phủ à?”

Viên Minh Hạo: “… Trừ khi gọi phụ huynh của cậu đến đón…”

Úc Ngạn: “Không cần, tôi sẽ ở đây kiếm đủ mười đồng tiền âm phủ rồi mới đi.”

“…” Viên Minh Hạo bặm môi, lặng lẽ bấm số gọi cho một người trong danh bạ được lưu với biệt danh là “Bạch Bạch”.

Chuông reo rất lâu, đầu dây bên kia mới nghe máy, giọng Cáp Bạch ngái ngủ: “Nói.”

Viên Minh Hạo: “Tiểu Úc Ngạn đang ở chỗ em, anh đến đón cậu ấy đi.”

Cáp Bạch: “Tặng cậu đấy.” rồi cúp máy.

Viên Minh Hạo kiên trì gọi lại: “Này, anh không đến đón cậu ấy thì em sẽ cho cậu ấy ngủ trong ngăn kéo xác đấy?”

Cáp Bạch bực bội nói: “Cậu ta đi lạc mà cậu gọi cho tôi làm gì? Cậu ta không biết tìm Chiêu Nhiên à?”

Viên Minh Hạo ôm chặt Úc Ngạn, bịt miệng y lại: “Cậu ấy nói em trai anh không mang điện thoại, cậu ấy bị chó hoang dị thể cắn, gãy chân, gãy cả hai chân, sắp chết rồi.”

Úc Ngạn bị bịt chặt, không thể lên tiếng: “???”

Viên Minh Hạo che microphone, thấp giọng đe dọa Úc Ngạn: “Cậu dù có mua vé cũng không thể đến được nhà ga, trừ khi tôi chở cậu bằng xe ba bánh, cậu nên suy nghĩ cho kỹ.”

“.” Úc Ngạn trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức hét lên thảm thiết vào điện thoại.

“Không nói nữa, em phải cầm máu cho cậu ấy, anh mau tới đây.” Viên Minh Hạo vội vàng cúp máy, đắc ý tựa lưng vào ghế.

Mắt dịch chuyển trên dây chuyền Úc Ngạn lóe lên, bức tường bên cạnh kệ cộng hưởng cùng con mắt tạo ra một cơn xoáy đen, dần dần hình thành một con mắt đen sâu không thấy đáy.

Cáp Bạch mặc đồ ngủ bước ra khỏi đó, mái tóc trắng hơi rối bù, chân đi đôi dép nhung thỏ, ngáp dài bước vào cửa hàng, lúc trông thấy Úc Ngạn vẫn lành lặn đứng đó, Cáp Bạch lườm một cái rồi quay người định bỏ đi.

Nhưng Viên Minh Hạo đã đẩy kệ hàng chắn trước mắt, che khuất cơn xoáy đen.

“Lại trò này nữa.” Cáp Bạch nén giận, định đi ra cửa chính của cửa hàng, nhưng cửa chính đã bị khóa từ trước. “Cậu muốn gì?”

“Hôm nay em có một bộ phim khoa học viễn tưởng mới, anh có muốn xem không?” Viên Minh Hạo dựa lưng vào kệ hàng cười hỏi. Thực ra dị thể không bao giờ có thể chống lại mệnh lệnh của người khế ước nhưng Viên Minh Hạo chưa bao giờ ra lệnh cho anh ta.

“Chỉ vì chuyện này thôi à.” Cáp Bạch không thể làm gì với tên kiêu binh mặt dày này, quay đầu trút giận lên Úc Ngạn, túm lấy cổ áo y lạnh lùng nói: “Cậu với cậu ta cùng diễn trò với tôi à?”

Úc Ngạn dường như không nghe thấy lời trách mắng của anh ta, quay đầu lục lọi trong túi áo lấy ra một bản sao hợp đồng thực tập viên chuyển chính thức đã được gấp nhỏ, đưa cho Cáp Bạch.

“Anh bảo em phải đứng vững ở Subway rồi mới đến tìm anh, em mang đến cho anh chút tiến triển này, anh.”